Lần thứ hai anh cầm tay cô , cô nghe được tiếng thở dốc của anh "Chạy tới đây làm gì?"

"Đứng ở chỗ cao, anh có thể nhìn đến tôi."

Mộ Diễn trầm mặc nhìn cô một cái, Tử Ca khóe môi nâng lên, ý cười nhẹ nhàng nở rộ, Mộ Diễn, đứng ở chỗ cao chờ anh tìm đến. Nhưng nếu một ngày tôi rời đi, tôi sẽ không đứng ở chỗ cao, mà anh cũng sẽ không đi tìm.

"Đi thôi."

Anh đứng ở bậc thấp nhất nhìn cô vươn tay ra, gió lạnh thổi tới khiến tóc cô tung bay bốn phía, vài sợi tóc quấn quanh che đi tầm mắt của cô, Tử Ca chỉ cảm thấy tư thế như vậy giống trong phim cực kỳ, bàn tay anh mở ra mang theo lực, cô cũng không nắm lấy tay anh một cách dễ dàng.

Nên biết rằng, tình cảm đặt sai chỗ sẽ thống khổ cả đời.

Mông lung giật mình , Mộ Diễn không kiên nhẫn tiến lên trước một bước nắm lấy thắt lưng của cô ôm xuống,"Phát ngốc cái gì? Mang cô đi ăn cơm."

Ở nơi dùng cơm, Mộ Diễn chọn vị trí ở trên tầng cao nhất, có thể xem xét cảnh đêm. Trên bàn nến đỏ lóng lánh, gió đêm thổi qua, rõ ràng khí hậu rất lạnh nhưng ở chỗ này lại không cảm nhận được.

Bồi bàn rót rượu đỏ cho hai người, Tử Ca nhớ tới lời bác sĩ phân phó, cô nhẹ nhàng đẩy ly rượu,"Đổi đồ uống cho tôi đi."

Mộ Diễn ngẩng đầu liếc mắt một cái, tiện thể phân phó,"Cho cô ấy đồ uống ấm một chút. Dạ dày không thoải mái nên cần uống thứ có nhiệt"

Tử Ca gật đầu, hiếm khi anh tỉ mỉ quan tâm như vậy, tay hướng về phía bụng, đôi mắt mềm mại như nước, mẹ không cần thân thể của chính mình, nhưng không cách nào không cần con.

Nắm chiếc cốc trong tay nhiệt độ truyền qua bàn tay nhưng không đến được đáy lòng, nơi xa có tiếng đàn vi-ô-lông truyền đến, ở nơi này quả nhiên là nơi để hưởng thụ.

Cầm cái cốc trong tay, chất lỏng màu da cam đung đưa giống như cốc nước lúc sáng, ở góc độ này Mộ Diễn nhìn cô, ánh mắt bớt đi sự rét lạnh lại mang theo vẻ ôn hoà khó thấy

Trong lòng Tử Ca ngẩn ra, đột nhiên thu hồi tâm tình, ngay sau đó, cái ly trong tay anh khẽ chạm vào cốc nước của cô.

Mộ Diễn uống rượu với tư thế tao nhã, anh nhấp môi mỏng, hai bên gò má lộ ra hai má lúm đồng tiền, đầu lông mày ngả ngớn dương lên,"Hạ Hạ, như vậy thật tốt, đứng ở bên cạnh tôi, tôi cho cô thứ cô muốn ."

Vốn Tử Ca muốn nói cái gì, lại uống một ngụm nước để áp chế lại, vị chua chua ngọt ngọt lượn vòng ở trong miệng mình.

Đối với Mộ Diễn, chưa bao giờ có một cô gái nào ở cạnh anh quá một tháng.

Mà thôi.

Tử Ca nghĩ nếu muốn là người phụ nữ của anh quả thật phải có thủ đoạn. Nhưng anh cũng chỉ săn đón những cô gái có cùng đặc điểm là “xinh đẹp hư vinh”.

Nghĩ cũng không ra, trên người cô có gì đặc biệt khiến anh coi trọng không chịu buông tha. Anh cho cô thứ cô muốn mà cô thì vẫn tiếp nhận một cách hiển nhiên.

Tử Ca đặt cái cốc xuống, trong mắt có vẻ sáng long lanh,"Đối với tôi mà nói, anh có biết tôi muốn cái gì không?"

Mộ Diễn nhẹ nắm ly rượu, lắc lắc vài cái,"Như thế nào, cô muốn cổ phần vẫn còn nguyên giá trị, vẫn nghĩ muốn nhắc nhở Chung Nham một chút, cô nghĩ tôi không biết sao?"

"Mộ Diễn, tôi không nghĩ phức tạp được như anh, tất cả mọi chuyện đều không qua nổi mắt anh, anh không cảm thấy tôi hỏi điều này là thừa thãi sao?"

"Tốt nhất không có, Hạ Hạ, phải biết rằng tôi đã quyết định thì sẽ không để cho ai có đường sống để quay về. Tôi thực hiện trao đổi với cô, trước khi tôi chán cô thì cô vẫn phải đứng bên cạnh tôi" Mộ Diễn nói chuyện lưu loát, anh muốn nhắc nhở cô, bọn họ tìm tới nhau cũng chỉ là giao dịch, trước đến nay không hề thay đổi

Tuy Tử Ca cười nhưng trong mắt lại tràn ra vẻ bi thương, anh và cô, trừ bỏ giao dịch, thì còn dư lại cái gì?

"Chuyện ở Chung-Hạ, tôi không nghĩ muốn can thiệp" Tử Ca ngẩng đầu lên ,"Khi nào thì Tạ Phương có khả năng nhận lại cổ phần của công ty?"

"Cô đang sốt ruột sao? Hạ Hạ, cô xác định muốn thực hiện điều đó?" Anh nghiêng người dựa vào ghế, một tay cánh tay khoát lên trên thành ghế, hai chân gấp xếp lên, tư thế rảnh rỗi, bày ra bộ dáng đang tính toán mưu kế, trong lời của anh như có như không nhắc nhở khiến Tử Ca lo lắng

Cô đã không còn thời gian để bàng hoàng,"Tôi xác định."

Chân mày Mộ Diễn quét qua người cô hiện lên vẻ sắc bén, còn chưa nói gì bồi bàn đã mang đồ ăn tới, ngoài rau xanh quả thật Tử Ca không chạm đến cái khác.

"Cô xanh xao số hai thì không ai được tính là số một ở Nam Bình rồi , đi ăn cùng cô thì ông chủ ở đây sắp khóc rồi." Mộ Diễn nhẹ cười, đôi mắt sắc bén lại bắn lên người cô.

Chịu không nổi ánh mắt này, sắc bén đâm xuyên vào lòng người, Tử Ca cuống quít cầm chiếc đũa gắp mấy miếng cá.

Trong cổ họng tràn ra một trận khó chịu, mùi tanh của cá tràn vào trong miệng, trong bụng khó chịu một phen, Tử Ca cuống quít che miệng cưỡng chế nuốt xuống .

Ánh mắt Mộ Diễn tối đen nhìn xuống, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cảm xúc của người khác,"Khi nào tới thời kỳ sinh lý của cô?"

Câu nói của anh khiến sắc mặt Tử Ca trở nên trắng bệch, cố giả bộ trấn tĩnh cầm cốc nước uống một hơi, khóe miệng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.

"Anh nghĩ tôi mang thai? Thời kỳ an toàn tôi đã tính rất chuẩn, tôi không ngốc đến nỗi lấy thân thể của mình ra để đùa. Bác sĩ nói dạ dày của tôi không tốt, không nên ăn nhiều hải sản"

Cô cười hồn nhiên, chống cằm nhìn anh, cô thấy trong mắt anh có một tia khinh miệt. Mộ Diễn bật cười, anh lo lắng quá nhiều rồi.

Cô thật sự tò mò nếu anh biết cô mang thai sẽ biểu hiện như thế nào?

"Mộ Diễn, tôi thật sự tò mò, nếu cô gái bên cạnh anh mang thai, anh sẽ như thế nào?"

"Hạ Hạ, con của tôi trừ khi tôi đồng ý, nếu không, không ai có tư cách sinh hạ nó." Khóe miệng của anh kéo ra một nụ cười tàn nhẫn, anh sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Trừ khi anh đồng ý, cô gái đó mới có tư cách?

Người đàn ông này, chưa bao giờ để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn

Tử Ca ngẩng đầu, đúng lúc khói trắng bốc lên. Bên ngoài, pháo hoa nở rộ trong không trung thật đẹp mắt, có chút hương thơm nhưng sau đó lại tan thành những mảnh u ám.

Chẳng biết từ lúc nào Mộ Diễn đã qua đây, anh nhẹ ôm Tử Ca, lồng ngực cứng rắn dán sau lưng cô, hai tay nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, cọ cọ vào mặt cô, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp,"Đẹp sao?"

Khóe mắt cười rất sâu,"Thật đẹp mắt."

Cứ như vậy, đêm cũng giống như ngày, cô đè nén tiếng thở dài, tay anh đặt trên bụng cô, mà cô cũng không hề để ý cứ thế tựa vào người anh.

"Mộ Diễn. . . . . ."

"Hử?" Con ngươi của anh buông xuống liếc nhìn cô.

Cô dựa trên người anh, dáng vẻ nhu hoà, nụ cười không hề che giấu

Cô không nói lời nào, chỉ cười, cười, có chút mông lung , cô rất muốn nói, Mộ Diễn, anh có thể cảm giác được con của anh đang tồn tại không? Nó đang nằm dưới lòng bàn tay anh yên tâm ngủ say, anh có cảm nhận được không?

Nhưng câu nói này, cô chỉ có thể để trong đáy lòng.

Rõ ràng muốn rơi lệ, lại miễn cưỡng cười vui, thời điểm mắt anh buông xuống nhìn cô, Tử Ca chỉ cảm thấy không yên trong lòng, cô sợ dưới tầm mắt của anh cô không thể che giấu được cảm xúc của chính mình, cố giả bộ thuận theo anh, một tay cô ôm lấy cổ Mộ Diễn , đôi môi run rẩy đặt lên môi anh.

Ánh mắt nhắm lại, che khuất toàn bộ sự kiên cường.

Đối với Tử Ca đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn, trước đây toàn là anh cưỡng bách cô. Bộ dáng xinh đẹp của cô lúc này khiến anh hận không thể xé nát nó ra. Anh không miệt mài theo đuổi, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, lưỡi của anh mang theo lực tiến vào, truy đuổi quấn quanh lưỡi của cô, bây giờ thân thể của anh cũng mềm mại hơn, tiếng thở dốc của người đàn ông tăng lên, không biết trước lúc nào mới là kết thúc.

"Đây không phải tổng giám độc Mộ sao? Thật có nhã hứng"

Bỗng dưng, giọng nói của một người đàn ông trên đỉnh đầu truyền đến, mang theo vẻ trêu tức , từ trên cao nhìn xuống bộ dáng của hắn như đang quấy rầy hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play