Mộc vương phủ điều kiện sống ưu việt, nếu ở hiện đại thì là một nhân viên công vụ ăn lương quốc gia, ở đây thì là một kinh quan.
Mỗi ngày buổi sáng tỉnh lại với nụ hôn buổi sáng của phụ thân, ngay từ đầu là phi thường không quen, bất đắc dĩ phụ thân dị thường kiên trì, không có biện pháp, đành phải tùy hắn. [ Lâu: ta thấy ngươi trong lòng là đang cười trộm đi? Liên: nói bừa cái gì! ] Tiếp theo có thị nữ bưng chậu rửa mặt tiến vào, sau đó là điểm tâm sáng tinh xảo. Nói thật, cảm giác được hầu hạ thật sự phi thường tốt!
Ăn uống no đủ sau, đi thăm Vũ Văn Cẩn Nhiên bị thương kia. Tiểu hài tử này, không thể không nói, thật sự là trưởng thành sớm muốn chết, một chút dạng tiểu hài tử đều không có, cả ngày mặt không chút thay đổi, siêu cấp không thú vị! Thật vất vả dụ hắn cười một chút, chỉ là kéo kéo khóe miệng, còn không bằng không cười mà! Mộc Vương phi đối với chuyện này cảm thấy rất là đau đầu, có một lần thậm chí phóng lên nhéo mặt hắn, hắn đau đến oa oa kêu to. Ha hả, dùng lời phụ thân nói, nàng này thật là tính tình bình dân.
Sau giờ ngọ ngủ một chút, hoặc là cùng phụ thân đi dạo phố. Phụ thân thường đến dược *** mua chút dược thảo và vân vân, mà ta cũng cầm điểm tâm ăn vặt loạn thất bát tao nơi nơi nhìn xem. Cứ như vậy nhàn nhã qua bốn ngày, hạnh phúc đến nỗi ta thiếu chút nữa quên chính sự.
“Phụ thân, khi nào thì gặp mẫu thân?”
Ngày thứ năm chạng vạng, ta đùa nghịch mấy quân cờ trắng đen, hỏi phụ thân.
“Đêm nay.”
A? Nhanh như vậy? Ta vẻ mặt kinh ngạc.
Phụ thân khóe miệng hơi hơi cong lên, đưa tay qua xoa xoa tóc của ta. “Mấy ngày nay dạo phố cũng một chút thu hoạch.”
Đây là nói, đi dạo phố kỳ thật chính là đi tìm hiểu “Địch tình” sao? Thật là lợi hại nga! Ngưỡng mộ thiệt
Phụ thân cười cười, mở miệng muốn nói gì đó, lại bị một tiếng “Tiểu Liên” cắt ngang, theo sau đó là một trận thơm ngát đập vào mặt, ngay lập tức ta trầm xuống.
Ta nhíu mi.
Lại là nữ nhân này.
Phụ thân tao nhã đứng lên, xoay người: “Vương phi điện hạ.”
Nữ nhân được xưng là Vương phi không hề có hình tượng dán trên người ta, đối với phụ thân nuốt nước miếng một cái, lập tức đứng lên, làm bộ làm tịch vuốt quần áo, trên mặt cười thành một đóa hoa: “Trầm tiên sinh hảo.”
Sau đó kéo ta qua một bên, “Tiểu Liên có thể mượn trong chốc lát không? Ta có lời muốn nói với bé.”
Sau phụ thân đáp ứng, ta bị Vương phi lôi ra khỏi phòng.
Đi vào lương đình sau hoa viên vương phủ, Vương phi vẫy tay, bảo thị nữ bưng điểm tâm lên. Nhìn thấy kia một mâm điểm tâm tinh xảo để ngay ngắn trên bàn đá, ta không khỏi liếm liếm môi. Thơm quá nhất định ăn ngon lắm. Vương phủ không hổ là vương phủ a!
“Ăn a! Không cần khách khí.”
“Cám ơn!” Ta vui mừng nói cám ơn.
Ân, ăn cái gì trước đây nhỡ? A! Liền bắt đầu từ cái phấn nộn phấn nộn này đi. Tay trái lấy một cái, tay phải lấy một cái, cắn một cái tay trái, lại cắn một cái tay phải. Thật sự là ăn ngon! Đáng tiếc, quá ngọt. Chờ ta ngẩng đầu muốn tìm nước uống, phát hiện hoa viên chỉ còn lại ta cùng Vương phi.