Cú sốc điện chỉ kéo dài khoảng vài giây ngắn ngủi, trước lúc Lăng Thịnh Duệ có thể lâm vào hôn mê, Phương Vân Dật hết sức đúng lúc thả lỏng nút ấn, dừng lại sự trừng phạt tàn khốc.
Nếu gặp chuyện thế này, Lăng Thịnh Duệ cũng bị giật đến dở chết dở sống.
Phương Vân Dật nhìn thấy người đàn ông kia sắc mặt trắng bệch, hai mắt dại ra, cậu khẽ mỉm cười, vươn tay, nhè nhẹ vỗ vỗ má của hắn, nhẹ giọng nói: “Anh không sao đâu nhỉ?”
Trước mắt Lăng Thịnh Duệ đầy sao, bên tai cũng đang bị ầm ầm vang dội, bóng người của Phương Vân Dật cũng chỉ nhìn được mơ mơ hồ hồ, lời của cậu ta nói Lăng Thịnh Duệ lại càng không nghe được toàn bộ.
Tuy rằng không có ngay lập tức nhận được câu trả lời, Phương Vân Dật vẫn hết sức nhẫn nại một cách khác thường, trên mặt cậu mang theo một tia cười ôn hòa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bởi vì đau mà đã nhễ nhại mồ hôi.
“Anh nói xem, tôi phải chế ngự anh theo cách nào mới tốt đây?” Ngón tay của Phương Vân Dật dừng trên môi của người đàn ông, nhè nhẹ mơn trớn cánh môi vì thiếu nước mà hơi khô đi của anh, dịu giọng nói: “Hủy anh đi, thì quá đáng tiếc, giữ lại anh, anh lại không nghe lời, hơn nữa dường như tôi đã yêu anh mất rồi, nếu như thật sự phá hủy đi anh, tôi rất có thể sẽ đau lòng đó.” Vừa nói, Phương Vân Dật nhăn lại chân mày, biểu tình xem ra rất đau khổ.
Lăng Thịnh Duệ thật vất vả mới tỉnh lại, mà vừa nghe câu nói trên của cậu thiếu chút nữa phun máu, hắn biết Phương Vân Dật tính tình thất thường, nhưng lần này chính tai hắn nghe được lời lẽ mang tính lăng nhục như thế này vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa nội dung của nó còn rất thiếu đánh.
“Cậu… đừng có mà quá đáng!” Lăng Thịnh Duệ trừng mắt nhìn cậu, giận đến sắc mặt tái xanh, âm thanh đều đang khe khẽ run rẩy.
“Anh có gì bất mãn sao?” Phương Vân Dật tươi cười có chút ghê tởm, nụ cười ấy có ngụ ý sâu xa, chính là nếu như anh không dám nói có, vậy tôi đây sẽ cho anh đẹp mặt!
Mặt Lăng Thịnh Duệ trở nên tái xanh, cuối cùng vẫn lắc đầu lia lịa.
“Hừ! Không có tên đàn ông nào như anh1, tôi đã biết là anh sẽ nói như vậy.” Phương Vân Dật nhún nhún vai, không thiếu châm chọc mà nói rằng.
Hai mắt Lăng Thịnh Duệ nhất thời hoa đi, hắn cảm thấy bản thân vẫn thật sự không giống kẻ bị uất ức tầm thường, hắn bị người khác lăng nhục đến thế này, mà còn sợ đến không dám đánh trả, hơn nữa đối phương lại còn là một tên nhóc con…
Trong lòng hắn hiện đang lệ rơi ngập tràn.
“A, tuy rằng anh vô dụng, bất quá tôi thích.”
Gương mặt của Lăng Thịnh Duệ nhất thời trở nên đỏ còn hơn cà chua chín, trên trán nổi lên gân xanh, thình thịch nổi và đập liên hồi.
Phương Vân Dật đột nhiên giống như đã phát hiện một châu lục mới, đột nhiên tiến sát trước ngực Lăng Thịnh Duệ, ngón tay nhè nhẹ mơn trớn viên thịt nổi lên tinh tế, ngẩng đầu lên trưng một vẻ mặt tà ác với Lăng Thịnh Duệ: “Anh xấu hổ rồi nha, coi vậy mà nổi da gà luôn nè! Đáng yêu ghê ta!”
Hành động đột ngột của thiếu niên, khiến sợi tóc mềm nhẹ của cậu lả lướt, mang theo một mùi hương độc nhất vô nhị xông đến trước mặt, không phải hương của nước, mà là hương cỏ xanh thanh bình, nghe vô cùng dễ chịu.
Lăng Thịnh Duệ gượng gạo nghiêng mặt sang, nhưng lại bị Phương Vân Dật vặn mạnh quay lại.
“Buông, buông tôi ra…” Lăng Thịnh Duệ không sức lực nói.
“Tôi đây không buông!” Phương Vân Dật cười như một đứa trẻ trơ trẽn và không hề biết xấu hổ.
“Cậu, cậu sao lại biến thái như vậy!” Lăng Thịnh Duệ nổi giận, to tiếng với thiếu niên đang ở trên người mình, nhưng lời vừa mới xuất khẩu, rồi bỗng dưng phát giác bản thân hình như đã nói câu này trước đây ở đâu đó rồi, nhưng nghĩ mãi cũng nghĩ không ra.
“Ha ha, anh mới biết đấy à.” Phương Vân Dật nắm lấy cằm hắn, cười đến rất ư đắc ý: “Tôi biến thái như vậy đấy, anh làm gì được tôi? Hả?”
Lăng Thịnh Duệ nhất thời nản lòng, đường nhìn chuyển sang vách tường bên cạnh, lẩm bẩm một câu: “Không có làm gì hết.” Âm thanh nhỏ đến mức ngay cả hắn cũng khó mà nghe được.
Dáng vẻ có hơi bất lực, cũng có chút phiền muộn.
Nội tâm Phương Vân Dật nổ ầm một tiếng, tên đàn ông này, có thật là ba mươi mốt tuổi hay không? Sao lại có thể… trông vụng về như vậy???!!! (nguyên văn là “biệt nữu”)
Tuy rằng trong lòng đã sắp cuồng hóa thành lang, nhưng Phương Vân Dật vẫn lạnh mặt nói rằng: “Ừ… biết thế là tốt, đợi lát nữa, sẽ còn chuyện càng biến thái thêm nữa.” Phương Vân Dật cúi đầu, bá đạo ngăn lấy miệng của Lăng Thịnh Duệ.
Lời nói này, dường như cũng nghe qua ở đâu đó rồi… Lăng Thịnh Duệ có hơi đau đầu nghĩ ngợi.
Bị hôn một cách mãnh liệt vậy mà còn có thể lơ đãng suy nghĩ, không thể không nói, Lăng đại thúc ở một vài phương diện nào đó vẫn rất là gan góc/dũng mãnh… -_-|||
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT