Cảm giác tỉnh dậy sau khi say rượu quả thật không tốt.

Lại càng không dễ chịu là, phát hiện bản thân vì say rượu đã bỏ qua mĩ vị, thực chỉ muốn đấm ngực dậm chân mới có thể biểu hiện tâm trạng hối hận này.

Sáng sớm tỉnh lại, tâm tình Sở Khiếu Thiên rất tệ.

Khi bắt đầu tỉnh lại, hắn liền vụng trộm đánh giá thái độ của Liễu Hân Linh, thấy nàng vẫn giống như ngày thường, thập phần hiền lành ôn nhu hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt chải đầu, sau đó kêu người ta mang đồ ăn sáng lên. Đồ ăn sáng cũng là món mà hắn thích ăn, cùng bình thường không khác mấy, ngay cả đám nha hoàn cũng là một sắc mặt, nhưng vì sao hắn luôn luôn có loại dự cảm xấu làm cho da đầu run lên đây?

Dùng thiện xong, Sở Khiếu Thiên phải xuất môn. Hắn là Chỉ Huy Sứ binh mã ngũ thành, nên cũng không phải bắt buộc mỗi ngày đều vào triều, ngược lại chỉ cần đi Nha bộ Chỉ huy phủ là được, buổi sáng này không cùng phụ thân An Dương vương đi chung. Sở Khiếu Thiên cảm thấy rất tốt, miễn cho phụ thân nhà hắn mỗi lần gặp mặt là nhắc này nhắc nọ. Lão nhân gia chính là điểm ấy không tốt, đều thích lải nhải, hắn nghe muốn ngán ngẩm.

Sở Khiếu Thiên vừa bước ra khỏi cửa, An Thuận đã đứng ở ngoài, đưa đao cho hắn.

Sở Khiếu Thiên mang đao, xoay người nhìn về phía Liễu Hân Linh ở cạnh cửa, nói: “Nương tử, ta nên đi rồi.”

Liễu Hân Linh mỉm cười gật đầu, trên mặt tươi cười ôn nhu dịu dàng, làm cho người ta nhìn liền thoải mái.

Nhưng mà Sở Khiếu Thiên tổng cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng, nhìn tươi cười của nàng, ngược lại có loại cảm giác da đầu run lên, giống như trước đây khi mình làm sai chuyện gì, phụ thân An Dương vương chính là ngồi xổm ở trong nhà, tay cầm roi chờ hắn trở về để thu thập, làm da đầu hắn run lên từng đợt.

Nhưng mà trừ bỏ việc tối hôm qua làm được một nửa liền ngủ, hắn hình như không có làm sai chuyện gì đi?

Nghĩ đến đây,trong lòng Sở Khiếu Thiên rùng mình, đột nhiên cảm thấy có lẽ đối với nữ nhân mà nói, đây chắc là chuyện thập phần quan trọng. Đương nhiên, nam nhân không thể thỏa mãn nữ nhân của mình, cái này không chỉ có liên quan đến năng lực nam nhân, còn có tôn nghiêm của nam nhân bị tổn hại.

Ân, chuyện này thực nghiêm trọng, nên tìm cách giải quyết!

”Ách... Nương tử, nàng...” Sở Khiếu Thiên thấy nàng mở cặp mắt to, trong suốt như nước kia nhìn lại đây, nhất thời có chút hụt hơi, khó có được thẹn thùng. Hắn không phải là người sẽ biết đi xin lỗi người khác, thế giới này người có thể làm cho hắn phải xin lỗi cũng rất ít, cho nên trong lúc nhất thời rất khó mở miệng, không khỏi gắt gao lôi kéo tay Liễu Hân Linh.

Liễu Hân Linh đợi trong chốc lát, thấy hắn vẫn không nói chuyện, thản nhiên đưa tay rút về, sau đó khi Sở Khiếu Thiên vừa muốn kéo nàng, vươn một ngón tay điểm trụ tay hắn, cười nói: “Đã đến giờ, phu quân vẫn là nhanh chút xuất môn đi, đừng để đến muộn.”

Sở Khiếu Thiên cảm thấy bị ngón tay kia đè trên mu bàn tay giống như nặng ngàn cân, nếu nàng dùng lực thêm một chút, nói không chừng một ngón tay có thể đẩy hắn ngã. Sở Khiếu Thiên lại không biết đây là hành động từ chối, không khỏi có chút bi phẫn, hắn khí lực không bằng nương tử mà...

”Nương tử, ta đi rồi,sẽ rất nhanh trở về!” Sở Khiếu Thiên cam đoan nói, đợi cho nàng gật đầu, mang theo An Thuận ra cửa.

Liễu Hân Linh nhìn theo đến khi hắn đi mất, cũng trở lại vào phòng.

Liễu Hân Linh chính mình tự rửa mặt chải đầu, sau khi mặc quần áo xong, liền mang theo nha hoàn cùng nhau đến Lạc Tiên viện thỉnh an bà bà An Dương vương phi.

Hôm nay Lạc Tiên viện không chỉ có một mình An Dương vương phi,ngồi bên dưới An Dương vương phi là hai người phụ nữ ăn mặc diễm lệ, là An Dương vương sườn phi- Dương thị cùng Uyển di nương Chu thị.

Sườn phi Dương thị tuy rằng vẫn chưa sinh cho An Dương vương đứa con nào, nhưng khi nàng còn trẻ,mỹ mạo vô song, vẫn rất được An Dương vương sủng ái, thậm chí địa vị ẩn ẩn còn có xu hướng áp chế An Dương vương phi, cuối cùng bởi vì An Dương vương phi sinh hạ con trai mới đem cục diện đảo ngược lại. Hiện tại Dương thị tuy rằng không được An Dương vương sủng ái như khi còn trẻ, nhưng cũng là người sống trong Vương phủ lâu năm, lại là sườn phi, An Dương vương một tháng cũng sẽ ghé qua viện của nàng vài ngày.

Uyển di nương Chu thị vào phủ cách đây ba năm, là nữ nhân trẻ tuổi nhất của An Dương vương. Uyển di nương Chu thị cùng An Dương vương phi đoan trang nhàn nhã, sườn phi Dương thị quyến rũ kiều diễm bất đồng, thoạt nhìn chính là một nữ tử nhu nhược, mềm mại, tựa như một đóa hoa Lan trắng ở trong gió run run, chỉ cần liếc mắt một cái, sẽ làm cho người ta có loại dục vọng muốn bảo hộ nàng. Loại nữ nhân này là tối có thể kích thích tính bảo hộ của nam nhân, cũng là tối có thể làm cho chính thê hận nghiến răng nghiến lợi, bởi vì mặc kệ ngươi nói cái gì làm cái gì, chỉ cần nàng bày ra một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, bộ dáng trong gió run run, có thể dễ dàng đánh hạ phòng thủ của nam nhân, làm cho nam nhân nghĩ rằng nàng bị người ta khi dễ, dẫn tới vì nàng mà ra tay.

Uyển di nương vào cửa ba năm, ngay cả An Dương vương phi đều bị nàng cho ăn vài lần khổ ải, không dám lại coi thường nữ nhân này.

Nói thực ra Liễu Hân Linh chỉ cần nghĩ đến công công nhà mình làm sau chịu được đám nữ nhân có thể gọi là “hậu cung” này, tâm tình thật sự không còn lời nào để nói a. Tân hôn vài ngày sau, An Dương vương phi liền để cho nàng gặp qua mấy vị sườn phi, di nương trong phủ, đối với những nữ nhân có dung mạo khác nhay này, Liễu Hân Linh mỗi lần nghĩ đến bọn họ đều là tiểu lão bà của cha chồng mình, trong lòng liền có chút phát sợ, tiện đà lo lắng Sở Khiếu Thiên về sau có phải hay không cũng sẽ học theo cha hắn, lúc nào cũng muốn cùng nữ nhân lên giường.

Đương nhiên, hành vi này của An Dương vương cũng không bị người khác nói là hoa tâm háo sắc, bởi vì mọi người đều biết An Dương vương muốn đứa nhỏ muốn đến điên rồi, một đứa con không nên thân đã làm hắn hại não, hắn nghĩ thêm vài đứa nữa cũng là lẽ phải, cho nên nữ nhân càng ngày càng nhiều, nhưng không có ai sinh được đứa nào nữa.

Nhưng mà, cùng An Dương vương bất đồng, nếu Sở Khiếu Thiên cũng học hành vi của cha hắn, người khác sẽ chỉ cảm thấy hắn là một tên háo sắc.

Lo lắng cho Sở Khiếu Thiên xong rồi, Liễu Hân Linh lại nghĩ tới lúc này mẹ chồng quan tâm nhất là chuyện nữ nhân trong phòng của con trai.”Nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân” lời này nghe cũng có mấy phần đạo lý, nhưng muốn thực hiện cũng quá khó khăn, thời đại này, nữ nhân quá mức dựa vào nam nhân, không thể đắc tội nam nhân, đành phải đi làm khó nữ nhân khác. Con dâu sau này cũng sẽ từ từ lên thành phu nhân, thành bà bà, tuy rằng các nàng không thích bên cạnh trượng phu có nữ nhân khác, nhưng các nàng phần lớn sẽ thích quan tâm việc trong phòng của con trai, không chỉ là việc nổi lên lòng chua xót, có cảm giác con mình bị con dâu đoạt lấy khi con trai quá sủng vợ, cũng có loại ý nghĩ nên sủng con dâu để nàng thay mình sau này nắm lấy hậu viện...

Tóm lại, Liễu Hân Linh không có cách nào khác để lý giải tâm tư này của bà bà. Mà nàng vừa mới gả qua đây, tin rằng An Dương vương phi không thể nhanh như vậy đã đem người cấp cho trượng phu làm mất mặt mũi của nàng, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn là nên quản lý Lãm Tâm viện cho tốt.

Liễu Hân Linh đầu tiên là cung kính thỉnh an An Dương vương phi, sau đó dựa theo thân phận mấy vị thị thiếp và sườn phi mà tiến hành thỉnh an. Tuy rằng hai vị này đều là trưởng bối, nhưng Liễu Hân Linh là thế tử phi, sau này sẽ là nữ chủ nhân của Vương phủ, hai người này đều không dám nhận hành lễ của nàng, đều là ngồi bên cạnh sườn phi hưởng lây thỉnh an của nàng.

An Dương vương phi đôi mắt đẹp vừa chuyển, trên mặt lộ ra thản nhiên tươi cười.

An Dương vương phi giống như chính thê bình thường trên khắp thiên hạ, không thích những nữ nhân khác của trượng phu, nhưng công phu biểu hiện ngoài mặt của nàng làm rất tốt, làm cho người ta cảm thấy nàng là một vị chủ mẫu khoan dung, độ lượng. Lúc thấy bộ dáng hai vị thị thiếp không dám nhận lễ của con dâu, trong lòng rất là vừa lòng.

Đương nhiên, An Dương vương phi càng hài lòng với sự hiểu biết lễ nghĩa của con dâu, con dâu thể hiện sự tôn trọng với bà bà này, thị thiếp của trượng phu lại không dám nhận hành lễ của con dâu, làm cho nàng vơi bớt cơn giận. Đặc biệt tối hôm qua trượng phu ngủ ở chỗ Chu thị, hôm nay Chu thị liền mặc một thân hoa lệ tới thỉnh an, này không phải là muốn chọc tức nàng sao?

Liễu Hân Linh không biết trong lòng An Dương vương phi đang đăm chiêu suy nghĩ, đối với những câu hỏi của An Dương vương phi đều nhất nhất trả lời, hơn nữa bộ dáng nàng thanh tú, vừa nhìn là biết là một người dịu dàng đoan trang, biết tiến biết lui, làm cho An Dương vương phi thập phần vừa lòng.

Nói chuyện một lúc sau, Liễu Hân Linh xin cáo lui.

Trở lại Lãm Tâm viện, không có việc gì để làm.

Nàng hiện tại là tân nương mới cưới, ở trên có tổ mẫu, dưới tổ mẫu có bà bà, sau đó mới đến nàng. Tổ mẫu An Dương thái phi tuy rằng một lòng lễ phật ru rú trong nhà, nhưng còn lợi hại hơn so với mẹ chồng. Cho nên quản gia gì đó, cũng không đến phiên nàng quản. Bất quá cứ như vậy, tạm thời cũng là một việc thoải mái, sự tình từ nay về sau, về sau hãy tính đi.

Liễu Hân Linh ngồi một lát, nhớ tới tối hôm qua việc bị thương của nha hoàn kêu Phi Anh kia, liền gọi Lục y tới hỏi.

Tối hôm qua mặc dù đã nghe Lục Y nói qua, nhưng nàng vẫn không rõ Phi Anh vì sao bị Sở Khiếu Thiên đá ra ngoài, khi đó không tiện để hỏi kỹ, hiện tại có thời gian phải tìm hiểu rõ một chút.

”Lục Y, Phi Anh bị thương thế nào?” Liễu Hân Linh uống ngụm trà hỏi.

Lục Y đi theo bên người Liễu Hân Linh đã có bảy- tám năm, là nha hoàn được Liễu Hân Linh tín nhiệm. Hiện tại Sở Khiếu Thiên không ở đây, Lục Y khôi phục tính tình hoạt bát, nói chuyện cũng lưu loát hơn.

”Tiểu thư, đại phu nói, Phi Anh bị thương nặng, có thể một một tháng không đi lại được.”

Liễu Hân Linh sợ run một chút, nàng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, “Lục Y, ngươi có biết vì sao thế tử đá Phi Anh không?”

Lục Y nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, kỳ thật... Cũng không thể trách thế tử, là khi đó đột nhiên Phi Anh ngã vào trong lòng thế tử, sắc mặt thế tử trở nên rất khó xem, liền mắng nàng tiện nhân, một cước đá vào bụng nàng...”

Lục Y tuy rằng rất sợ hãi thế tử hỷ nộ vô thường, nhưng tốt xấu gì thế tử cũng là trượng phu của tiểu thư nhà nàng, nàng tự nhiên sẽ hướng về tiểu thư, đối với hành vi đó của Phi Anh nàng rất không đồng ý.

Nghe Lục Y nói như vậy, Liễu Hân Linh như thế nào không rõ, là Phi Anh nổi lên tâm tư. Nói như vậy, vì say rượu nên thay chủ tử đổi quần áo, thực dễ dàng sẽ bị nam chủ nhân trong lúc sau lúy túy tha lên giường. Bình thường thê tử nhìn thấy loại tình huống này, tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng nếu hiền lành chút, tuyệt đối sẽ rộng rãi để cho lão công tiếp tục cùng nàng ta OOXX. Cho dù không có OOXX thành công, chỉ cần nha hoàn kia bị ôm qua, hôn qua, cũng coi như đã là nữ nhân của trượng phu. Làm chủ mẫu, tâm địa tốt: sẽ lưu nữ nhân kia lại nạp thành thông phòng hay thị thiếp cho trượng phu; tâm địa không tốt, trực tiếp đem người đuổi ra khỏi cửa; nếu là ác độc, liền đánh chết ngay tại chỗ.

Liễu Hân Linh nghĩ, có phải hay không người khác cảm thấy nàng quá mức hiền lành, nhu nhược, mới có thể làm cho ha hoàn dám ở trong phòng nàng yêu thương nhung nhớ trượng phu chính mình? Hơn nữa lá gan của Phi Anh kia làm sao lớn như vậy, cũng dám công nhiên câu dẫn thế tử?

”Tiểu thư, Phi Anh trước kia hầu hạ ở Lạc Tiên viện, sau khi hoàn thượng tứ hôn, bởi vì Lãm Tâm viện thiếu người, vương phi liền để cho hai người Phi Anh, Lục Sa lại đây hầu hạ.” Lục Y ngày ngày cũng không nhàn rỗi, tìm hiểu được chút tin tức, thăm dò lai lịch của hạ nhân trong Lãm Tâm viện.

Liễu Hân Linh nhếch mi, nếu là người của mẹ chồng, đương nhiên không thể ra tay. Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng nàng cũng không muốn làm cho mối quan hệ với mẹ chồng trở nên căng thẳng. Bất quá, nghĩ lại một chút, chuyện Phi Anh bị thương cũng không phải là nàng làm, cho dù An Dương vương phi biết cũng sẽ không làm gì nàng.

Đối với hành vi Sở Khiếu Thiên đá người bị thương, Liễu Hân Linh nhất thời cũng không biết vì sao hắn làm vậy. Tối hôm qua nhìn vẻ mặt sát khí của hắn, hiển nhiên là thập phần chán ghét. Phi Anh thường ngày cũng không kém a, như thế nào hắn không chỉ không hề động tâm ngược lại trực tiếp đá người ta bị thương đây?

Liễu Hân Linh không hiểu ý nghĩ của Sở Khiếu Thiên, môi mím lại, đối với Lục Y đang bất an không yên, nói: “Ngươi giúp Phi Anh dưỡng thương thật tốt, những cái khác, chờ nàng dưỡng tốt rồi nói sau.”

Lục Y vừa nghe, liền biết tiểu thư nhà mình có lẽ sẽ không làm gì Phi Anh, nhưng về sau sẽ không để nàng tiếp tục vào phòng hầu hạ.

Chờ Lục Y đi xuống, Mặc Châu bưng bát canh tiến vào, đưa tới trước mặt Liễu Hân Linh.

”Đây là cái gì?”

”Vương phi phân phó phòng bếp hầm canh cho người.”

Mặc Châu đem nắp bát canh mở ra, mùi vị đồ ăn thơm ngát xông vào mũi. Mặc Châu múc một chén đưa Liễu Hân Linh, thấy trên mặt nàng tuy có chút hồ nghi, nhưng khi nàng đang chậm rãi uống, Mặc Châu tiếp tục nói: “Canh này điều trị thân thể cho người, về sau rất tốt.”

”Phốc ——” Liễu Hân Linh một ngụm phun canh ra ngoài.

Mặc Châu thực bình tĩnh đưa qua một cái khăn tay sạch sẽ, “Tiểu thư, vương phi phân phó đầu bếp một tháng này, ngày nào cũng phải làm dược thiện cho người, cho dù người có phun hết lần này, lần sau vẫn phải uống.”

Liễu Hân Linh vẻ mặt hắc tuyến, “Ta chỉ là nhất thời ngoài ý muốn, cũng không phải không muốn uống.” Nàng hiện tại mới mười sáu tuổi, tuy rằng sớm như vậy lập gia đình cũng là vì bất đắc dĩ, nhưng mang thai cái gì, nàng thật sự chưa có chuẩn bị tâm lý a. Mười sáu tuổi sinh đứa nhỏ, có phải hay không rất sớm a?

”Nga ~~” Mặc Châu gật gật đầu, tiếp tục nói: “Tiểu thư, dù sao ngươi đã gả cho người ta, sớm muộn gì đều phải sinh, không bằng thừa dịp hiện tại hoài thai đi, cũng miễn được rất nhiều phiền toái. Về phần thế tử... Nô tỳ tin tưởng ngài ấy sẽ rất nghe lời người nói, không dám xằng bậy .”

”Vì sao nói như vậy?” Liễu Hân Linh thật không biết sự chắc chắn của Mặc Châu từ đâu mà có.

”Nô tỳ nhìn ra được thế tử rất để ý người, nếu ngài ấy ngay cả quái lực của người đều có thể tiếp nhận rồi, cũng biết người lợi hại, cho nên thế tử tuyệt đối không dám làm gì để cho người phải tức giận.”

Mặc Châu trong lời nói luôn là một châm thấy máu, tuy rằng trực giác Liễu Hân Linh không tin tưởng, nhưng trong lòng luôn có loại hy vọng này. Nữ nhân thôi, ai không hy vọng chính mình có được hôn nhân tốt đẹp, nếu như trượng phu thương yêu chính mình, không muốn tam thê tứ thiếp, như vậy sẽ rất tốt.

Nhưng mà, việc này có thể sao?

Trong lòng Sở Khiếu Thiên cảm thấy không thoải mái, luôn luôn có một loại dự cảm. Nghĩ nghĩ, liền kêu An Thuận lại đây, hỏi: “An Thuận, ngươi đem chuyện tình ngày hôm qua nói cho bản thế tử nghe.”

An Thuận ngắm ngắm sắc mặt hắn nghiêm túc, hỏi: “Thế tử gia, ngài nhớ rõ được bao nhiêu?” An Thuận từ nhỏ đã bồi Sở Khiếu Thiên lớn lên, tự nhiên biết tửu lượng Sở Khiếu Thiên, sau khi hắn uống rượu say, có một số việc sẽ nhớ rõ, có một số việc lại mơ mơ hồ hồ, cho nên hắn muốn hỏi trước xem ngài ấy nhớ được những gì.

Sở Khiếu Thiên tự nhiên có nhớ rõ việc làm ở trên giường một nữa liền ngủ, mỗi khi nghĩ tới chính mình đang ăn thịt ăn đến một nửa liền ngủ, thật là đấm ngực dậm chân cũng không bày tỏ hết được sự nuối tiếc trong lòng.

An Thuận thấy sắc mặt thế tử cổ quái, cũng không biết thế tử nghĩ tới cái gì, bất quá, giống như là chuyện đã làm cho ngài ấy vô cùng hối hận, bởi vì biểu tình thế tử gia nhà hắn rất rối rắm, sau đó lại đau khổ.

”An Thuận, đừng quản bản thế tử nhớ được bao nhiêu, ngươi cứ kể lại hết tất cả đi.” Sở Khiếu Thiên không kiên nhẫn nói.

An Thuận không dám chọc lông hắn, lập tức đem chuyện ngày hôm qua ngắn gọn kể lại một lần, Sở Khiếu Thiên càng nghe sắc mặt càng khó xem, cuối cùng thô bạo đánh gãy lời nói của An Thuận, oán hận nói: “Tiện nhân, cũng dám đánh bản thế tử, bản thế tử phải đem nàng quăng đến Hoan Lý các tiếp khách, hàng đêm bị - thao!!”

An Thuận lui đầu, biết bá vương đã tức giận, mới có thể không quản lời nói như vậy, may mắn hiện tại là sáng tinh mơ, người đi đường không nhiều lắm, bằng không nghe được lời nói của hắn, người không biết chuyện chắc sẽ nghĩ thế tử là phường du côn, lưu manh.

Sở Khiếu Thiên mắng một trận, để cho An Thuận tiếp tục nói. Chờ An Thuận nói đến biểu hiện của Liễu Hân Linh, Sở Khiếu Thiên tâm treo thật cao, biết được Liễu Hân Linh không biểu hiện hay tỏ vẻ gì, trong lòng Sở Khiếu Thiên lại cảm thấy thực mất mát, trong mất mát, lại có chút ủy khuất cùng khổ sở.

Rõ ràng không phải hắn muốn hoa khôi Thúy lệ các gì đó, nhưng vì sao lại biến thành lỗi của hắn? Chẳng lẽ nàng nghĩ rằng biểu hiện của hắn là giả, không làm nàng hiểu được tâm ý của hắn?

”Thế tử gia?” An Thuận cẩn thận lên tiếng.

Sở Khiếu Thiên hoàn hồn, đem cổ cảm xúc phức tạp kia dồn xuống, hướng Phủ chỉ huy binh mã ngũ thành bước tới.

Sở Khiếu Thiên vừa mới vào cửa, liền thấy đám người Thiệu Mẫn, Tiền Đông quy củ đứng ở bên cửa, làm ra bộ dáng vô cùng áy náy.

Sở Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, đem đao để ở một bên, nhéo nhéo ngón tay, vẻ mặt sát khí nói: “mấy người các ngươi cùng nhau lên đi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, miệng kêu khổ. Bọn họ nào dám thật sự đi lên quần ẩu với vị Hỗn Thế Ma Vương này a? Hơn nữa lại dùng võ lực, xưa nay cũng chỉ có Hỗn Thế Ma Vương một người quần ẩu bọn họ a? Này không phải là muốn bọn họ đi lên để làm bao cát hay sao?

Một khắc sau, Sở Khiếu Thiên thần thanh khí sảng ngồi ở ghế trên, uống trà, một bộ dáng vô cùng nhàn nhã.

Trên đất, lại nằm một đám người kêu rên, mặt mũi bầm dập. Vết thương bị đánh ngày hôm qua còn chưa có bớt sưng, hôm nay lại thêm thương mới, càng ngày càng khó sống a.

”Thiệu Mẫn, tiện nữ nhân to gan lớn mật dám đánh bản thế tử đâu?”

Vừa thấy bộ dáng Hỗn Thế Ma Vương tràn đầy sát khí, mọi người ở đây đều biết Tô Thủy Khiết lần này chắc sẽ dữ nhiều lành ít, đại mỹ nhân như vậy, thật sự là rất đáng tiếc.

”Lão đại, Tô Thủy Khiết cô nương đã bị người khác chuộc thân mang đi.” Thiệu Mẫn vẻ mặt đau khổ nói. Hắn biết hành động tối hôm qua của Tô Thủy Khiết đã chọc tới lông mao của vị lãnh đạo trực tiếp này, cho nên hắn rất chú ý tới việc của Tô Thủy Khiết. Cũng không phụ chú ý của hắn, Tô Thủy Khiết vừa bị đuổi về Thúy Lệ các không lâu, đã có người vì nàng chuộc thân.

”Ai?” sắc mặt Sở Khiếu Thiên đen kịt, trực giác có người đang cùng hắn đối nghịch.

”Là, là Tĩnh vương phủ tam thiếu gia.”

”Sở Quân Huyền?!” Sở Khiếu Thiên kéo cao thanh âm, sắc mặt càng khó coi, cắn răng nói: “Tiểu tử kia là muốn đối chọi với ta! Bọn họ đã cấu kết bao lâu?”

Vấn đề này tự nhiên không ai có thể trả lời hắn, trên thực tế, chỉ cần là sự tình cùng Sở Khiếu Thiên, Sở Quân Huyền đều có nhúng một tay. Sở Khiếu Thiên bị hoàng đế làm hư là sự thật, nhưng Sở Quân Huyền cũng có người phụ thân “lợi hại” —— Tĩnh vương gia, cho nên trong mắt của mọi ngưởi ở kinh thành, đức hạnh hai người này đều là kẻ tám lạng người nửa cân.

”Hừ, nữ nhân kia may mắn, nếu lần sau để cho bản thế tử nhìn thấy, trực tiếp đánh cho tàn phế!”

Nghe được lời nói âm ngoan của Sở Khiếu Thiên, mọi người ở đây chỉ có thể âm thầm cầu may cho Tô Thủy Khiết. Tuy rằng nữ nhân kia là người không biết thức thời, nhưng mà cũng là một tiểu mỹ nhân, nam nhân đều thương hương tiếc ngọc. Cũng chỉ có Sở Khiếu Thiên loại này khác người, thật không biết trong phủ có phải hắn cũng đối xử thô bạo với thế tử phi như vậy hay không.

Buổi chiều, Sở Khiếu Thiên hổi phủ.

Liễu Hân Linh nhìn hắn một cái, bình tĩnh để nha hoàn bày thiện.

Sở Khiếu Thiên có chút rối rắm, muốn nói lại thôi, cuối cùng cảm thấy thật mất mặt nên cũng không giải thích gì.

Buổi tối, khi lên giường đi ngủ, Sở Khiếu Thiên nhìn nữ tử bên trong đưa lưng về phía hắn, trong lòng khó chịu, cuối cùng chính mình da mặt dày dán người qua, ôm lấy bả vai nàng, muốn bồi thường cho bản thân việc tối hôm qua làm được một nữa đã ngủ. Ân, cũng vì bồi thường cho nàng, đêm nay miễn cưỡng làm bảy lần đi... ( tác giả: uy! Rốt cuộc là ai bồi thường ai a? Không cần vừa nói lớn như vậy khí nghiêm nghị, một bên cười đến như vậy đáng khinh a...)

Ai ngờ, thân thể nàng lù lù bất động, hắn thế nhưng không có cách nào đem người nàng quay lại đây.

Sở Khiếu Thiên thăm dò vừa thấy, trợn tròn mắt.

Nguyên lai người nào đó trực tiếp đưa tay nắm chặt ở trên giường, nhắm mắt lại ngủ, một bộ dáng không để ý người khác —— a a a, nàng làm như vậy, sẽ không lại đem giường làm sập đi?

Sở Khiếu Thiên vô cùng lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play