“Xin hỏi, cậu còn có việc gì nữa không?” Nhìn thấy chàng trai kia đứng ngốc ở cửa, Lăng Thịnh Duệ mở miệng hỏi.

Chàng trai nhìn hắn, giống như vừa mất hồn một chút, bị hỏi như thế, mới bắt đầu phản ứng lại.

“A, không có gì.” Chàng trai bỗng dưng đỏ mặt.

Lăng Thịnh Duệ nhướn mày: “Vậy, nếu như không có chuyện gì…”

Chàng trai sửng sốt, dường như không nghĩ tới Lăng Thịnh Duệ sẽ nhanh như vậy đuổi hắn đi, trên mặt nhất thời lộ vẻ thất vọng.

Lăng Thịnh Duệ rất nhạy cảm nhìn ra sự thay đổi của anh, có chút xin lỗi nhìn anh: “Thật ngại quá, tôi có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi rồi.”

Chàng trai hiểu ra.

“À, thế thì không phiền anh nữa.” Chàng trai mỉm cười, lúc đang đi tới cửa thì xoay người lại nói: “Tôi tên Chu Dực, xin hỏi có thể cho tôi biết tên anh không.”

Lăng Thịnh Duệ có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn vô cùng thành thật trả lời câu hỏi: “Lăng Thịnh Duệ.”

“Lăng Thịnh Duệ…” Chàng trai cúi đầu, thấp giọng lầm bẩm tên hắn vài lần, sau đó ngẩng đầu, giống như là muốn lấy tên hắn ghi tạc trong lòng một phen.

Lăng Thịnh Duệ mỉm cười, chàng trai này nhìn thành thục ổn trọng, thế nhưng những … động tác này thoạt nhìn có chút khả ái.

Một lát sau, chàng trai kia ngẩng đầu, cười một tiếng với hắn, lộ ra hai hàng răng chỉnh tề trắng bóng: “Ha ha, rất vui được gặp anh.”

Lăng Thịnh Duệ mỉm cười đáp lại: “Tôi cũng vậy.”

“Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tạm biệt.”

“Vâng, tạm biệt.”

Chàng trai xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng khép lại cửa, toàn bộ quá trình rất ra dáng một quý ông.

Lăng Thịnh Duệ không khỏi mỉm cười, chàng trai này rất có lễ phép, so với anh em Phương gia, còn có cái tên… Trình Trí Viễn kia nữa thì tốt hơn rất nhiều.

Chàng trai lưu lại cho hắn một ấn tượng rất tốt, chỉ là không hiểu tại sao, vừa nãy người tên Chu Dực kia đóng cửa, hắn luôn cảm thấy ánh mắt kia thập phần quái dị, có loại cảm giác ngờ ngợ như đã từng quen biết.

Thật giống như lúc vừa gặp mặt Trình Trí Viễn và Phương Vân Dật, phi thường bá đạo.

“Chắc là nhìn nhầm thôi.” Lăng Thịnh Duệ cười khổ, khe khẽ lắc đầu, đuổi đi những kí ức kia ra khỏi đầu, chui vào bên trong chăn, nhắm hai mắt lại.

Hắn mệt lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút.

Ngay trong một buổi tối bình thường, Lăng Thịnh Duệ vốn cho rằng đây chỉ là một cuộc hội thoại cũng rất bình thường mà thôi, cho nên không hề để trong lòng, nhưng hắn lại không bao giờ ngờ được, chàng trai đi nhầm phòng bệnh kia sẽ ngay tại con đường đời khúc khuỷu quanh co của hắn, vẽ thêm một nét bút vô cùng sắc màu cho hắn.

Ngay lúc này, ở bên ngoài phòng bệnh của Lăng Thịnh Duệ.

“Lăng Thịnh Duệ sao? Thật là một cái tên không tệ chút nào.”

Chàng trai dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, khóe miệng cong lên một độ cong xinh đẹp.

Một nụ cười hoàn hảo.

Lãnh khốc, tự tin, tràn ngập khí phách, cùng dáng dấp ngây thơ đơn thuần lúc đối mặt với Lăng Thịnh Duệ khác xa một trời một vực.

“A, mình thích.” Chu dực hơi nheo lại hai mắt, hồi tưởng về bộ dáng dịu dàng lúc nãy của nam nhân, tươi cười càng thêm tà mị, hai mắt tối tăm thâm trầm, rất giống bầu trời sao ngoài cửa sổ vào lúc này.

Dừng lại một vài động tác nhỏ, Chu Dực tao nhã búng tay một cái, thanh thoát bước vào phòng bệnh kế bên.

Lúc nãy, hắn quả thực “đi nhầm” phòng bệnh, nhưng mà, đều là cố ý cả thôi.

Ban đầu hắn đến thăm một người bạn đang nằm viện, vừa khéo tạt ngang phòng bệnh của Lăng Thịnh Duệ, cô y tá kia mặt đỏ rần rần chạy ra khỏi phòng, hắn cũng vô ý mà nhìn vào Lăng Thịnh Duệ tay đang cầm chiếc nhiệt kế, vẻ mặt biểu hiện sự kinh ngạc.

Chỉ là liếc mắt nhìn, hắn cũng không rời đi tầm mắt được nữa.

Một người đàn ông dịu dàng, anh tuấn, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười, nhưng trong đáy mắt lại tràn ngập sự ảm đạm nặng nề…

Khoảnh khắc ấy, trái tim của Chu Dực mạnh mẽ chấn động.

Trái tim băng giá trong 24 năm của Chu Dực, cuối cùng cũng tan chảy trong một khoảnh khắc ấy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play