Mặt trời vừa mới le lói ở rạng đông, thì cung điên của Asisu đã ồn ào náo nhiệt lắm rồi, nàng đang bận rộn chỉnh trang lại hành lý cho Carol, còn luôn miệng nhắc nhở: “Không được phép chạy nhảy lung tung, đi đâu cũng phải có Atorasu và Ganzu theo sát, đừng để mình quá mệt. . .”
Carol tròn mắt ngồi nhìn mớ hành lý đang ngày càng nặng thêm, khe khẽ ý kiến: “Chị ơi! Nếu chị còn chất thêm đồ nữa, thì đừng nói Minue và Ganzu không mang nổi, cả Atorasu cũng không vác nổi đâu chị.”
Lời nói của cô làm thức tỉnh nàng, nàng dừng công việc đang dang dở lại, nhìn về phái Carol vẻ thẫn thờ, tin tức về tên gián điệp tẩu thoát nàng đã nghe thấy. Nhưng dù nàng có ngăn cản chừng nào, thì Carol vẫn nhất quyết muốn đi thám hiểm quốc đảo, cô nói với nàng: “Nếu hôm nay em không đi, thì sau ngày này chúng ta phải về nước rồi, lễ hội ngoài kia em đã từng tham dự. Chẳng có điều gì mà em chưa thấy cả, cho nên, xin chị đấy, hãy để em tận dụng cơ hội lần này đi. Ai có thể nói trước được rằng bao lâu nữa chúng ta mới quay lại Minoa kia chứ?”
Ngay cả Atorasu và Hulia cũng rất tự tin đảm bảo với nàng, “Nàng yên tâm, Aisu, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ hoàng phi Ai Cập chu toàn.” Đến Izumin cũng không đứng về phía nàng: “Asisu, Carol không phải là một đứa trẻ, nàng không nên làm như vậy.” Trước ý kiến của bao nhiêu người như vậy, nàng không thể không đồng ý cho phép Carol tiếp tục hành trình.
Lúc này Minue và Ganzu cùng nhau bước vào phòng, họ quỳ xuống, dưới chân của nàng và Carol. Asisu đưa mắt nhìn bọn họ, nhẹ gọng ra lệnh: “Bảo vệ hoàng phi chu toàn.” Hai người họ cúi thấp đầu hơn nữa, trả lời nàng: “Vâng, thưa lệnh bà!”
Thế là đoàn người Carol lên đường thám hiểm theo như mong muốn của Carol, Carol choàng lên người chiếc áo khoác của lữ khách, ngoái đầu vẫy tay với nàng. Nàng đứng ở thềm điện, dõi ánh mắt theo đoàn người, tại sao tâm trạng cua nàng lại bất an một cách khó tả như thế này?
Ari và Nafutera mang đến trang phục dự lễ hội cho nàng, họ thấy nàng cứ đứng lặng ở góc thềm điện, phân vân nhìn nhau không biết có nên gọi nàng hay không. Thì ngay lúc này, nàng bỗng quay người lại, con ngươi nhạy bén lóe lên tia sáng bất ổn: “Ari!”. Nghe được tiếng nàng goi, bà vội đến gần bên nàng, giúp nàng thay trang phục.
Hôm nay dù nói là lễ hội, nhưng còn có sứ giả các nước đến tham dự, mục đích của họ đến đây làm gì. Chẳng lẽ nàng còn không rõ hay sao? Thăm dò mối quan hệ giữa Minoa và Ai Cập. Còn tên gián điệp kia nữa, nếu hắn muốn rat ay trả thù, thì chắc chắn sẽ chọn sự hỗn loạn của bữa tiệc lễ hội.
Cũng chính vì lý do này, nàng mới đồng ý cho Carol ra ngoài, tránh xa cái bẫy chết người không ai lường trước được ở lễ hội. Nàng nhắm mắt lại, để mặc cho dòng suy nghĩ trôi đi, . . .
Photia vẫn như cũ, theo sát Minosu như hình với bóng, sức khỏe của quốc vương ngày càng tốt lên, thần sắc đã có chút hồng hào. Đôi mắt tím nổi bật cũng nhờ thế mà càng thêm ma mị, sự lười biếng toát ra từ trên người quốc vương khiến các thiếu nữ tham dự lễ hội không khỏi xuyến xao.
Trên khán đài, còn có nữ hoàng của Ai Cập và người thừa kế ngai vàng của Hittite, Asisu và Izumin. Izumin với mái tóc bạch kim lấp lánh tỏa sáng rạng ngời, trong mắt anh lúc này không hề chứa bất kỳ trò vui nào đang diễn ra dưới hội trường.
Bóng hình của Asisu tràn đầy nơi đáy mắt của anh, nàng mặc chiếc áo màu trắng muốt với đường chỉ thêu uốn lượn màu xanh da trời. Cả người thả lỏng gần như nằm luôn xuống đệm mềm, may mà chiếc ghế có phần dựa lưng thẳng đứng, vừa đúng nâng lấy người của nàng.
Asisu buồn chán nắm lấy đuôi tóc của Izumin, tách từng sợi nhỏ . . . bắt đầu thầm hỏi, tại sao hắn lại có mái tóc bạch kim nhỉ? Bị bệnh bạch tạng sao? Đâu phải như thế, nhưng Mitamune rõ ràng có mái tóc màu đen kia mà.
Anh nhìn nàng ngồi bên canh, khẽ hít thở một chút, nếu như không phải anh nhất quyết bắt nàng ở nhà, thì có lẽ nàng cũng đã theo chân cô nàng Carol ấy. Dù sao Ai Cập cũng là quốc khách của Minoa, nếu hoàng phi đã vắng mặt mà ngay cả nữ hoàng cũng biến mất, vậy thì những quốc khách kia sẽ nghĩ như thế nào.
Lễ hội này, thái hậu cáo bệnh lui vào an dưỡng bên trong thần điện, giao lại mọi việc cho quốc vương trẻ tuổi xử lý. Việc này cũng nhờ vào công sức tác động của Izumin, khi anh đưa những tờ giấy mật thám đến tận tay bà.
Bà đã nghĩ thông suốt rồi, những gì bà muốn dạt được ở kiếp này, gần như đã hoàn thành tất cả. Khi tiên đế còn sống, đã yêu thương bà như thế nào, bà vẫn còn nhớ rất rõ. Sự sủng ái của ngài dành cho bà ra sao, bà cũng là người thấy rõ nhất, nếu không dù có sinh được con trai, nhưng làm sao bà có thể ngồi len ngôi vị mẫu nghi thiên hạ như bây giờ?
Tranh đoạt cả nửa đời người, bà cũng mệt rồi, muốn những ngày còn lại, đóng cửa ẩn thân trong thần điện. Cùng với quá khứ hạnh phúc bên người mình yêu, dần dần đếm từng ngày còn lại.
Thấy nàng buồn chán như thế, anh không đành lòng bèn nói với nàng: “Nếu nàng cảm thấy. . .” Nhưng anh chưa kịp nói hết câu, thì Asisu đã lắc đầu tỏ ý không muốn. Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên nhìn anh, trong khung cảnh náo nhiệt này nàng vẫn không thể hòa nhập được.
Nàng hỏi anh, “Nếu có một ngày, thiếp bắt chàng chọn giữa ngai vàng và thiếp, chàng sẽ chọn thứ gì?”, anh kinh ngạc nhìn nàng, thấy nàng đã buông những lọn tóc của anh xuống. Nhìn thẳng vào đôi mắt của anh mà hỏi, nàng chưa bao giờ như vậy, chưa bao giờ nghi ngờ anh như thế, ngay cả khi nàng là Daria.
Anh còn chưa kịp trả lời nàng, thì bỗng nhiên Asisu cười xòa, tại sao nàng lại hỏi anh câu hỏi ngu ngốc và trẻ con như vậy. Nàng là một nữ hoàng, nàng đã sớm phải thấu hiểu trò chơi vương quyền này rồi chứ, tại sao lại còn hỏi một câu ngây thơ như vậy?
Nàng đứng dậy, tà áo chảy dọc xuống chuyển động theo bước chân của nàng, một cách vô thức nàng bước xuống khỏi khán đài. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, sứ giả các nước lân bang đều trông thấy, không khí dường như nghẹn lại vào giây phút nàng bước xuống.
Nhưng nàng chưa đi được bao xa, Izumin đã bắt kịp được nàng, nhốt nàng trong vòng tay của chính mình. Ép nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, trả lời rõ ràng từng chữ: “Sẽ không có ngày đó, vì ngay từ lúc đầu, đối với ta nàng còn quan trọng hơn cả ngai vàng.”
Asisu tròn mắt nhìn anh, rồi nàng lại bật cười, dù cho lúc này anh có nói dối nàng đi nữa, thì nàng cũng sẽ nguyện tin vào lời nói dối này. Chỉ như thế thôi đã đủ khiến nàng vứt bỏ tự do như mẫu hậu của nàng để dành cả đời ở bên hắn, cũng như bà đã ở bên phụ vương của nàng.
Hành động thân mật của hai người bọn trong mắt những người có mặt ở đây hôm nay, chính là sự ám chỉ khẳng định lời đồn về mối liên kết bằng hôn nhân giữa Ai Cập và Hittite. Hittite đã gả một công chúa đến Babylon, hiện giờ nàng ta đã trở thành hoàng phi Babylon, nghe nói quốc vương Babylon rất sủng ái nàng ta. Nếu như bây giờ Ai Cập và Hittite cũng kết mối liên minh như vậy. . .
Ba đại cường quốc trong khu vực sẽ tạo thành thế kiềng ba chân vững chắc, gây sức ép đến các nước khác. . . thật đáng sợ.. . Bọn họ không tự chủ được hít vào một hơi lạnh. . .
Trong lúc Asisu đang bật cười, đầu của nàng vô tình lướt qua khán đài, một bóng dáng nhỏ bé khiến nàng chú ý đến. Nàng đẩy Izumin ra, bước nhanh về phía ấy, người đó hình như cũng đã nhìn thấy nàng, ngay cả người ngồi bên cạnh người đó cũng nhìn thấy nàng.
Izumin nhìn về phía Asisu đang đi đến, đáy mắt bất chợt thắt lại Mira. . . . Em gái của anh cũng đang ở đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT