Trên giường bệnh sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi khô ráo, ngón tay níu thật chặt , phảng phất đang ngủ cũng mang theo đau đớn. Hạ Tử Ca thường ngày cố ý uyển chuyển kiều mỵ, bây giờ chỉ còn lại sắc mặt suy sụp đâm vào lòng người.

Cửa phòng bệnh mở ra, người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen hơi thở lạnh lẽo đi vào.

Môi mỏng mím chặt, thanh âm lạnh lùng mang theo sự đè nén tức giận truyền ra, "Chuyện gì xảy ra?"

"Thuốc này gây bệnh đau dạ dạy. Lại uống quá liều, cộng thêm nhiều loại kích thích khác gây bệnh đau dạ dày." Liêu Tuấn Vĩnh nhẹ nhàng đẩy mắt kính, che giấu cảm giác đau lòng trong đáy mắt.

Môn lần nữa cửa bị đẩy ra, bác sĩ nam trẻ tuổi đi tới, không để ý tới người đàn ông đứng cạnh giường bệnh, đi thẳng tới chỗ Hạ Tử Ca kiểm tra, "Kị rượu, bỏ thuốc, uống thuốc cũng phải chú ý, đối với những loại thuốc kích thích nhất định phải thận trọng, nhất là thuốc kích dục, thuốc tránh thai nhất định không thể dùng, nếu không sẽ dẫn tới loét dạ dày, gây ra biến chứng viêm đường tiêu hoá." Dừng một cái, thu lại tiếng nói, bác sĩ nhìn Mộ Diễn một cái, "Tôi nói Mộ thiếu, anh đâu đến nỗi nào, không nên dùng xuân dược. Thuốc tìm cảm giác . . . . . ."

Dứt lời, anh ta liếc nhìn bên dưới Mộ Diễn....

Sắc mặt chìm một phần, Mộ Diễn chợt mở miệng kêu tên của anh ta, thanh âm nhàn nhạt, lại ngầm có ý cảnh cáo.

"Phạm Húc Diệc."

"Được rồi, tôi chính là lời nói thật, cậu nếu muốn chiếu cố nhiều hơn cho việc buôn bán ngược lại tôi cũng không có ý kiến gì." Nhẹ nhún vai, Phạm Húc Diệc đẩy cửa đi ra ngoài.

Liêu Tuấn Vĩnh liếc mắt nhìn Mộ Diễn, "Mộ Diễn, cô ấy dù sao không phải là. . . . . . Tôi đi tìm Lữ Phương xem một chút, sáng mai bên báo trí truyền thông liền có tin tức." Trề miệng một cái vẫn không thể nào đem lời nói ra, Liêu Tuấn Vĩnh thở dài xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn cô gái nằm trên giường , sắc mặt bén nhọn thường ngày ít đi, ánh đèn chiếu vào mặt cô tái nhợt, nhìn qua hết sức yếu ớt. Yếu ớt? Mộ Diễn cảm thấy hai chữ này dùng trên người cô thật sự rất buồn cười.

Da mặt dày, không biết xấu hổ, ngoan cường giống như con gián.

Mặt của cô rất trắng, da thịt non mịm, lông mi dài ảm đạm, hai mắt nhắm chặt che đi vẻ bề ngoài quật cường của cô. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mắt, sống mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi khô ráo của cô.

Mộ Diễn nhìn môi của cô chuyển động mấy cái, lỗ tai gần sát, lại nghe Cô lẩm bẩm nói, "Nước".

Hạ Tử Ca ngủ vô cùng không yên ổn, thân thể của cô nửa nóng nửa lạnh, hai loại nhiệt độ tranh đấu với nhau, cố gắng muốn mở mắt lại không mở ra được, cổ họng đau không chịu nổi.

Cô cảm giác mình đang hầm băng, gió lạnh từ trong cổ áo thổi vào, khiến cô run lẩy bẩy; một lát cô lại thấy mình đi trong sa mạc, nóng bỏng cơ hồ muốn đem cô nướng lên, trên mặt trên người nóng vô cùng nhưng không có mồ hôi, cổ họng khô khan khó chịu.

Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, Cô mừng rỡ phát hiện phía trước chính là ốc đảo, không kịp hình dung liền ầm ầm chạy tới uống nước.

Mộ Diễn môi dán lên môi Hạ Tử Ca , anh ngậm một hớp nước, vô ý thức lại đem môi của mình làm bình nườc cho Tử Ca , đôi môi mềm mại hấp thụ môi của anh, từng điểm từng điểm hút lấy.

Mộ Diễn ánh mắt càng thêm u ám , con ngươi thoáng qua một đạo ánh sáng, anh vỗ nhẹ mặt của cô thấp giọng dụ dỗ, "Tỉnh tỉnh."

Khóe miệng của anh khẽ nhếch, nhìn lông mi của cô rung động , khóe mắt dính vào một nụ cười, "Nếu tỉnh liền mở mắt ra đi."

Thấy cô vẫn như cũ không muốn mở mắt, Mộ Diễn bàn tay để trên người cô chống đỡ thân thể của mình, môi lần nữa đặt môi cô, từ từ hôn, hơi thở toàn bộ ôm lấy Hạ Tử Ca, trong lồng ngực hơi thở như bị rút hết, hàm răng khẽ cắn môi của cô.

"Ưm. . . . ."

Đôi môi đau đớn khiến Tử Ca mở mắt, nồng nặc tức giận hận hận nhìn chằm chằm anh, "Anh. . . . . ."

Hạ Tử Ca nổi đóa, người đàn ông này, anh không thể dùng thủ đoạn bình thường sao?

"Tỉnh?" Anh biết rõ còn hỏi, khóe miệng cười đáng hận làm cho người ta muốn xé rơi.

Môi rung rung một cái, Hạ Tử Ca nghĩ đến mình bị hôn triền miên, trên mặt bỗng dưng đỏ lên, nhưng vẻ ngượng ngùng còn chưa đến một giây đồng hồ, chuyện lúc trước khi hôn mê đột nhiên trở lại trong đầu, Hạ Tử Ca cả người giật mình một cái.

Cơ hồ là theo bản năng, Cô chợt kéo chăn ra đi xem mình, khi phát giác trên người mình còn mặc một bộ đồng phục màu xanh lam cho bệnh nhân, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhỏm.

Mộ Diễn nhìn chằm chằm động tác của cô, ánh mắt vẫn đang ngắm cô. Lộ ra bên ngoài là cánh tay bầm tím, ánh mắt chìm một phần, hơi thở bén nhọn tản ra, bàn tay bắt được cánh tay Hạ Tử Ca .

"Là hắn làm?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play