"Tôi sẽ không để cô đi, trừ khi tôi chơi chán , nếu không, cô phải đứng ở bên cạnh tôi."
Lưng Tử Ca kề sát cửa, ánh mắt hốt hoảng tiếp cận Mộ Diễn, một tay không tự giác níu chặt quần áo ở bụng, tận lực để cho bản thân đủ bình tĩnh, "Đây không phải lần đầu tiên anh nói như vậy, “Mộ Diễn, tôi hiểu rất rõ, nếu tôi có khả năng rời đi tôi tuyệt đối sẽ không đứng ở nơi này.”
"Nếu biết rồi thì ngoan ngoãn ở lại nơi này. Hạ Hạ, tôi thật sự tò mò, cô cái gì để tự tin rằng tim tôi sẽ lệch nhịp vì cô?" Ngón tay anh xoa lên hai gò má của cô, mùi rượu trên người anh xông vào mũi cô, Tử Ca mở mắt thật to đến nỗi nháy cũng không dám nháy, liếc mắt một cái, hô hấp từng chút từng chút trở nên cẩn thận hơn, ánh mắt anh ở trong gian phòng tối tăm lóe ra tia nguy hiểm.
Tử Ca hơi nhếch môi, không nói được lời nào, người say rượu không có lý trí, mà cô không nghĩ đến chuyện sẽ đẩy mình vào tình thế nguy hiểm, bây giờ cô không phải chỉ có một, tay gắt gao đặt tại bụng, tuy nhiên hiện tại cô vẫn không cảm giác được có sinh mệnh nào đó đang dao động trong cơ thể mình, là bởi vì ý thức được sự tồn tại của nó cô mới có động tác như vậy.
"Nói chuyện."
Cô không kháng cự điều đó bức Mộ Diễn nổi giận, anh trừng mắt bức cô nói chuyện, âm lượng đề cao ba phần không chút che giấu, anh liều lĩnh mang theo chút phẫn nộ. Chính anh cũng chưa bao giờ phát hiện trước giờ tính cách của mình luôn trầm ổn nhưng đối mặt với Tử Ca lại bị phá hỏng hết.
Tử Ca bị thanh âm cao vút của anh làm cho kinh hãi trong lòng sửng sốt, còn chưa nói được lời nào thì thấy thân thể của anh lảo đảo một phen, cánh tay xanh đặt trên ván cửa miễn cưỡng ổn định chính mình, cả thân thể tiến lại gần Tử Ca, trong lúc vội vã Tử Ca đưa tay nâng đỡ Mộ Diễn.
Tay cô dán vào thắt lưng của anh, cái tư thế thân mật này khiến Tử Ca hơi khó chịu, cô bối rối muốn thu tay về thì bị anh đè lại, cánh tay để trên ván cửa buông xuống ôm cô bỏ vào trong ngực của mình, đột nhiên Mộ Diễn buộc chặt cánh tay khiến Tử Ca không thể thích ứng, cô dọc theo đầu vai của anh miễn cưỡng ngẩng đầu, "Mộ Diễn. . . . . . Ưm. . . . . ."
Lần thứ hai cánh tay bị buộc chặt, lực đạo của anh khiến Tử Ca thừa nhận bản thân cảm thấy đau đớn muốn kêu lên một tiếng, không gian đột nhiên an tĩnh lại, khoảng cách gần như vậy, gần đến nỗi cô có thể nghe được trái tim của anh đang đập theo quy luật, gần đến nỗi cô có thể ngửi tất cả mùi hương trên người anh, Tử Ca đoán không ra, rốt cuộc anh bị làm sao vậy, nhưng cô cũng không muốn phá hư không gian yên tĩnh này, giữa bọn họ trừ lúc cãi nhau, thì luôn hoà hợp như vậy.
"Bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng của cô làm cho người ta chán ghét, như bây giờ mới tốt, không nói lời nào thì giống một cô gái hơn." Thật lâu sau, thanh âm trầm thấp cuả Mộ Diễn truyền tới.
"Tôi không nghĩ sẽ cãi nhau với anh, anh đừng ngứa ngáy thì tôi sẽ tốt với anh." Thân thể Tử Ca cứng ngắc, gương mặt cô để trên bắp thịt của anh, chỉ nghe thấy ý cười sung sướng từ miệng anh truyền ra.
Tiếp theo cô chỉ cảm thấy người mình xoay tròn một cái, hai người song song rơi xuống giường, cánh tay rắn chắc của anh khoát ngang hông cô, cả người cô nhẹ nhàng tiếp nhận sự ấm áp của anh, vốn muốn vùng vẫy lại bị anh giam cầm, trong bóng đêm cô giương mắt nhìn anh, ánh mắt sáng ngời trong đêm tối khiến cho người ta muốn phá hủy, một tay Mộ Diễn che đậy ánh mắt cô, thấp giọng phân phó, "Giúp tôi ngủ"
Rất kỳ quái.
Tử Ca mở mắt ra, người đàn ông bên cạnh ngủ rất say, có lẽ vì rượu quá mạnh, trong ấn tượng của cô cách ngủ của Mộ Diễn cực kỳ đơn giản, hiện tại cánh tay của anh đang đặt trên người cô, người anh toả ra mùi rất thơm, quả nhiên anh chỉ muốn cô ngủ cùng anh mà thôi.
Cảm giác không vui vài ngày trước biến mất, cô cho rằng gặp lại nhất định không thể tránh né lại bị tổn thương, mà lúc này, cứ dịu dàng như vậy khiến cô chưa thể thích ứng được.
Cô tuyệt đối không muốn cả ngày anh cãi nhau với cô. Nhẹ nhàng xoay người, mặt Tử Ca hướng về phía Mộ Diễn, lúc anh ngủ bộ dáng lạnh lùng cùng sắc bén đều được anh thu lại. Lúc này anh dễ tiếp cận hơn, ánh mắt Tử Ca cố định trên mặt của anh, nhớ tới lời dặn dò trước kia của Thương Lang, trong long cô có chút phức tạp.
Có thể để Thương Lang nói ra, người này quả thật không đơn giản. Đúng là, Mộ Diễn, anh có đơn giản hay không tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ để ý khi nào thì chúng ta tách khỏi nhau, không có bất cứ quan hệ gì với nhau.
Tay dán trên bụng mình, Tử Ca rất muốn hỏi, Mộ Diễn, nếu tôi nói tôi có con của anh, biểu hiện của anh lúc đó sẽ ra sao?
Giận tím mặt? Hoặc lạnh nhạt tàn nhẫn?
Tóm lại, Mộ Diễn, vô luận lúc đó anh biểu hiện cảm xúc gì thì tôi cũng sẽ không bao giờ hi vọng về những thứ xa vời.
Trong lòng có chút khổ sở, kết quả quá rõ ràng rồi, một người đàn ông không yêu cô có thể che chở bảo vệ cô sao?
Không có khả năng, ngón tay níu chặt vạt áo, khóe miệng Tử Ca tràn ra nụ cười chua xót.
"Hạ tiểu thư, cô muốn ăn gì cứ nói với tôi không cần phải động tay động chân" Sáng sớm, Vương Linh nghe được tiếng động trong phòng ngủ vọng lại, ra ngoài liền thấy Tử Ca trong phòng bếp.
"Thời gian còn sớm, tôi nghĩ muốn uống một chút nước cam, cô đã dậy thì đem chúng ép ra nước đi." Tử Ca nhẹ nhàng cười, trong tay cầm mấy quả cam, Vương Linh nhìn thoáng qua có chút kinh ngạc, không nhớ rõ trong tủ lạnh có cam hay không. Nhưng cũng không có ý muốn hỏi Tử Ca.
Trong phòng khách, Tử Ca đứng ở cửa sổ sát đất. Đêm qua, là một đêm cô không ngủ, thật sự ngủ không được mới nổi hứng ra chợ mua hoa quả
Mộ Diễn xuống lầu, liền thấy Tử Ca đứng ngây ngốc ở cửa sổ, khó có được một đêm anh ngủ ngon vô cùng, ngủ ngon đến nỗi anh cảm thấy có gì đó khác thường, anh luôn mất ngủ, một giấc ngủ như đêm qua đã ít nay lại càng ít hơn.
"Tiên sinh. . . . . ."
Vương Linh xưng hô như vậy khiến Tử Ca xoay người lại, nhìn người đàn ông cao lớn đứng dựa vào tay vịn cầu thang, ánh mắt yên tĩnh đặt trên người Tử Ca khiến cô không thoải mái, cô nghiêng đầu đi thì thấy Vương Linh đang cầm một ly nước.
Tử Ca ngồi trên ghế sofa, nhẹ giọng phân phó, "Cho anh ấy một ly."
Mộ Diễn ngồi bên cạnh cô, cánh tay khoát sau đầu, bộ dáng của anh nhàn nhã, ánh mắt quét qua người cô, thấy cô đang cầm một cái ly, bắt lấy uống một ngụm, "Muốn uống nước cốt?"
"Nghĩ muốn uống thì uống, cần gì nguyên nhân."
Đáy mắt anh lộ ra nụ cười, khiến đáy lòng Tử Ca hiện lên cảm giác chật vật, cô đứng lên thì bị anh kéo lại, "Nếu muốn uống vậy thì uống xong rồi đi."
Anh nói, dùng sức kéo cô trở về, Tử Ca ngã ngồi trên ghế sofa rơi vào trong lòng anh. Mộ Diễn đột nhiên cảm thấy tâm tình mình thật tốt, đợi Vương Linh mang nước ra uống hết một hơi.
"Nghe nói uống cái này sẽ tỉnh rượu, Hạ Hạ, có cách này thôi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT