Hassan mang vẻ mặt thờ ơ nhìn người đầu bếp đang tức giận, hắn đặt tay lên cổ con cừu rồi làm như thể điều đó là đương nhiên : "Tôi đã nói rồi! Nó chỉ bất tỉnh một lát mà thôi!.". Mọi người nhìn con cừu nằm thẳng đơ không hô hấp trên mặt đất, trố mắt nhìn nhau tự hỏi phải chăng anh ta. . . bị điên? Con cừu rõ ràng đã chết. Ông đầu bếp mập tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng cả lên, túm lấy cổ của hắn: "Tao không cần biết! Mày mau đền con cừu cho tao!.". Một người đàn ông cố gắng xuyên qua đám đông bu quanh để chen vào chính giữa, miệng nói không ngừng: "Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. . .!.". Hassan đưa mắt nhìn người vừa đến, khẽ gọi: "Bác!." Hóa ra ông ta chính là Carep bác của Hassan. Ta chống một tay lên cằm còn tay kia đùa giỡn túi tiền trong tay, nhàn nhã xem kịch hay trước mắt. Carep len qua được đám người đông đúc, nhìn thấy cháu trai mình bị người đầu bếp tóm cổ rồi lại nhìn xuống con cừu nằm ngay đơ trên đất, đại khái ông cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Lần này đã là lần thứ mấy trong tuần rồi, khó trách ngay cả ông cũng phải giận đến tái cả mặt. Nhưng dù sao nó cũng là cháu mình, ông đành phải rút hầu bao, khoác lên bộ mặt tươi cười với ông đầu bếp: "Ai da! Có gì từ từ nói, cháu tôi nó trẻ người non dạ. . . Chú xem xem nhiêu đây đã đủ chưa?.". Vừa nói ông vừa dúi tiền vào tay gã đầu bếp, sẵn tiện kéo luôn Hassan ra sau lưng mình. Đầu bếp ước lượng số bạc nằm trong tay, nhìn hai bác cháu Carep trước mặt tức giận hừ một tiếng rồi bỏ đi, đám người tò mò cũng nhanh chóng tản ra.

Trong lúc Carep thầm thở phào, quay lại định dạy dỗ tên nhóc kia một trận thì không ngờ lại nghe được tiếng nói: "Con cừu này không chết thật chứ?.". Cả hai bác cháu đều quay đầu lại nhìn, một bé gái khoảng 13, 14 tuổi khoác lên người chiếc áo choàng dài của người hay vượt đường xa, cô bé đang dùng ngón tay chọc chọc vào má con cừu với vẻ mặt đầy thích thú. Hassan lướt qua người Carep ngồi xuống bên cạnh cô bé, gật đầu xác nhận: "Đúng vậy! Cô tin lời tôi nói sao?." Cô bé mỉm cười nhìn hắn: "Ta không tin nhưng ta nghĩ nó chắc chắn sẽ xảy ra." Hassan bất ngờ, lần đầu tiên có người cho là hắn nói đúng chứ không phải bị điên, ngoại trừ bác của hắn ra. Trong lúc này, con cừu nằm dưới đất đột nhiên tỉnh lại, kêu những tiếng khó chịu rồi rùng mình đứng lên. Cô bé càng tỏ vẻ thích thú, bàn tay nhỏ sờ sờ đầu con cừu rồi nói: "Ari! Nếu nướng con cừu này thì mất bao lâu nhỉ?."

Sau khi giao cho Ari đi nướng con cừu, ta quay sang hai bác cháu Carep còn đứng như trời trồng nhìn con cừu bị mang đi. "Tên ta là Aisu, ta muốn làm một cuộc giao dịch với hai người các ngươi, thế nào có đồng ý hay không?." Carep và Hassan đầu đầy dấu chấm hỏi, ngơ ngác nhìn nhau. " Hassan! Nếu anh có thể tự do thực hiện mọi điều anh muốn trong việc điều chế thuốc, anh có bằng lòng đi theo ta hay không?." Ta nghiêm túc hỏi Hassan, tài năng về y dược của hắn là không thể phủ nhận, mang hắn theo bên mình thật sự trăm lợi vô hại. Mà nếu ta trêu chọc hắn thì chỉ cần giữ lại hắn bên mình là được! Carep mở miệng định chen ngang, lại bị ta ném túi tiền về phía hắn cùng lúc Hassan trả lời ta: "Tôi đồng ý!.". Ta vui vẻ nói: "Tốt lắm, Hassan! Chỉ cần anh đồng ý theo ta, anh sẽ được phép tự do làm mọi điều mình muốn. Còn ông Carep! Số vàng này coi như ta thay Hassan trả công bao năm qua ông nuôi nấng anh ta, từ nay về sau ta hy vọng ông không làm phiền anh ta nữa." Carep trố mắt nhìn ta, lắp bắp: "Việc này. . . việc. . .". Ta cau mày lại nhìn hắn: "Không đến lượt ông quyết định Carep! Luca!.".

Ta vừa gọi một tiếng, Luca đã mang theo mấy người nữa trói cổ Carep lại rồi ném ra ngoài, Hassan lo lắng nhìn ta: "Cô sẽ không làm hại bác tôi chứ!." Ta khẳng định với hắn: "Yên tâm! Ta chỉ cho người làm hắn yên tĩnh một chút!." Hassan thở phào rồi lại ngay lập tức hỏi ta: "Tại sao cô lại biết tên bác tôi!." Ta nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Hỏi thăm xung quanh một chút, việc hôm nay anh làm cũng không phải lần đầu tiên.". Hassan gật đầu bỏ sự đề phòng với ta xuống: "Cô là thương nhân?." "Phải! Ta là thương nhân." Ta trả lời.

Hắn nhìn ta một lượt làm ra vẻ không tin cho lắm: "Dù nhìn thế nào cô cũng chỉ mười mấy tuổi, làm sao có thể gánh vác trọng trách của một thương nhân được chứ. Mà nếu cô là thương nhân thì hình như việc nghiên cứu thuốc của ta cũng không giúp ích gì được cho cô. Tại sao lại muốn ta theo cô?." Ta phì cười chỉ vào chính mình: "Đừng coi thường ta, em trai ta nhỏ hơn ta một tuổi đã làm được không ít việc khiến cha ta tự hào. Ai nói việc nghiên cứu thuốc của anh không giúp được gì cho ta. Là một thương nhân ta chưa bao giờ làm việc gì lỗ vốn cả. Việc kinh doanh, điều chế và phân phối thuốc chính là điều ta đang nhắm đến, nên một người như anh ta không thể bỏ qua. Một nguồn lợi khổng lồ cho ta và điều kiện để phát triển tài năng cho anh, giao dịch công bằng! Yên tâm ta sẽ không ép anh làm những việc mình không thích, cứ thoải mái là được.". Hassan trầm ngâm nhìn ta hồi lâu rồi mới thốt lên: "Cô thật kỳ lạ!." Ta mỉm cười với hắn, đưa tay đón lấy dĩa thịt từ tay Ari: "Ta chưa bao giờ nghĩ mình không kỳ lạ cả."

Màn đêm nhanh chóng bao phủ Hạ Ai Cập, Minue phát hoảng khi không tìm thấy tung tích của công chúa Asisu. Liên tục phi ngựa trong nhiều giờ liền khiến anh gần như ngã quỵ, mặc kệ thuộc hạ khuyên can anh vẫn lao mình vào màn đêm bất tận để đi tìm nàng. Đến khi đụng phải một đoàn người ngựa đang tiến về phía mình, anh mới dừng lại, lật người xuống ngựa rồi quỳ dưới đất: "Vô dụng!." Menfuisu thắng dây cương lại nhìn người đang quỳ. Hắn chỉ yêu cầu Minue một việc đó chính là theo sát Asisu và báo cáo tình hình của nàng cho hắn biết. Vì sợ nàng phát hiện, hắn không lập tức đuổi theo ngay mà chờ tin tức của Minue, ai ngờ hắn lại được đại bàng bay đến mang cho hắn tin dữ. Minue đã làm lạc mất Asisu! Không kiềm được cơn giận dữ, Menfuisu giơ cao cây roi dài trong tay quất tới tấp hơn năm cái lên người Minue, dưới làn roi của hắn máu bắt đầu tóe ra từ da thịt. Ném cây roi trong tay mình, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, Menfuisu nói với Minue: "Đứng dậy đi! Chúng ta còn phải đi tìm nàng, nàng thông minh như vậy ắt hẳn đã chạy rất xa rồi!.". Unasu cảm thông giúp Minue lên ngựa, đưa cho anh một cái khăn rồi vỗ nhẹ lên cánh tay anh một cái. Minue nhận lấy khăn tay nhìn Unasu tỏ vẻ cảm kích, đoàn người lại tiếp tục lên đường đuổi theo Asisu. Nhưng lại không hề biết rằng phương hướng mình đuổi theo là hoàn toàn ngược lại với nơi Asisu đang ở.

Luca nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái suốt cả buổi tối, hắn sợ người khác không biết hắn đang nghĩ gì à? Với tính cách của Izumin hắn sẽ không bỏ qua cơ hội baqst ta về Hittle. Cũng vì đã chứng kiến điệp khúc đuổi bắt giữa hắn và Carol. Ta lại càng có lý do để tin vào phán đoán của mình rằng vị hoàng tử này rất thích chơi trò bắt cóc. Ta dành cho Luca ánh mắt áy náy xin lỗi vì sắp tới ngươi sắp phải chịu khổ rồi. Ta nhìn màn đêm ngoài kia, Minue bây giờ chắc hắn đã gặp lại chủ nhân của mình rồi nhỉ! Thật tâm ta muốn hắn được bình an

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play