*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chớp mắt, Lăng Thịnh Duệ đã bị giam lỏng tại Phương gia hơn nửa tháng rồi.

Anh càng ngày càng lo lắng, anh lo cho tình huống của Chu Dực, nhưng mà căn bản không có được bất cứ tin tức liên quan gì, Phương Nhược Thần sai người dẹp hết tất cả những thứ có thể liên hệ với thế giới bên ngoài, những vật dụng có thể truyền tin hoặc đọc tin tức cũng không được để lại, điện thoại bàn, di động, vân vân không nói, ngay cả TV cũng đem đi luôn.

Sinh hoạt như thế khiến anh khó chịu vô cùng, mà tên đầu sỏ Phương Nhược Thần trông rất hưởng thụ với cuộc sống tách biệt với bên ngoài thế này, hầu hết thời gian mỗi ngày cậu đều kè kè sát bên người anh.

Hai người đều không phải là người năng động mấy nên đa số thời gian trong phòng đều rất yên tĩnh.

Nếu nói lúc đầu anh còn có chút áy náy với Phương Nhược Thần, thì hiện giờ phải nói không chỉ chán ghét.

Mà còn có oán hận nữa.

Phương Nhược Thần cứ như ruồi nhặn ấy, bất cứ thời khắc nào cũng đều quấn quít với anh.

Lăng Thịnh Duệ đứng bên cửa sổ.

Ánh nắng cuối mùa thu xuyên qua lớp thủy tinh chiếu lên người anh, rất ấm áp, nội tâm đầy áp lực của anh phút chốc dễ chịu hơn một chút, đột nhiên một đôi tay vòng lên từ phía sau, đưa anh vào trong một cái ôm vững chắc.

Cằm Phương Nhược Thần để trên vai anh, cái gì cũng không nói.

Cứ như thế mà ôm lấy anh.

 (Kaze: hết sức là lãng mạn….)

Đè nén nỗi chán ghét trong người xuống, Lăng Thịnh Duệ lờ đi cơ thể đang càng ngày càng dính chặt vào mình, anh không hề muốn động chạm gì với cậu cả.

Trải qua hơn mười ngày tịnh dưỡng, thân thể của Phương Nhược Thần đã khỏi đủ để tự do hành động một mình, tuy rằng vẫn còn yếu lắm, nhưng sắc mặt không tệ. Mấy ngày trước Phương Kiến Hồng có tới, ông rất kinh ngạc vì tốc độ hồi phục của cậu, ánh mắt mang hàm ý khác nhìn chằm chằm anh rồi nói mọi chuyện đều là công của anh, lúc đó Lăng Thịnh Duệ không nói gì và cũng không biết phải nói thế nào.

Chuyện duy nhất anh làm là bị nhốt ở đây và bị Phương Nhược Thần quấy rầy.

Hai người không hề trao đổi với nhau, có vài ngày cũng không thèm nói chuyện, dường như Phương Nhược Thần đổi tính, không hề quấy rối tình dục anh, cũng không ép anh làm mấy chuyện này nọ, chuyện làm nhiều nhất mỗi ngày là ôm anh, hằng đêm khi ngủ đều ôm chặt lấy anh không chịu buông.

Lăng Thịnh Duệ tưởng đâu mình sắp hóa thành gấu gối ôm mất thôi, ý tưởng đó khiến người anh rét lạnh.

13893_908184100_921365987_310x310__1_

Con gấu này nè

“Ngày mai chúng ta ra ngoài đi.”Ôm một hồi, Phương Nhược Thần mới đột nhiên mở miệng.

Lăng Thịnh Duệ sửng sốt, không dám tin vào tai mình, Phương Nhược Thần cho phép anh rời khỏi đây?

Lăng Thịnh Duệ chậm chạp không phản ứng, Phương Nhược Thần khó hiểu, không khỏi chọc ghẹo:  “ Sao nào, anh không muốn ra ngoài hả?”

Lăng Thịnh Duệ hỏi:  “Đi đâu?”

“Sydney.” (*)

(*) Thành phố lớn của Úc, thành phố thuộc tỉnh Nova Scotia ở Canada

sydney_skyline_at_dusk_-_dec_2008

Hai anh đi tới đây đây… đẹp qớ:v

“……….”

Cái này đâu phải đơn thuần chỉ là ra ngoài, là ra thẳng nước ngoài ấy chứ…..

Lăng Thịnh Duệ cảnh giác, Phương Nhược Thần muốn anh triệt để cách ly khỏi Chu Dực?

“Muốn đi không?” Phương Nhược Thần hỏi.

“Tôi vẫn nên ở đây thì tốt hơn.” Lăng Thịnh Duệ trả lời.

“Vì sao?” Giọng nói của Phương Nhược Thần nghe qua có chút thất vọng.

Lăng Thịnh Duệ không trả lời, cùng lúc anh đè ép không muốn nói chuyện với cậu, về phương diện khác, anh vẫn mong Chu Dực có thể nhanh chóng phát hiện anh bị giam lỏng ở chỗ này, tới đây cứu anh, nếu thật sự phải tới Úc-cách đây gần nửa địa cầu, thì Chu Dực có muốn tìm cũng là một chuyện khá gian nan.

Đây là chuyện anh mong muốn nhất.

“ Tôi mệt, buông tôi ra.” Lăng Thịnh Duệ nói.

Phương Nhược Thần lưu luyến buông anh ra, Lăng Thịnh Duệ vòng qua cậu đi tới sô pha, ngôi xuống.

Phương Nhược Thần cũng đã tới, ngồi xuống cạnh anh.

Lăng Thịnh Duệ nhích qua một chút, kéo giãn khoảng cách của hai người, Phương Nhược Thần thì lại không biết xấu hổ nhích lại gần.

Khóe mắt Lăng Thịnh Duệ giật giật.

Phương Nhược Thần nhìn anh, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, mở miệng hỏi: “ Chắc không phải anh nghĩ tôi mang anh ra nước ngoài, là vì để anh tách khỏi Chu Dực chứ?”

Lăng Thịnh Duệ thầm nghĩ biết mà còn giả vờ hỏi sao?

Anh không trả lời, chỉ im lặng.

Phương Nhược Thần nhún vai: “ Biết ngay anh có suy nghĩ đó, tôi không sợ anh ta, chỉ là tôi nghĩ mang anh ra đó vì ở đó tôi có một căn biệt thự, quang cảnh không tệ, rất thích hợp để chữa bệnh thôi.”

Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng nói: “ Tôi không nghĩ sẽ đi.”

Phương Nhược Thần nhíu mày, làm ra bộ dáng rất đau khổ:  “Nhưng mà tôi muốn đi, đương nhiên anh cũng phải đi.”

Lăng Thịnh Duệ:  “…..”

“Anh không nói, tôi coi đó là lời chấp nhận.” Phương Nhược Thần cười tà.

Anh vội vàng lắc đầu:  “Tôi không muốn, muốn thì cậu đi đi, tôi không muốn ra nước ngoài.”

Phương Nhược Thần hoàn toàn không để ý tới ý kiến kháng nghị của anh:  “Anh nói gì cũng vô dụng, tôi đã lên kế hoạch hết, vé máy bay hôm qua cũng đã đặt luôn rồi.”

(Kaze: quá nhanh, quá nguy hiểm!!)

Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, anh cười khổ.

Phản đối thì có ích lợi gì đâu? Thái độ tốt đột xuất mấy ngày nay của cậu khiến anh nổi đầy da gà, hầu như anh sắp sửa quên luôn cá tính vốn có của Phương Nhược Thần là thế nào, nhưng mà ác bá vẫn là ác bá, cho dù có hóa trang thành thân sĩ đi chăng nữa cũng không thể giấu được móng vuốt của mình, có ngày thì nó cũng lộ ra thôi.

Phương Nhược Thần nhanh tay nắm vai anh.

Cậu nói:  “Tôi biết anh không muốn đi, nhưng nếu đi rồi, chắc chắn anh sẽ thích.”

Lăng Thịnh Duệ như không nhìn thấy cậu, cũng không nói gì, Phương Nhược Thần bất đắc dĩ cười nói:  “Nếu anh thật sự không vui thì cứ nói ra hết, đừng làm bộ như không nghe tôi nói.”

Trong lòng anh lên tiếng, tôi có thể nói được gì đây, mọi chuyện cậu đều tự ý quyết định thay tôi, vốn dĩ tôi không có cái quyền từ chối nào cả.

Tuy nghĩ như thế, nhưng anh không nói, anh không muốn làm Phương Nhược Thần tức giận.

Không nhận được câu trả lời thỏa đáng, cậu cũng không tức giận, tâm tình của cậu rất tốt, kiên trì cũng hơn nữa, thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lý bị Lăng Thịnh Duệ hận cả đời rồi, cậu nghĩ chỉ cần người đàn ông này cả đời đều ở gần bên người mình, thì những chuyện khác, không có cái nào quan trọng cả.

Sáng sớm ngày hôm sau, bất luận Lăng Thịnh Duệ không tình nguyện thế nào thì cuối cùng bị Phương Nhược Thần nửa uy hiếp nửa lấy lòng dụ dỗ lên xe.

Hai người ngồi sau xe, Phương Nhược Thần thì miệng cười mỉm, còn Lăng Thịnh Duệ thì ủ dột.

Trạng thái bất đồng hoàn toàn này tạo nên bức tranh buồn cười (Kaze: tui hông biết phải ghi sao nữa… nó ghi là”hỉ cảm”….)

Ngồi trên ghế điều khiển xe là Phương Vân Dật thông qua kính chiếu hậu nhìn cậu, biểu tình phức tạp, thật ra cậu rất muốn đi chung với họ nhưng lại không dám nói, cậu biết Phương Nhược Thần không đồng ý đâu.

Vừa nghĩ tới chuyện Lăng Thịnh Duệ lại đi, tâm trạng cậu cực kỳ buồn bực.

Từ ngày anh trở lại nhà họ Phương, Phương Vân Dật vẫn luôn nghĩ biện pháp tiếp cận anh, bất đắc dĩ là giờ khắc nào Phương Nhược Thần cũng dính lấy anh, Phương Vân Dật muốn nói gì đó cũng khó, bây giờ họ lại ra nước ngoài, nhất định không còn cơ hội nữa rồi.

Phương Vân Dật càng nghĩ càng phiền não, chiếc xe phía trước chạy vô cùng chậm, cậu tức giận không ngừng bấm kèn.

(Kaze: này gọi là giận cá chém thớt nè..:3)

Rất nhanh xe đã tới sân bay, ba người xuống xe, Phương Nhược Thần nói với Phương Vân Dật:  “Được rồi, tới đây được rồi, em về trước đi.”

Phương Vân Dật liếc mắt nhìn Lăng Thịnh Duệ,sau đó mới đổi đường nhìn:  “Em về trước đây.”

Phương Nhược Thần mỉm cười: “ Sẽ lâu lắm anh mới trở về, mọi việc trong nhà, giao hết cho em.”

(Kaze: ụa…. sao giống vợ tiễn chồng đi công tác thế lày:v)

Phương Vân Dật gật đầu: “ Em hiểu rồi.”

Lăng Thịnh Duệ đang đứng bên cạnh  Phương Nhược Thần, tim đập nhanh hơn, hiện giờ Phương Nhược Thần đang nói chuyện với Phương Vân Dật, lực chú ý của hai người không đặt trên người anh, một loại ý niệm táo bạo nảy lên trong đầu.

Ừm, thừa dịp này có thể chạy trốn.

(Kaze: chắc được, người ta có võ đấy thúc:v… Vân Dật chạy chút là bắt được hà:3)

Quay đầu nhìn thoáng qua hai anh  em, Lăng Thịnh Duệ ngừng thở, lui về sau một chút.

Hai người không phản ứng.

Nội tâm anh vui mừng, sau đó xoay người bỏ chạy.

Ngay lúc anh vừa chạy được một bước, Phương Nhược Thần chuẩn xác, đúng lúc nắm được tay anh.

Tâm tình vui sướng cảu anh phút chốc bị đạp từ trời cao rớt xuống, Phương Nhược Thần nắm không chặt, nhưng lại tựa như xiềng xích trói chặt lấy anh, anh biết mình không còn khả năng chạy trốn nào nữa rồi.

Lăng Thịnh Duệ tưởng đâu Phương Nhược Thần sẽ giận đen mặt, nhưng không có, đối phương trông giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, trên mặt thậm chí còn mang theo tiếu ý nhàn nhạt, chỉ là bàn tay nắm lấy cổ tay anh vẫn không chịu buông ra.

Hai người vào trong sân bay, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh.

Dĩ nhiên Lăng Thịnh Duệ biết nguyên nhân là tại sao, anh cúi đầu, muốn giật tay mình ra, nhưng đối phương càng nắm chặt hơn.

Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “ Buông ra, Phương Nhược Thần, mọi người đang nhìn kìa.”

Ý cười trên mặt cậu càng sâu: “ Chuyện này không phải rất tốt sao?”

“Tốt cái gì chứ.” anh cắn răng:  “ Mấy người đó đều nghĩ chúng ta là gay đó.”

(Kaze: nên để gì cho hợp đây ~~~~~ vừa edit vừa coi doraemon nên nhiều khúc nó hơi thụn…..:v)

Anh cẩn thận quét nhìn một lượt xung quanh, không cẩn thận đụng phải ánh mắt của một cô gái trẻ đang hiếu kỳ nhìn lại, đối phương lập tức đỏ mặt quay đầu đi. (Đồng râm kìa:3)

Lăng Thịnh Duệ cảm thấy khó mà chịu đựng được nữa.

Ý cười của Phương Nhược Thần ngày càng cao, phản ứng ngượng ngùng của người này khiến cậu nổi lên ý trêu cợt trong đầu.

Phương Nhược Thần xoay người.

Ngực anh đang rối thành một cục, không hề chú ý tới động tác của cậu, cứ tiếp tục đi về phía trước thẳng đến khi lọt vào lòng Phương Nhược Thần mới dừng lại.

Phương Nhược Thần lẹ tay ôm lấy anh.

Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cậu.

Biểu tình thế này đáng yêu quá đi mất, Phương Nhược Thần bị cào trúng rồi.

(Kaze: ý là anh đang ngứa ngáy trong lòng ý:3)

“Sao vậy?” Lăng Thịnh Duệ ngây ngốc hỏi.

Phương Nhược Thần cười nói: “ Không có gì.”

Cậu vươn tay bắt lấy mặt anh, ánh mắt sáng lên, Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu một hồi mới phát hiện thân thể hai người đang dính sát rạt vào nhau!

Lăng Thịnh Duệ theo bản năng muốn đẩy cậu ra, nhưng không kịp mất rồi, Phương Nhược Thần bỗng nhiên cúi đầu xuống.

Đôi môi hai người dán vào nhau.

Tức thời Lăng Thịnh Duệ hóa đá.

Trong sân bay phát ra âm thanh hút khí của nhiều người, tất cả đều nghẹn họng trân trối nhìn hai người đàn ông hôn nhau giữa ban ngày ban mặt.

Cái hôn không lâu, chừng vài giây sau, Phương Nhược Thần đã thả môi anh ra.

Lăng Thịnh Duệ giật giật môi, nhãn thần dại ra.

Phương Nhược Thần nở nụ cười dịu dàng liếm liếm môi, phản ứng của Lăng Thịnh Duệ so với tưởng tượng của cậu càng thú vị hơn nhiều, thậm chí cậu còn có xúc động muốn hôn anh một lần nữa, chỉ là….

Nhìn sắc mặt không mấy thiện cảm ở xa xa, mấy người bảo vệ đang nháo nhào chạy tới, Phương Nhược Thần bất đắc dĩ bỏ qua ý nghĩ này.

Lăng Thịnh Duệ bình tĩnh trở lại, hai má lập tức đổi màu, khi chú ý tới phạm vi chung quanh thì sắc mặt trở thành trắng bệch sau cùng là chuyển thành xanh, anh phẫn nộ cắn răng hỏi Phương Nhược Thần: “ Cậu mới làm gì?”

“Hôn anh~” Phương Nhược Thần híp mắt nói, dáng vẻ đó chả khác nào con mèo nghịch ngợm vừa vớ được cục lông.

Khóe miệng anh co lại.

“Cậu điên cũng phải chọn lúc chứ!” Lăng Thịnh Duệ oán hận nói: “ Hai người đàn ông ngay trước mặt nhiều người làm chuyện này, cậu không thấy mất mặt hả?”

Phương Nhược Thần không chút để ý, thâm thình chân thành nhìn anh:  “Tôi chỉ để ý anh thôi.”

Còn có cái nào buồn nôn hơn nữa không, Lăng Thịnh Duệ chỉ thiếu chút nữa là phun ra bụm máu, đối với anh mà nói, chuyện có tình cảm với một người đàn ông đã là kinh dị lắm rồi, cho nên anh mới ém đi sợ người khác phát hiện ra, nhưng bây giờ thì sao đây, Phương Nhược Thần thẳng thắn trực tiếp trước mặt mọi người hôn anh, vậy chẳng phải tuyên bố cho người ta biết hai người là đồng tính yêu nhau sao? Anh cảm thấy toàn bộ danh dự và mặt mũi đều biến mất hết rồi.

“Anh tính đứng ngoài này mãi à? Bảo vệ tới nhiều lắm rồi.” Phương Nhược Thần nhìn biểu tình cuống quýt của anh, cảm thấy dễ thương vô cùng, cậu nghiêng đầu, ý bảo anh nhìn sang hai bên đi.

Lăng Thịnh Duệ nhìn lướt qua, không nhiều lời nói:  “Còn không đi, mắt mặt quá.”

Máy bay sắp cất cánh, ngay lúc soát vé, Phương Nhược Thần quay đầu lại, ánh mắt liếc tới một góc cách đó không xa. Nơi nào đó đang có mấy người đội nón lưỡi trai,trong tay cầm cái cameras.

Khóe miệng Phương Nhược Thần nhếch lên cao…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play