Bởi vì cậu em ngốc nói đã lấy được cách liên lạc với Thẩm Uẩn Xuyên, Lục Phồn bỏ lại một câu: “Có chuyện gì thì liên lạc sau” rồi vội vã bỏ về, để lại Hứa Nghi Nhã ngồi một mình buồn bực.
Về đến nhà, Lục Phồn vừa mở cửa đã nhìn thấy cậu em ngốc nhà mình ngồi xếp bằng trên sô pha chơi game cùng với một cô gái, nghe thấy tiếng thì cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên, làm như kiểu “chó ngồi đợi chủ”: “Chị, chị về rồi à!”
Lục Phồn cởi giày: “Gia Ngữ? Hôm nay tan làm sớm hả em?”
Ngụy Gia Ngữ nhìn cô cười ngọt: “Ngày hôm nay em kết thúc công việc sớm, thầy cho thực tập sinh bọn em được về nhà nghỉ ngơi.”
Ngụy Gia Ngữ là hàng xóm ở ngay cạnh bên nhà, đang là thực tập sinh ngành trang điểm trong đoàn kịch, nghe nói sau khi tốt nghiệp cô bé này cứ khăng khăng muốn làm công việc đó, vì vậy mới cãi nhau với người nhà, một mình ôm tiền quyết bỏ nhà ra đi.
Nghe thì có vẻ ngang bướng liều lĩnh, nhưng ngày thường cô bé này lại đích thị là một cô gái yếu đuối mỏng manh, nói chuyện thì nhỏ nhẹ, đối xử với mọi người cũng dịu dàng, nhẫn nại, chỉ có điều trước đây được người nhà cưng chiều bao bọc quá nên khi tự mình ra ngoài sống gặp khá nhiều khó khăn, vì thế sau khi quen thân, Lục Phồn thường chăm sóc cô bé, thỉnh thoảng còn gọi cô ra ngoài ăn tối cùng nhau.
Lục Thời và Gia Ngữ cũng đã thân hơn trước, vừa thấy mặt nhau đã cầm ngay lấy máy chơi game đánh zombie, ở trước mặt Lục Thời, Ngụy Gia Ngữ cũng thoải mái hơn ngày trước, có khi sẽ vì tổ đội giết người không suôn sẻ mà mắng nhau đến mức mặt đỏ tía tai, làm cho Lục Phồn cứ có cảm giác mình đang nuôi hai đứa học sinh tiểu học trong nhà.
“Giáp Ngư* đừng phân tâm nữa! Bên kia có zombie kìa! Mau mau bắn nó đi!” (Giáp Ngư và Gia Ngữ đồng âm /jiayu/)
Ngụy Gia Ngữ vội vã quay đầu lại, chăm chú nhìn màn hình TV, sau khi hai người thành công tiêu diệt đám zombie thì đồng thanh reo lên một tiếng, lúc ấy mới gọi tới Lục Phồn: “Chị, chị mau đến đây đi, Giáp Ngư nói cô ấy có weixin* của Thẩm Uẩn Xuyên!”
(*tương tự như zalo của Việt Nam)
Lục Phồn đi từ trong phòng ra: “Nếu để chị biết mấy đứa giở trò gì, cơm tối nay đừng hòng có phần.”
Ngụy Gia Ngữ vội vàng nói ngay: “Chị Tiểu Phồn, chắc chắn là weixin cá nhân, hôm nay lúc sư tỷ của em đứng bên cạnh Thẩm Uẩn Xuyên học cách thầy hóa trang đã tận mắt chứng kiến anh ta dùng di động!”
Lục Phồn lập tức nhận ra điểm chính: “Em đi theo đoàn phim sao?”
“Vâng, là đoàn phim “Bích Thiên” đó, có Giản Ngộ Châu, Thẩm Uẩn Xuyên và nhiều ngôi sao nổi tiếng nữa, nhưng mà tổ hóa trang không đủ người, cho nên bên họ có mượn người ở công ty bọn em, lúc đó thầy mới dẫn mấy người chúng em theo.”
Ngụy Gia Ngữ cười khà khà: “Giản Vũ Trực có khí chất lắm ấy, trong đoàn phim có rất nhiều nữ sinh hâm mộ anh ấy, weixin của anh ấy cũng bị vài người trong tổ thấy được, chỉ có điều không ai dám thêm số, em cũng có, cũng không dám thêm luôn, haha.”
Lục Phồn kinh thường bĩu môi, thầm nghĩ, weixin của Giản Ngộ Châu có gì hay mà thêm chứ, bạn bè của cô chắc chắn có thể nghe ngóng được một vài thông tin chuẩn xác, chẳng hạn như blog của anh ta mà, trong lòng Lục Phồn âm thầm anti Giản Vũ Trực, nhưng lại không thể nói ra để tránh tổn thương tâm tư thiếu nữ của cô nàng: “Nhanh nhanh đưa weixin cho chị mau.”
Ngụy Gia Ngữ cúi đầu bấm bấm điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Chị Tiểu Phồn, đây là việc riêng tư của ngôi sao, không thể….”
“Không thể truyền ra ngoài đúng không? Yên tâm, miệng chị kín lắm.” Lục Phồn lấy được weixin thì trở về phòng luôn, cô nằm trên giường nhìn chằm chằm chuỗi kí tự ngay ngắn rồi rối rắm, thêm hay không thêm?
Thêm thì nên gửi cái gì đây, chẳng lẽ viết ‘xin chào, tôi là fan cuồng nhiệt của anh đây?
Không được không được, quá ngốc, chắn chắc sẽ không được đồng ý, thế nhưng weixin đã tới tay, không thêm thì cả người đều cảm thấy khó chịu. (: зゝ∠)_
Nếu không thì giả vờ mình thêm nhầm số? Dù chỉ được nói được mấy câu cô cũng thấy hạnh phúc rồi! Lục Phồn nhập số weixin, tìm kiếm một lúc đã nhảy ra ảnh đại diện của người sử dụng là một bát khoai tây hầm thịt bò, tên weixin này cũng là Khoai tây hầm thịt bò nốt.
Lục Phồn: “….”
Chẳng lẽ chồng cô thích ăn khoai tây hầm thịt bò sao? Nhưng cô đã thuộc lòng tài liệu cá nhân của Thẩm Uẩn Xuyên rồi mà, cô đâu có nhớ anh thích ăn món này đâu.
Có hơi kì lạ, nhưng mà cô cũng không nghi ngờ thêm, dù sao Ngụy Gia Ngữ nói đã tận mắt nhìn thấy, chắc chắn không sai. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi viết trên ghi chú một câu: “Tôi biết cách nấu khoai tây hầm thịt bò thế nào cho ngon nhất XD” sau đó gửi tin đi mà không ôm bất cứ tia hi vọng nào.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại suốt năm phút, vẫn không thấy trả lời. Cái này cũng nằm trong dự liệu, có lẽ là số cá nhân, cho nên sẽ không thêm người lạ, có điều Lục Phồn vẫn thấy hơi thất vọng, cô không mong gì hơn, chỉ muốn xem bạn bè của chồng mình một chút QAQ.
Mười phút trôi qua, Lục Phồn hoàn toàn tuyệt vọng đặt điện thoại xuống, vào bếp làm cơm cho hai đứa học sinh tiểu học kia ăn.
Bữa cơm tối nay cô làm khoai tây hầm thịt bò, khoai tây thái sợi vừa chua vừa cay, canh thịt bò nấu lẫn với khoai tây thái nhỏ thêm hạt tiêu, Lục Thời và Ngụy Gia Ngữ nhìn chằm chằm món ăn trên bàn một lát, sau đó liếc mắt nhìn nhau, dè dặt hỏi: “Chị ơi, hôm nay tâm trạng chị không tốt à? ”
Lục Phồn bưng cơm ra: “Không có, làm sao vậy.”
Lục Thời thận trọng nói: “Mỗi lần tâm trạng chị không tốt, chị sẽ lấy một nguyên liệu để nấu ăn, chị xem hôm nay chị làm toàn…. ”
Lục Phồn mặt không cảm xúc đáp: “Trong nhà chỉ còn khoai tây và thịt bò thôi.”
Hai người kia quay mặt nhìn nhau, không nói nữa, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Cơm nước xong, Lục Phồn nhận được điện thoại của Hứa Nghi Nhã.
“Tiểu Phồn Phồn, mình giúp cậu giành được công việc kia rồi, có điều bên quản lí kia muốn phỏng vấn cậu trước, dù sao minh tinh đó cũng là ngôi sao lớn, dù có người giới thiệu đi nữa cũng phải để anh ta đồng ý mới được, đây cũng không phải lần đầu tiên người này tìm đầu bếp riêng, có điều đa số đều không hài lòng, rất kén chọn.”
Lục Phồn ồ một tiếng, không có gì bất mãn, ngôi sao màn bạc càng nổi tiếng thì yêu cầu càng khắt khe, chỉ có điều cô càng ngày càng tò mò: “Rốt cuộc là ai vậy? ”
Hứa Nghi Nhã cười to, tiếp tục thừa nước đục thả câu: “Ngày kia cậu sẽ biết, đến hôm đó quản lí của anh ta sẽ liên hệ với cậu, gặp mặt xong nhớ báo lại với mình một tiếng nha, nếu biết mình qua đó giới thiệu cậu, chắc chắn dì nhỏ sẽ khen ngợi mình.”
“Không biết cậu còn có ý đồ gì nữa…. Được rồi, đến lúc đó nói sau đi.”
Lục Phồn tắm rửa sạch sẽ, sau đó dọn dẹp phòng một chút, định ngày mai sẽ đến trụ sở Đài truyền hình một chuyến, cô cần chuẩn bị một ít tài liệu cần thiết. Làm xong mọi thứ, Lục Phồn sấy khô tóc, đúng lúc nghe được Lục Thời đứng trước cửa phòng kêu gào.
“Chị à, em đói rồi!”
Lục Phồn bực bội đáp: “Tự nấu mì mà ăn đi.” Trong lòng thầm mắng: “Tên ngốc này…”
Lục Thời biết tâm trạng cô không tốt, không thể làm gì khác ngoài việc cúp đuôi ngừng thét, đi đến tủ lạnh tìm đồ ăn nhanh. Lục Phồn nằm lên giường, mở di động ra xem, có điều chưa kiểm tra tin nhắn weixin. Cô tiện tay sắp xếp lại, vốn tưởng là mấy tin nhắn quảng cáo linh tinh, chờ sau khi thấy rõ đó là cái gì, hai mắt cũng trợn ngược cả lên. Khoai tây hầm thịt bò đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn, hai người có thể bắt đầu cuộc trò chuyện. Lục Phồn còn đang ngây ngốc, qua vài giây sau, có tin nhắn gửi đến, hai con ngươi của cô cũng sắp rớt ra ngoài đến nơi O_O.
Khoai tây hầm thịt bò nhắn tới: “Làm thế nào thì nấu ăn ngon nhất?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT