"Tôi và cô đang ở trên đất của tôi, sợ cái gì. " Âm thanh tà ác kèm theo cái lưỡi nóng đang liếm láp bên tai cô, Tử Ca cả người phát run, không trốn tránh được cảm giác hoảng loạn.

Người đàn ông thân hình cao lớn vẫn như cũ dán vào người cô, rõ ràng thân thể nóng rực của anh chạm vào cô, nhưng cô lại cảm giác lạnh như băng.

"Tốt."

Một chữ phát ra, Tử Ca đầu cụp xuống, rũ người xuống, Cô biết cái quyết định này là có ý gì, trước giờ ở trước mặt anh cô luôn quật cường, nhưng bây giờ lại tỏ ra hèn mọn đáng khinh.

Mộ Diễn buông cô ra, Tử Ca cả người vô lực co quắp ngồi dưới đất, tay nắm thành quyền. Không sao cả, Hạ Tử Ca đã không biết xấu hổ, thế nào còn quan tâm đến chuyện này.

"Tôi đáp ứng anh , nhưng là, còn ba tôi. . . . . ."

Anh đứng bên cạnh cô, hạ mắt nhìn xuống cô, trên mặt cô hiện ra đủ loại cảm xúc, Mộ Diễn nheo mắt lại, con mắt đen như có ánh sáng thoáng qua . Hạ Tử Ca chỉ cảm thấy kinh ngạc, trên mặt của anh không mang bất kỳ vẻ mặt nào, nhưng con ngươi quỷ dị nhìn chăm chú cô, khiến cô không nhịn được muốn né tránh.

Hồi lâu, lâu đến nỗi Tử Ca cho rằng anh sẽ không trả lời cô, lại thình lình nghe anh nói, " Mộ Diễn tôi nói được làm được."

Anh đáp ứng sao?

Nhìn màn hình máy tính, Tử Ca tâm thần hoảng hốt suy tư lời nói của Mộ Diễn , ngày đó anh xoay người rời đi, Cô cũng vội vã đi tìm anh để cầu xin cơ hội.

Thường Minh Tụ tất nhiên ở khắp nơi làm khó cô, rất nhiều công việc rõ ràng không phải là việc của cô nhưng lại muốn cô chen vào một tay, sau đó không phân biệt tốt xấu giáo huấn cô một trận, có lẽ trong lòng cô đã sớm xây dựng một ý nghĩ, Tử Ca không sao, mặc kệ đi . Cô nhẹ nhàng cười, hôm nay có thể nhẹ nhõm một chút.

Mộ Diễn đứng ở cạnh cửa, trong khoảng thời gian này công việc rất nặng nề, mọi người phải đến tối muộn mới về, hôm nay đặc biệt cho phép tất cả mọi người được nghỉ ngơi nửa ngày, vào lúc này cả tập đoàn Mộ thị mọi người đã đi trống trơn, nếu như không phải tới đây lấy đồ, anh cõ lẽ sẽ không thấy, đây là lần đầu khoảng cách gần như vậy nhưng cô không bày ra bộ mặt phòng bị nào, nhẹ nhõm vui vẻ nở nụ cười.

Tử Ca tắt máy vi tính mới vừa quay người lại liền bị Mộ Diễn doạ cho sợ, anh hôm nay mặc một bộ tây trang màu tím, áo khoác cởi ra để lên trên cánh tay, trên người là chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo buông lỏng, hai nút áo cởi ra, lộ ra phần ngực rắn chắc màu đồng, màu tóc đen nhánh, dáng vẻ hơi xốc xếch một chút nhưng lại vô cùng hấp dẫn.

Đúng vậy, hấp dẫn, bộ dáng của anh bây giờ khiến Tử Ca nhớ tới lần đầu tiên gặp anh ở CK, nói toạc ra là ai đứng bên cạnh anh cũng phải say mê.

Anh đang đốt một điếu thuốc, ở hành lang đèn điện đã tắt.

"Anh. . . . ." Há miệng, nhưng không biết nói gì, Tử Ca nuốt một ngụm nước bọt, hơi có vẻ khẩn trương nhìn Mộ Diễn, anh tại sao ở đây?

"Vừa lúc, tôi đang cần một cô bạn gái, cùng tôi tham gia bữa tiệc tụ họp." Mộ Diễn đến gần mấy bước đem điếu thuốc dập vào gạt tàn thuốc lá, lấy tay kéo Tử Ca đi ra ngoài.

"Này này, anh, anh muốn dẫn tôi đi nơi nào?" Tử Ca bị anh túm lảo đảo chạy về phía trước, hai chân đánh nhau loạn lên đuổi theo anh.

Mộ Diễn lệch đầu nhìn, một tay ôm hông của cô mang theo cô đi về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play