Raian đưa Asisu vào nhà, anh tức giận đặt cô xuống giường: "Tại sao em và Carol lại giống nhau đến thế? Luôn làm người khác phải lo lắng vậy.". Asisu thản nhiên như không cúi xuống tháo chiếc giày dưới chân ra, sau khi Raian bình tĩnh lại, anh nhìn thấy Asisu vẫn không chú ý đến mình, anh thở dài một tiếng.
Cúi xuống tháo chiếc giày cho cô, "Raian! Tại sao anh lại tức giận với tôi?." Asisu nhìn thấy anh đưa tay tháo giày cho mình, cô ngồi thẳng lưng lên hỏi Raian.
Raian không dừng động tác, đặt hai chiếc giày xuống dưới đất, rồi ngẩng mặt lên: "Là do tôi không đúng, không nên nổi giận với em. Nhưng lần sau đừng đến bờ sông một mình nữa, nếu hồi nãy không có tôi ở đó, em đã rơi xuống sông rồi!.". Asisu thu hai chân lại giấu chúng dưới tà váy dài: "Đầu tôi lại đau nhưng mỗi khi đến bờ sông Nile tôi lại cảm thấy rất dễ chịu! Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, phiền anh lo lắng! Xin lỗi!.".
Raian nhìn cô gái trước mặt, không hiểu vì sao anh cứ bị cuốn hút vào cô ấy, anh vươn tay vuốt gọn tóc mai của Asisu: "Em thích Rody sao?.". Asisu kinh ngạc nhìn Raian, lắc đầu: "Tôi không thích anh ta!.", nhận được câu trả lời mình mong muốn, Raian đứng dậy mỉm cười rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Vậy thì tốt! Ngủ ngon, Asisu!."
Raian đóng cửa phòng của Asisu lại, xoay người định bước về phòng mình nhưng một bóng dáng đã làm anh dừng lại. "Raian! Đã khuya rồi anh vẫn chưa đi ngủ sao?." Rody đưa ánh mắt sắc bén nhìn Raian, Raian vỗ vai em trai mình: "Rody! Em nên đi ngủ đi!.". Nói xong, anh bỏ đi không nói thêm lời nào nữa, để lại Rody kiềm nén đứng trước cửa phòng Asisu.
Asisu làm quen rất nhanh với công việc mới, không bao lâu đã tạo dựng được chỗ đứng của mình ở công ty: "Tiểu thư Asisu! Bản hợp đồng này cần cô ký tên.", một nhân viên đưa đến một bản hợp đồng. Asisu buông điện thoại trên tay, lật vài trang của hợp đồng, chỉ vào bảng giá: "Gía vật liệu này so với bản anh đưa cho tôi lần trước cao hơn! Anh mau đi kiểm tra lại rồi xác nhận với phía bên kia về bảng giá đi!.".
Anh ta thu lại hợp đồng, lau mồ hôi chảy trên trán về sai sót của mình, nhanh chóng đi sửa lại bản hợp đồng, Asisu lại chúi đầu mình vào màn hình máy tính. Đưa mắt về phía máy photo đang kêu kỳ lạ, Asisu đứng dậy tiến lại máy photo, kéo mảnh giấy bị kẹt ra ngoài, cô cau mày lại.
Đột ngột tiếng nói của Rody vang lên bên tai, "Máy photo bị kẹt giấy nữa rồi à?.", Asisu quay người lại đã thấy anh cởi áo vest ngoài đưa cho cô, rồi xắn tay áo lên sửa chữa máy photo. Nhìn anh lấm tấm mồ hôi vật lộn với cái máy, Asisu phì cười, lôi từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi trên trán anh.
Rody chợt khựng lại, mỉm cười ngẩng cao đầu về phía Asisu, để cô dễ dàng lau mồ hôi cho mình. Sau khi sửa xong chiếc máy, Asisu trả lại áo vest cho Rody, xoay người tiếp tục in tài liệu. Chiếc khăn tay cô đặt lên bàn bị Rody nhìn thấy, cầm lên rồi mỉm cười cho vào túi quần mình.
"Asisu! Tối nay gia đình chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc trên du thuyền mừng Carol và em trở về bình an. Em có muốn đến dự không?." Rody cầm lấy tài liệu trên tay Asisu khi cô nhìn anh đầy nghi hoặc.
Anh mở cửa phòng ném tài liệu lên bàn nhân viên ngoài kia: "Đi giao cho giám đốc bộ phận và hủy mọi lịch hẹn của tiểu thư Asisu trong chiều nay đi.". Người nhân viên nọ vội vàng đứng lên làm việc, Rody đóng cửa phòng đắc ý nhìn cô: "Bây giờ thì em đã thời gian rảnh rồi chứ?.".
Asisu bặm môi rồi vòng hai tay trước ngực, cúi đầu nhìn xuống đất rồi phì cười thành tiếng khi ngẩng đầu lên, "Được rồi! Tôi sẽ đến!.".
Asisu đến bên chiếc bàn làm việc, nhấc lấy túi xách rồi đi ra cửa. Thấy Rody vẫn không đi theo mình, cô quay đầu lại nói: "Anh tính đứng ở đây luôn à?.", Rody khoác áo vest lên vai rồi đuổi theo Asisu ra ngoài.
Tối nay, Carol trông thật lộng lẫy với trang phục dạ hội màu hồng nhạt, cô vui vẻ nhận những lời chúc mừng của mọi người, không khi vô cùng náo nhiệt. Bạn bè và ngươi thân đều vây quanh Carol, cô chính là tâm điểm của bữa tiệc tối nay.
Asisu đứng ở lan can trên du thuyền, trên tay cầm ly rượu vang trắng, vừa ngắm cảnh đêm trên sông Nile vừa nhấm nháp ly rượu trong tay mình. Cô không có hứng thú với bữa tiệc trong kia, càng không muốn tiếp xúc với những người đó.
Thậm chí đến cả lễ phục dạ vũ cô cũng không mặc, chỉ đơn giản là chiếc đầm trắng xòe rộng ngang gối thêu hoa lan tím phối với áo vest lửng tay màu đen. Asisu im lặng thưởng thức không gian của riêng mình, "Em cảm thấy chán sao?."
Rody bước đến bên cạnh cô, Asisu quay lưng lại tựa vào lan can chỉ tay vào bữa tiệc: "Tại sao tôi phải làm quen với những người tôi không biết cơ chứ? Tôi không muốn! Bữa tiệc này để chúc mừng kia mà làm sao tôi lại thấy chán được chứ?.".
Rody mỉm cười với lý luận của cô, cả hai nâng ly rượu thay những lời sáo rỗng, yên tĩnh ngắm cảnh đêm bên ngoài. Carol chú ý đến hai người bọn họ, cô len lén đến gần muốn hù bọn họ một chút. Bản thân cô rất muốn Asisu trở thành chị dâu của mình, nhìn cô thân thiết với Rody như vậy, Carol rất vui mừng.
Asisu đặt ly rượu xuống rồi tháo giày ra, đặt chân mình lên lan can mà nhón cả người lên, Rody hoảng sợ giữ chặt lấy thắt lưng của cô: "Cẩn thận chứ!". Khuôn mặt Asisu ửng hồng do say rượu, cô ngẩng đầu lên trời để mặc làn gió mát rượi phả vào mặt mình.
Ai ngờ chiếc thuyền đụng phải thứ gì đó, rung lắc mạnh khiến Carol mất đà lao đến trước phía trước, cả Asisu cũng bị chao đảo theo. Carol đụng phải Rody khiến anh ngã ra sau, Asisu chúi người về phía dưới, lao thẳng xuống dòng sông. Carol nhìn thấy Asisu sắp sửa rơi xuống, liền vội nhoài người theo Asisu, chiếc thuyền lại rung lắc lần nữa đẩy cả Carol rớt khỏi mạn thuyền.
"Ầm! Ầm!."
Hai tiếng động phát ra liên tiếp, cả Asisu và Carol đều rơi xuống sông Nile, mẹ sông Nile vĩ đại nhanh chóng kéo hai cô gái vào dòng nước xoáy. . . Mặc kệ cho Asisu cố bơi ngược vào bờ hay Carol đang kêu cứu vùng vẫy. . . xoáy nước vẫn cuốn cả hai đi. . .
Nước sông Nile dâng lên cuồn cuộn đưa hai người con gái nổi lên mặt nước, một người sỡ hữu mái tóc vàng rực rỡ như thái dương, một người mang vẻ đẹp rung động của trăng rằm. Hai cô gái bất tỉnh trôi lập lờ trên mặt nước, gây chú ý đến ánh mắt của Minue từ cung điện phía xa.
"Una. . . UNASU! Lệnh bà! Là lệnh bà kìa! Mau chuẩn bị thuyền, nhanh lên!." Tiếng hét của Minue như mồi lửa châm ngòi pháo nổ trong hoàng cung Ai Cập. Menfuisu và Hassan buông bỏ mọi việc đang làm, nhảy ngay xuống thuyền bơi đến gần bọn họ.
Đến khi ôm được Asisu vào vòng tay của mình, trái tim thấp thỏm bấy lâu nay mới tạm lắng xuống, vội vàng giao Asisu cho Hassan kiểm tra thương tích, Carol cũng được vớt lên chăm sóc đàng hoàng. . .
Sáng hôm sau, cả Ai Cập vỡ tung trong niềm vui vô bờ bến, thần linh đã nghe thấy lời của họ, trả lệnh bà Asisu và hoàng phi Carol lại cho Ai Cập. Cả nước ăn mừng sự kiện trên, tưng bừng náo nhiệt rộn ràng!.
Ta khẽ cử động cơ thể, bên tai văng vẳng tiếng nhạc vui vẻ, hoàng cung mở lễ hội gì sao? Hương trầm quen thuộc mà ta ngửi được. . . ta mở bừng mắt ra! Đây chính là hoàng cung Ai Cập, nhà của ta!
Ari rơi nước mắt nhìn ta tỉnh dậy: "Lệnh bà! Người tỉnh rồi!.", bà nắm lấy tay ta, nước mắt không ngừng tuôn trào. Ta vỗ vỗ vai bà: "Đừng khóc! Không phải ta đã ổn rồi sao?.", trong đầu ta nhanh chóng sắp xếp lại những ký ức lộn xộn. Sự giận dữ dâng trào trong đáy mắt của ta, Carol! Cô hãy chờ đó cho ta!.
"Asisu!." Sau giọng nói vang lên, ta lập tức bị nghẹt thở vì cái ôm của Menfuisu, qua vai hắn ta nhìn thấy nét mặt của Hassan sau lưng. Anh mỉm cười nhẹ nhàng với ta: "Mừng lệnh bà đã về!.", ta thoát khỏi cái ôm chết người của hắn, hít thở không khí một cách vội vã: "Phải! Ta đã trở về!.".
Tin tức Asisu trở về bình an cũng đã được Ruka cấp báo đến cho hoàng tử của mình, Izumin nở nụ cười duy nhất trong suốt bốn tháng qua khi đọc thư của Ruka. Cuối thư, Ruka còn chuyển đến hắn lời của nàng: "Con diều của ta đâu?.".
Izumin nhìn con diều trên tay, khe khẽ vuốt ve vài cái rồi lên tiếng: "Chuẩn bị đến Ai Cập ngay!." Thuộc hạ vâng dạ lui xuống.
Asisu, ta sẽ mang con diều đến cho nàng!.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT