Tối hôm đó Lục Phồn lăn qua lăn lại mãi cũng không sao ngủ được, cô cảm thấy trong đầu có một đống lùng nhùng không thể nào dẹp đi, cứ nửa mê nửa tỉnh cho đến hết nửa đêm, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nhấn mở.

Trong đó có một số điện thoại lạ hoắc gọi nhỡ, có lẽ là số riêng của Giản Ngộ Châu? Lục Phồn lưu số của người kia lại, để tránh bị người ta phát hiện, cô không ghi tên mà ghi chú thành “Tử Trực Nam”.

…Nói không chừng sau này còn có dịp liên lạc, cứ để đấy cũng không sao đâu.

Nhìn dãy số kia ngẩn người một lúc, mắt Lục Phồn cũng thấy nhức đau, cô xoa xoa mắt, rầu rầu mở weibo xem thử.

Blog có một chức năng, đó là kiểm tra những người lân cận vừa mới đăng blog, Lục Phồn rảnh rỗi cũng lướt xem mục này, thỉnh thoảng còn đọc được mấy câu nói vui vui. Xem hết nửa tiếng đồng hồ, cô thấy hơi buồn ngủ, lúc đang định tắt weibo đi ngủ, đột nhiên trên điện thoại giới thiệu blog của người mà bạn có số điện thoại.

Bình thường mọi người vẫn ẩn chức năng này đi, dù sao ai cũng muốn có một cuộc sống riêng tư của chính mình, không công khai với những người ít quen hoặc không quen biết. Lục Phồn tự dưng lại thấy hứng thú với người thiếu đầu óc này đây, thế là vào xem một chút. Chuyển gạch không bằng ăn cơm, điện thoại liên lạc: Tử Trực Nam.

Lục Phồn nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, vẫn là dòng chữ đó. Rõ ràng chữ nào cô cũng biết, nhưng sao ghép chung lại lại thấy lạ vậy này?

Giản Ngộ Châu chính là antifan tuần nào cũng vào chọc phá mình đó sao?!wtf!! Lục Phồn cảm thấy tam quan của mình đã bị hủy diệt hoàn toàn, đổ sập ầm ầm ngay trước mặt.

Cô nhớ Tiểu Trương từng nói, Giản Ngộ Châu thích xem video trên trang web trực tuyến, lúc đấy sao cô đoán ra được, anh ta xem chương trình của mình!

Sau phút hoảng loạn qua đi, Lục Phồn trấn tĩnh lại, nhưng mà vừa nghĩ tới dáng vẻ Giản Ngộ Châu khoác trên mình bộ giáp sắt tận lực bôi đen cô trên mạng… trời ơi, cái gì mà cao cao không với tới được kia chứ!! Hơn nữa, cô không hề muốn trở thành đối tượng để người nọ bám theo bôi đen đâu!

Lục Phồn mở ra, trong lịch sử blog của anh chỉ có vẻ vẹn hai mươi mấy tin, đều là tin weibo gửi. Trước đây không biết, giờ lộ ra rồi cô mới thấy quen quen, bức hình này giống anh ta thật… Nhưng mà số người quan tâm chỉ có 1… Trong lòng Lục Phồn có phần phức tạp. Nói thế nào nhỉ, bị Giản Ngộ Châu anti cũng thấy là lạ… không phải ghét lắm, chỉ là, hình như hơi xấu hổ…

Phát hiện ra bất ngờ kinh khủng này, cơn buồn ngủ vừa nãy của Lục Phồn cũng bay biến đâu hết, cô mở lại từng bình luận của Giản Ngộ Châu để xem, càng xem càng thấy tâm cơ người này sâu không lường được, cả người toàn là diễn, biến một tên anti đen thui thành một người cực kì xinh đẹp. Hơn nữa tính cách ở đấy với ngoài đời cũng hoàn toàn khác nhau, không lẽ anh ta bị tâm thần phân liệt!!

Cho đến khi nhìn thấy bình luận gần đây nhất của anh, anh trả lời là – cô đi đâu tôi sẽ tới bôi đen ở đó. Tim lại đập nhanh hơn nửa nhịp. Trước đây khi nhìn thấy cô chỉ mỉm cười cho qua, có lẽ người này cố chấp quá, nhưng mà bây giờ, câu nói này cô cứ thấy sao sao.

Ý vị trong đấy hình như hơi khác nhau. Sự khác biệt này khiến Lục Phồn không kìm được bắt đầu mơ tưởng viển vông, trong đầu cô nảy ra một suy đoán rất buồn cười, cuối cùng lại bị mình phủ định từng cái một.

Lắc đầu một cái, cô tắt điện thoại đi, không nhìn nữa. Yên lặng như tờ, đến mức cô có thể nghe được tiếng nhịp tim mình đập, văng vẳng bên tai. Thình thịch, thình thịch, từng tiếng từng tiếng một, mạnh mẽ mà gấp gáp.

Sau hai ngày, Giản Ngộ Châu vẫn không hề xuất hiện, bữa cơm trưa tối vẫn do Tiểu Trương tới lấy. Mấy lần Lục Phồn muốn hỏi nhưng rồi không biết nên nói gì. Hình như Tiểu Trương cũng hiểu ý của cô, cười hì hì nói mấy hôm nay Giản Ngộ Châu bận đóng phim, phải diễn cả đêm nên không có thời gian tới ăn. Lục Phồn thoáng lúng túng, cứ tưởng mình đã giấu kĩ tâm tư như vậy rồi, không ngờ lại bị người ta nhìn thấy hết, cô luống cuống không biết làm sao, may mà Tiểu Trương nhanh nhạy, không hỏi tiếp, nếu không cô cũng không biết phải trả lời thế nào.

Đảo mắt đã tới ngày đoàn làm phim phải tới khe Đại Thanh đóng cảnh, sáng sớm Tiểu Trương đã lái xe tới, dừng dưới lầu chờ Lục Phồn. Lúc Lục Phồn ngồi vào xe, nhìn thấy Giản Ngộ Châu đang nghiêng người ngồi phía sau mơ màng ngủ, cô bất giác nín thở, động tác cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Trần Tiêu ngồi kế bên ghế lái quay đầu lại, thấy dáng vẻ rón rén của Lục Phồn thì không nhịn được cười: “Không sao đâu, ồn ào cũng không tỉnh được. Tối hôm qua có một diễn viên hoàn thành xong các cảnh quay của mình, đạo diễn mời mọi người đi uống bia một bữa, cậu ta cũng uống mấy chén, tửu lượng của tên này kém lắm, ngửi mùi rượu cũng đỏ mặt được rồi, trước đây không bao giờ đụng tới, mấy ngày nay chắc tâm trạng không tốt nên tối hôm qua mới uống rượu giải sầu, ngăn không được, sau đó thì mê man tới giờ luôn, lúc vác lên xe cũng không tỉnh được”.

Lục Phồn kinh ngạc, dù sao giờ cũng là thời đại nào rồi, đàn ông không dính được rượu thế này cũng không nhiều lắm. Cô hết sức tò mò không biết Giản Ngộ Châu khi say rượu sẽ ra sao, thế là cứ nghiêng đầu mãi, liếc mắt nhìn anh.

Thực ra cũng không khác mấy so với anh lúc bình thường, cho dù là ngồi ngủ, hai tay vẫn khoanh trước ngực, tư thế ngồi vẫn cực kì đoan chính. Nhưng mà mặt thì đỏ hơn ngày thường, có lẽ vì làn da không quá trắng nên nét đỏ này cũng không hề nổi bật, vô tình lại tô điểm thêm nét khổ sầu lo cho nước lo cho dân của người kia, thấy rất buồn cười.

Lòng Lục Phồn càng ngứa ngáy hơn, muốn kéo đầu Giản Ngộ Châu lại thử, một lát sau, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa ra tay, lấy điện thoại ra chụp cho anh một tấm.

Kết quả là, tiếng tách khi đấy kinh động đến hai vị trước mặt, họ đồng loạt xoay đầu lại xem. Lục Phồn uất ức nhìn điện thoại trong tay, mình quên tắt tiếng rồi!!!

Trần Tiêu cũng đoán được hành động của cô, anh cười nói: “Cất thì được, đừng tung ra ngoài nhé”.

Tiểu Trương cũng cười hì hì: “Khỏi phải nói, anh Giản mà uống rượu say, nhìn nhu nhược hơn bình thường không ít, như kiểu mềm mại như nước ấy”.

Trần Tiêu cười ha ha: “Ừ, giống, còn cái tật này nữa cơ, bình thường thì già dặn vậy nhé, nhưng khi uống say là thích ôm gấu bông ngủ, như con nít vậy”.

Lục Phồn: “…”

Trong đầu cô không cách nào phác họa được cảnh tượng kia, đột nhiên, một hơi thở nóng bỏng phả lên mặt mình, một giây sau đó, cánh tay đã bị người kia ôm chặt.

Cả người Lục Phồn cứng đờ, hình như Giản Ngộ Châu cảm thấy chỉ ôm tay thì không thoải mái lắm, hai tay vòng lớn hơn, quanh hông cô siết lại, cằm thì đặt lên bả vai Lục Phồn.

Bàn tay anh rất nóng, dán lên vải áo sơ mi mỏng tanh, làn da cô cũng có thể cảm nhận được hơi ấm đó. Lông tơ lông măng gì cũng dựng hết cả lên, theo bản năng cô đẩy vai anh một cái, Giản Ngộ Châu lập tức quấn chặt hơn, ôm cứng.

Lục Phồn không chịu nổi nữa, cảm giác tê dại thì cơ thể lan lên tận đầu, hai tay hai chân không biết phải làm sao.

Không cần nghĩ cũng biết, giờ Giản Ngộ Châu đang muốn ôm gấu bông, còn cô cũng trở thành thế thân cho con gấu luôn rồi.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Trần Tiêu và Tiểu Trương đều nhìn thấy cảnh này, không nhịn được phì cười thành tiếng. Giản Ngộ Châu nghe tiếng ồn ào thì chậc lưỡi không vui, dụi dụi đầu một cái. Bàn tay Lục Phồn đờ đẫn đưa lên, vỗ vỗ đầu anh thử, người nọ nằm yên.

“…”

Chẳng lẽ đây chính là làm nũng xin ôm xin sờ trong truyền thuyết đó à…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play