Không biết đã hôn mê bao lâu, Lăng Thịnh Duệ cuối cùng cũng tỉnh lại.

Bốn phía là một màn sương trắng xóa, lúc chạm vào thân thể của Lăng Thịnh Duệ liền lặng lẽ tản ra, tầng tầng lớp lớp, như những sợi tóc quấn quýt không rời.

Lăng Thịnh Duệ bỗng nhiên ngồi dậy, khó có thể tin được nhìn nhìn bốn phía.

Đây là đâu?

Dường như đang đặt mình tại một không gian khác biệt, Lăng Thịnh Duệ nội tâm dâng lên một tia khủng hoảng.

Cố sức lắc lắc đầu, Lăng Thịnh Duệ phát hiện cảnh tượng trước mắt mình đang dần dần biến đổi, màn sương trắng xóa từ từ lui đi, lộ ra một cảnh tượng vừa mờ ảo vừa rõ ràng.

Cảm giác rất quen thuộc…

Lăng Thịnh Duệ ngẩn người, nơi đây có thể nào là nhà hắn?

Cái gì chứ, bản thân mình không phải đã bị hai anh em Phương gia bắt đi rồi sao? Như thế nào lại về đến nhà rồi? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?

“Anh rể…”

Giữa lúc Lăng Thịnh Duệ đang loay hoay không biết làm sao, một âm thanh từ phía trước truyền đến khiến Lăng Thịnh Duệ giống như bị sét đánh ngang tai.

Lăng Thịnh Duệ cứng ngắc quay đầu lại, nhìn về phía nam nhân trước mắt, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch: “Hứa… Hứa Gia Lôn.”

Nam nhân trước mắt, thân hình cao lớn, tóc vàng mắt xanh, nhưng lại có một gương mặt khá Đông phương, trên người toát ra khí chất quý tộc.

Một đứa con lai hoàn mỹ.

Những kí ức đau khổ bắt đầu ùa về, Lăng Thịnh Duệ dường như đã quay về đêm tối kinh hoàng đó.

Những động tác thô bạo, tùy ý xâm chiếm, cùng với đau đớn khổ sở như kịch liệt xé rách linh hồn hắn…

Lăng Thịnh Duệ cắn chặt môi dưới, thân thể bắt đầu run rẩy không ngừng.

“Anh hình như đang run.” Thân thể cao lớn của nam nhân từ từ áp lại, khóe miệng mỉm cười rất dịu dàng, nhưng lại khiến Lăng Thịnh Duệ cảm giác mình bị giam vào hầm băng lạnh giá.

Nhìn vào đôi mắt màu xanh biếc sâu thẳm như đại dương mênh mông, sự hoảng sợ của Lăng Thịnh Duệ càng lúc càng tăng, hắn hiểu rất rõ, dưới bộ dáng bình thản ôn hòa này, ẩn chứa một linh hồn vô cùng tàn nhẫn và bạo lực.

“Anh đang sợ em sao?” Tay phải nam nhân nhẹ nhàng nắm lấy cằm hắn, ép hắn phải đối mặt y.

Âm thanh Lăng Thịnh Duệ có chút run rẩy: “Cậu, cậu muốn làm gì…” Cố gắng đẩy ra nam nhân đang đến ép sát thân thể hắn.

Nam nhân nở nụ cười tà ác: “Anh nói xem…”

Ngữ khí nam nhân thập phần ám muội, nhưng động tác vô cùng trực tiếp, kiềm lại hai tay Lăng Thịnh Duệ, không chút lưu tình xé quần áo của hắn.

“Cậu, cậu muốn làm gì vậy! Buông! Buông tôi ra! Tôi là anh rể của cậu mà!” Lăng Thịnh Duệ thất kinh hô lên, thân thể xuất ra toàn lực giãy dụa, đôi tay bị nắm trụ không cách nào nhúc nhích, hai chân Lăng Thịnh Duệ dùng sức đá vào trong không trung, thế nhưng áp đảo không được nam nhân trên thân người.

“Anh thật không ngoan chút nào.”

Ánh mắt nam nhân xuất hiện một tia bạo lực, phiếm đầy mảnh sương mờ, dang rộng hai chân Lăng Thịnh Duệ, thúc mạnh hông về phía trước…

“A!” Giống như có một thanh sắt nóng đỏ xen vào cơ thể, phảng phất đem thân xẻ thành hai mảnh, đồng tử Lăng Thịnh Duệ mạnh mẽ co rụt lại, phát ra một tiếng kêu thống khổ vô cùng thảm thiết.

“Này! Này! Anh làm sao vậy?”

Thân người bị lay động, Lăng Thịnh Duệ bỗng nhiên mở mắt.

Trước mắt một mảnh không rõ, có hai bóng người đang ở phía trên nhích tới nhích lui, sau lại tựa hồ có hơn hai người, sau đó, một bàn tay lạnh lẽo cầm lấy cổ tay hắn.

Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, Lăng Thịnh Duệ mới phát hiện bóng người qua lại trước mắt chính là hai anh em Phương gia, bên cạnh là bác sĩ và y tá mặc áo choàng trắng.

Chuyện gì thế này? Lúc nãy không phải là bị tên cầm thú Hứa Gia Lôn kia…

Là mơ sao…

Nhắm mắt lại, Lăng Thịnh Duệ không muốn nghĩ đến cơn ác mộng kia, lấy tay phải che trán, nhiệt độ lạnh băng từ lòng bàn tay truyền đến thấm nhập vào trong lồng ngực, khiến trái tim đang nhảy lên bất an dần dần an tĩnh trở lại.

“Anh sao rồi?” Âm thanh của Phương Vân Dật vang lên bên tai, ngữ khi mang theo một chút lo lắng.

Lăng Thịnh Duệ trong lòng một trận phiền muộn, nhưng không thể không mở mắt ra, nhẹ nói: “Không có việc gì, gặp ác mộng thôi.”

Phương Vân Dật lúc này thoạt nhìn có chút uể oải, dưới hai mắt nhuộm một tầng màu xám nhàn nhạt (aka quầng thâm), rõ ràng là do thời gian dài không ngủ được, thần sắc ánh mắt kia nhìn hắn đã không còn sự khinh thường cùng lãnh đạm như trước, bắt đầu nhiệt tình trở lại.

“Không sao là tốt rồi, tối hôm đó anh quả thực dọa chết chúng tôi, không hiểu sao lại la cứu mạng, nếu không phải có một người làm tình cờ đi ngang qua nghe được, bây giờ anh có lẽ đã nằm trong nhà xác của bệnh viện rồi.” Phương Vân Dật cầm lấy tay hắn, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve, mỉm cười nói rằng.

Lăng Thịnh Duệ ngẩn ra: “Tôi hôn mê mấy ngày rồi?”

“Bốn ngày.” Giọng nói Phương Nhược Thần đột nhiên truyền đến, băng lãnh mà cứng ngắc.

Lăng Thịnh Duệ nội tâm cả kinh, đường nhìn lập tức quét về phía Phương Nhược Thần, hắn thoạt nhìn cũng không khác Vân Dật cho lắm, thoạt nhìn cũng là dáng dấp uể oải mệt mỏi.

Rất không tự nhiên né tránh ánh mắt hoảng hốt bất định của Lăng Thịnh Duệ, đôi môi mỏng tuyệt mĩ của Phương Nhược Thần mím chặt, biểu tình vẫn lạnh lùng như thường.

“Anh chỉ hôn mê bốn ngày, đã xem như là may mắn lắm, nếu không cấp cứu kịp thời, anh đã sớm… không tỉnh lại được rồi.” Phương Vân Dật nắm chặt tay hắn, vẻ mặt tươi cười dịu dàng, như một thiên sứ thuần khiết, cứ như biểu hiện ác liệt lúc kia chỉ là mơ mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play