Chuyển ngữ: Cá mắm rừng

Ra khỏi phòng khám, Lục Phồn dìu Lục Thời đang nóng sốt mê man vào trong phòng truyền dịch, “Em ngồi đây trước đi, chị mang đơn thuốc qua gặp y tá.”

Lục Thời nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, uể oải nói: “Em thấy mình sắp chết rồi…” Lục Phồn trợn trắng mắt, “Yên tâm, cái đứa hơi cảm lạnh một chút là phát sốt như em, truyền dịch xong ngủ một giấc ngày mai lại khỏe như vâm thôi.”

Lục Thời nhìn cô đầy ai oán: “Một kẻ độc thân như chị sao mà hiểu được nỗi đau của em đây.”

Lục Phồn búng búng trán cậu: “Chị mày đúng là không hiểu nổi cảm giác bị lừa tới táng gia bại sản những ba lần, ngồi đợi đàng hoàng đi.”

Lục Thời dựa lưng vào ghế, mặc dù sốt đến hoa mắt chóng mặt nhưng ý thức vẫn còn khá tỉnh táo, do vậy, một phút sau cậu vẫn cảm nhận được rõ ràng có người vừa ngồi xuống cạnh bên. Theo bản năng, cậu liếc mắt nhìn qua một chút, thấy bên cạnh có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai NEWERA đeo kính mát, thầm nghĩ, gớm, làm như mình là người nổi tiếng không bằng, đến bệnh viện truyền dịch mà còn võ trang đầy đủ hơn cả chuẩn bị tham gia đấu tranh giai cấp. Ngay sau đó, qua ánh sáng nhè nhẹ, cậu vô cùng hứng thú khẽ nghiêng người qua, lén lút quan sát người đàn ông kia.

Mấy năm nay, thân là em trai kiểu mẫu, cậu vẫn luôn rất ưu sầu vì chuyện tình cảm của bà chị nhà mình, gặp được người đàn ông nào điều kiện tốt một chút, cậu sẽ đều để ý, không cần biết thế nào, trước tiên là cứ lấy được cách thức liên lạc của đối phương cái đã, còn vấn đề nhân phẩm tính cách, cậu có thể từ từ điều tra, tranh thủ kiếm một người đàn ông tốt cống lên cho bà chị gái mắt cao hơn đầu nhà mình. Khà khà, rõ ràng, nhìn khí thế và phong cách mà nói, người đàn ông này trong nháy mắt đã giết chết hết mấy từ “đồng tính”, “ẻo lả” trong từ điển của Lục Thời, một kẻ nam tính như thế, nhất định phải kiếm được phương thức liên lạc, không thương lượng.

Mặc dù cả khuôn mặt bị che đậy kín mít, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài phần đường cong gò má sắc bén lạnh lùng, đem đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo, khó gần. Lục Thời suy tính chốc lát, quyết định cứ thử bắt chuyện xem sao, bèn hơi nghiêng người qua bên cạnh, “Này, người anh em, mũ của anh nhìn được đấy, anh mua ở đâu vậy?”

Giản Ngộ Châu quay sang, Lục Thời có thể cảm giác được ánh mắt dò xét dưới lớp kính râm kia, cậu không chút hoang mang tiếp tục trưng ra một nụ cười toe toét: “Tôi thích mũ lắm, muốn biết thật mà, làm phiền anh rồi.”

Giản Ngộ Châu nhỏ giọng, nghe có vẻ lơ mơ khàn khàn: “Mua ở Mỹ”. Giọng nói rất dễ nghe, Lục Thời lặng lẽ cộng thêm cho anh ta một điểm, sau đó tiếp tục mặt dày hỏi: “Có thể mua hàng chính hãng ở chỗ nào trong nước vậy?”

“Trung tâm thương mại lớn”.

“Hey, chúng ta rất ăn ý đấy, đều là fan cứng của thương hiệu NEWERA, không bằng chúng ta trao đổi cách liên lạc đi?”

Giản Ngộ Châu nhìn cậu một lát, sau đó đột nhiên đứng lên, đi tới một chỗ khác ngồi xuống.

Lục Thời: “…”

Không sao, người nhà họ Lục có truyền thống tốt đẹp bất khuất kiên cường! Một kẻ trưởng thành từ máu và nước mắt qua bao lần bị lừa dối như Lục Thời đây còn sợ đụng phải tên mặt lạnh nữa à! Hừ! Vì chị gái, cậu đây không sợ cái gì hết! Không phải là mặt mũi thôi sao, cậu đây bất cần!

Lục Thời lập tức chạy theo: “Người anh em, đừng hiểu lầm, không thì thêm WeChat đi [1], sau này nếu NEWERA có tin tức giảm giá gì cũng có thể ới nhau một tiếng, dầu gì nhiều bạn thì càng nhiều người like mà, tôi bảo đảm không đăng bài tạp nham, không gửi quảng cáo, không gửi tri thức dưỡng sinh.”

[1] WeChat là một công cụ liên lạc di động mới và mạnh mẽ. WeChat hỗ trợ gửi tin nhắn thoại, video, ảnh và văn bản. Bạn cũng có thể trò chuyện nhóm hoặc bạn có thể tìm bạn bè xung quanh để trò chuyện. 

Giản Ngộ Châu nhíu chặt mày, khi đang định mở miệng, người đại diện Trần Tiêu đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh. Trần Tiêu nhìn Lục Thời, sau đó nhỏ giọng nói với Giản Ngộ Châu: “Bị phát hiện?”

Môi Giản Ngộ Châu khẽ nhếch lên: “Cậu ta muốn mua rẻ cái mũ của tôi thôi, nên đang tính bắt chuyện.”

Lục Thời: “…” Trí tưởng tượng của anh trai này thật mẹ nó phong phú a!!!

Trần Tiêu sững sờ, sau đó không nhịn được cười lớn, suy nghĩ một chút rồi chỉ vào Giản Ngộ Châu, vẻ mặt nghiêm túc, lời lẽ chính khí nói với Lục Thời: “Xin lỗi cậu, vị tiên sinh này, cậu ta là thẳng nam, thẳng nhất quả đất này, không gì có thể bẻ cong nổi cậu ta đâu.”

Giản Ngộ Châu: “…”

Nếu không phải ở đây không tiện nhiều lời, anh thật muốn gào vào cái vẻ mặt kia của Trần Tiêu.

Lục Thời: “…”

Mẹ nó cậu đây cong chỗ nào?!

Lúc này Lục Phồn cũng vừa về tới, thấy Lục Thời đổi chỗ ngồi, cô không nói gì thêm, đặt túi thuốc lên ghế bên cạnh, “Lục Thời, bạn em hả?”

Lục Thời lắc đầu: “Mới quen, anh trai này tính khí rất tốt, nên cùng trò chuyện vài câu.”

Gian Ngộ Châu: “…”

Lục Phồn gật gật đầu, theo bản năng nhìn sang phía người đàn ông được võ trang đầy đủ bên cạnh, đúng lúc anh ngẩng đầu lên, khi ánh mắt hai người khẽ lướt qua nhau, Lục Phồn khẽ cười với anh, nhẹ nhàng khách khí nói: “Xin chào”

Cách lớp kính râm, Lục Phồn không thấy được sự kinh ngạc nơi đáy mắt Giản Ngộ Châu.

Giản Ngộ Châu nhớ tới bóng lưng ở phòng chờ cấp cứu, hoàn toàn trùng khớp với Lục Phồn trước mặt, giờ anh mới hiểu tại sao mình lại thấy giọng nói của cô có gì đó quen tai.

… Hóa ra chính là người hại anh nửa đêm còn bị đau dạ dày.

Hôm nay, anh đi máy bay tới Hàng Châu quay phim, về đến khách sạn cũng đã hơn 8 giờ tối. Rất hiếm khi anh được nghỉ ngơi cả đêm như hôm nay, vốn định ngủ một giấc ngon lành, lại đột nhiên nghĩ tới hôm nay là thứ sáu, chín giờ sẽ có một chương trình ẩm thực trực tiếp, vì vậy anh mở di động lên, xem xong thì đã qua một tiếng.

Kết quả là anh đói bụng không ngủ được.

Rất ít người biết rằng, Giản Ngộ Châu có một tật rất xấu, đó là cực kì kén ăn, cơm trên máy bay cũng không sao nuốt nổi, anh dứt khoát không thèm để ý tới. Lại càng ít người biết được, anh còn có một thói xấu nữa là, đam mê cái chương trình ẩm thực trực tiếp nào đó đến không kiềm chế được. Rõ ràng là rất kén ăn, nhưng lại không biết nấu, rõ ràng anh biết nhìn cơm người nào đó nấu ra, chẳng khác gì chất độc, nhưng dạ dày của anh vẫn bị dụ dỗ như lần đầu, lần nào cũng vẫn ngoan ngoãn ngồi trước màn hình ngắm mỹ thực.

Bởi vì không ăn gì trên máy bay, khi về khách sạn cũng chỉ ăn hai mẩu bánh mỳ, vốn dĩ cũng không đói lắm, nhưng sau khi xem xong chương trình ẩm thực trực tiếp kia lại bụng lại như rỗng tuếch, không còn cách nào khác đành phải lê thân xuống bếp.

Sau đó ăn cơm xong thì đau dạ dày.

Sau đó bị Trần Tiêu vì cái chuyện con cỏn này mà hô hô gọi gọi cong mông lên đưa đi cấp cứu.

Sau đó nữa thì gặp kẻ gián tiếp gây lên cơ sự này.

Ha ha, cuộc sống này thật đúng là kỳ diệu.

Y tá tới thay bình truyền dịch cho hai người, lúc đầu Lục Thời còn định tiếp tục nói chuyện với Giản Ngộ Châu, nhưng người ta lại tàn khốc trưng ra bộ mặt lạnh hơn tiền, không buồn ừ hử một tiếng, xem ra cậu đã bị xếp vào hàng ngũ “Muốn mua mũ rẻ tiền”, không còn cách nào khác, cậu đành hậm hực ngậm miệng.

Một giờ rưỡi khuya, bệnh nhân truyền dịch trong phòng không nhiều, ai cũng ngẹo đầu ngủ thiếp đi, các y tá trực trong phòng cũng nhẹ tay nhẹ chân, cả phòng truyền dịch chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc.

Lục Phồn bị Lục Thời dày vò một hồi, không còn chút buồn ngủ nào, đành cúi đầu nghịch điện thoại di động. Cô mở Weibo, đăng nhập vào trang web LX video coi bình luận, những bình luận này rất quan trọng với kỳ phát sóng tiếp theo.

Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại. Một bình luận bằng hình ảnh nào đó đang được like nhiệt tình, cứ thế chiễm chệ nằm ở vị trí đầu tiên, tên người bình luận kia cũng như sấm vang bên tai, quen thuộc đến mức Lục Phồn vừa nhìn tới là thái dương giần giật — Chuyển gạch không bằng ăn cơm.

Ui trời ơi, sao tên này cứ thích chạy đến weibo của cô tìm cảm giác tồn tại vậy chứ (‘o’).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play