Trần Kiều Kiều liếc mắt nhìn mặt người phụ nữ bị che kín, cảm giác người phụ nữ này nghe tiếng của cô hình như rất kích động, chẳng lẽ biết cô? Trần Kiều Kiều sờ lỗ mũi một cái, nhíu mày nhìn người đàn ông còn ở trên người người phụ nữ kia mò mẫn kêu lên: "Có nghe thấy không, còn không mau thả người ra."
Người đàn ông cao ngăm đen đang ghé vào bên cạnh Liên Cẩn Viên cũng nhìn thấy Trần Kiều Kiều từ trong xe tải đi ra ngoài, ánh mắt sáng lên, lại nhìn Tô Ngưng Mi một chút, cười hì hì nói: "Khó trách người anh em không có hành động gì, thì ra là có cô nhóc tốt như vậy, chặc chặc, mọi người đều là cực phẩm, thật là hâm mộ người anh em muốn chết. Chỉ là, người anh em anh cũng quản người phụ nữ của anh, tôi và anh em của tôi đều là đàn ông, luôn luôn muốn tìm người phát tiết, thật vất vả gặp được người phụ nữ tốt, còn chưa kịp thưởng thức liền bị các người cắt đứt."
Tô Ngưng Mi không nhịn được nhíu mày nói: "Các người đừng quá đáng, nhanh chóng thả người ra, trở lại căn cứ tùy tiện dùng thức ăn cũng có thể đổi được một đống phụ nữ."
Liên Cẩn Viên nghe tiếng của Tô Ngưng Mi, kéo kéo tay của cô, ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Người phụ nữ kia không đáng để chúng ta cứu."
Người phụ nữ bị đè ở trên mui xe nghe giọng của Tô Ngưng Mi càng thêm kích động, trong miệng ô ô kêu lên. Tô Ngưng Mi nghi ngờ nhìn Liên Cẩn Viên một cái, chẳng lẽ người phụ nữ này là người quen. Bên kia người đàn ông vóc dáng thấp bị người phụ nữ áp dưới người làm bực mình, tát một cái vào trên mặt của cô, dùng sức quá mạnh, người phụ nữ nghiêng người một cái ngã xuống đất, thứ bỏ vào trong miệng cũng rơi trên mặt đất.
Miệng của người phụ nữ được thoát, lập tức cao giọng thét lên: "Tiểu Mi, nhanh cứu tôi!"
Nghe giọng nói này Tô Ngưng Mi ngây ngẩn cả người, cô không ngờ người phụ nữ này lại là Trình Văn Quân, không phải tu chân của Trình Văn Quân giống với Trình Dung sao? Thế nào một người lưu lạc đến tình trạng này? Khó trách mới vừa rồi Cẩn Viên lại có vẻ mặt kia.
Trần Kiều Kiều ở bên cạnh rất là giật mình: "Trình Văn Quân phu nhân? Lại là bà? Con gái bà đâu? Sao lại để cho bà bị người ta bắt làm nô lệ vậy chứ?" Trần Kiều Kiều hình như còn muốn hỏi cái gì, Tiêu Linh Vũ ở bên cạnh đã kéo cô vào, trầm giọng nói: "Đợi ở đây, đừng xen vào việc của người khác."
Trình Văn Quân không còn kịp giải thích nữa, bởi vì người đàn ông vóc dáng thấp lại đạp lên người bà, Trình Văn Quân lập tức kêu lên: "Không được đánh tôi, những người này đều là bạn của con gái tôi, nếu các người đối với tôi như vậy, bọn họ sẽ không bỏ qua cho các người. Tôi nói cho các người biết, người của bọn họ có ít nhất hơn phân nửa người là dị năng giả, trong đó còn là tu chân giả . . . . . ."
Sắc mặt ba người đàn ông có chút thay đổi, người đàn ông vóc dáng thấp trên mặt có vết sẹo hừ nói: "Còn tu chân giả, mày không phải là còn nói con gái mày cũng là tu chân giả sao? Mày cho rằng đây là quay phim sao! Ha ha!" Chỉ là người đàn ông này vẫn quay đầu nhìn Liên Cẩn Viên một cái, bọn họ tất nhiên có thể nhìn ra được thực lực của đoàn người Liên Cẩn Viên cũng không tệ. Người đàn ông ngăm đen cũng nhìn Liên Cẩn Viên một cái, nói: "Người anh em, các người thật sự quen biết người phụ nữ này? Nếu thật sự các người quen biết coi như xong, chúng ta liền thả bà ta."
Nói thật, nếu Tô Ngưng Mi biết người phụ nữ này là Trình Văn Quân nhất định sẽ không quản, đang muốn mở miệng không để ý tới chuyện này. Sắc mặt của Liên Cẩn Viên chợt thay đổi, đứng dậy từ trên xe tải nhảy xuống, nhìn xa xa, người trong xe tải cũng đều nhìn theo, xa xa chỉ có thể nhìn thấy một điểm đen.
Trần Kiều Kiều hô: "Liên đại ca, đó là cái gì? Không phải là loài chim biến dị chứ? Hình như là bay tới bên chúng ta."
Hàn Bảo, Tưởng Nhật cũng đi ra, nhìn phía xa điểm đen cũng trầm mặt, Mục Tiểu Nghiên núp ở trong ngực Tô Quốc Mai, khẩn trương nhìn chằm chằm điểm đen nơi xa. Liên Cẩn Viên nhíu mày, sau đó quay đầu nói với người sau lưng: "Mọi người nhanh chóng đi vào, tôi không nói không được đi ra ngoài!"
Tô Ngưng Mi nhìn điểm đen dần dần tiến vào mới phát hiện hình như là hai bóng người, người biết bay trên trời vậy chắc chắn là tu chân giả rồi. Trần Kiều Kiều Hàn Bảo bọn họ đều rất nghe lời tiến vào, bên ngoài chỉ còn lại hai người Liên Cẩn Viên và Tô Ngưng Mi. Bóng đen ở xa rất nhanh đến trước mặt bọn họ, lúc này Tô Ngưng Mi mới thấy rõ đó là một thanh phi kiếm. Trên phi kiếm có hai người, một người trong đó là người quen cũ Trình Dung, người khác là một người đàn ông, người đàn ông này dáng dấp rất là tuấn mỹ, chắc khoảng hơn ba mươi tuổi, mái tóc màu đen khoác sau lưng, mặc toàn thân trường bào màu đen. Trình Dung ăn mặc cũng khác trước kia rất lớn, mái tóc màu đen tung bay theo gió, mặc toàn thân trắng noãn váy trắng, làn váy bồng bềnh, trên gương mặt ngây thơ trong sáng là bình tĩnh không hoảng hốt. Chỉ là lúc nhìn thấy Trình Văn Quân bị trói té xuống đất, bình tĩnh trên mặt Trình Dung rốt cuộc không còn nữa, chỉ còn lại có lạnh lẽo.
Trình Dung đầu tiên là nhìn Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên một cái, gật đầu với họ một cái, sau đó mắt lạnh nhìn ba người đàn ông kia: "Là các người bắt mẹ tôi đi sao?"
Trình Văn Quân còn ngã trên đất, mắt bị che lại, nghe giọng của con gái Trình Dung, Trình Văn Quân rốt cuộc không nhịn được khóc rống lên, cả người nhúc nhích “Dung Nhi, là mẹ, Dung Nhi mau tới cứu mẹ. Bọn họ đánh mẹ, còn làm nhục mẹ, hu hu."
Ba người đàn ông đang nhìn thấy phi kiếm, sau đó đã sợ choáng váng, hôm nay nhìn người phụ nữ này giống tiên nữ quả nhiên thật là con gái người phụ nữ bọn họ bắt, không khỏi trợn tròn mắt. Ba người này đều là dị năng giả cấp hai, vào ngày thường có lẽ có thể diễu võ dương oai một chút, nhưng hôm nay nhìn phi kiếm, trong lòng cũng biết đối phương là người rất lợi hại. Ba người họ tự mình biết mắc phải lỗi lớn, cuống quít quỳ xuống, xông lên nói với Trình Dung: "Tiên nữ tha mạng, tiên nữ tha mạng, chúng tôi không phải cố ý, nếu chúng tôi biết vị này là mẹ ngài sẽ không làm ra chuyện như vậy. . . . . ."
Trình Dung đã tới trước mặt Trình Văn Quân, nhìn bộ dáng thê thảm của Trình Văn Quân, mắt đau xót, nước mắt cũng rơi xuống. Cô ta đỡ Trình Văn Quân trên đất dậy, nhỏ giọng nói: "Mẹ, thật xin lỗi, con tới chậm, để cho mẹ chịu khổ." Nói xong liền giúp Trình Văn Quân cởi miếng vải đen che mắt ra, lại giúp Trình Văn Quân vỗ bụi bậm trên người. Lật tay một cái trong tay xuất hiện một áo khoác màu đen phủ lên cho Trình Văn Quân.
Liên Cẩn Viên không đi xem tình huống Trình Dung bên kia, ngược lại nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn mỹ mấy lần. Nếu chú ý, có thể phát hiện ra trong đôi mắt đen nhánh của Liên Cẩn Viên có nhiều hơn một chút phòng bị. Người đàn ông tuấn mỹ này cũng cảm thấy hứng thú nhìn Liên Cẩn Viên mấy lần, hai mắt còn nhân tiện quét qua Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng Mi bị người đàn ông này liếc qua, có chút cảm giác rợn cả tóc gáy, giống như bị quái thú lạnh lẽo đến gần. Tô Ngưng Mi biết tu vi của người này phải rất cao, nhìn bộ dạng Liên Cẩn Viên, Tô Ngưng Mi biết tu vi của anh ta ở trên Liên Cẩn Viên. Tô Ngưng Mi ép buộc mình chuyển ánh mắt qua Trình Dung bên kia, Trình Dung đã dắt Trình Văn Quân đi tới trước mặt ba người kia, mắt Trình Dung lạnh lẽo nhìn xuống ba người: "Nói xin lỗi!"
Ba người hiểu ý, lập tức xoay người lại dập đầu rầm rầm rầm với Trình Văn Quân: "Đại tỷ tha mạng, là anh em chúng ta có mắt không tròng làm bị thương đại tỷ, về sau cũng sẽ không có nữa. . . . . ."
Trình Văn Quân nhìn ba người, lại không nhịn được nghĩ đến ba người này đã nhục nhã bà ta như thế nào, nước mắt lại chảy xuống. Bà kéo kéo cánh tay Trình Dung, chỉ vào ba người hung tợn nói: "Dung Nhi, thay mẹ giết bọn họ, mẹ muốn giết bọn họ."
Ba người vừa nghe thấy sắc mặt liền thay đổi, ngẩng đầu đã nhìn thấy Trình Dung cười dịu dàng: “Mẹ, mẹ nói cái gì thì chính là cái đó, con gái thay mẹ giết bọn họ."
Ba người này cũng biết là mình chắc chắn đánh không lại người phụ nữ này, lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, xoay người muốn bỏ chạy. Trình Dung há lại dể cho bọn họ có cơ hội chạy trốn, hừ một tiếng, vung tay lên, ba đạo lôi điện bay ra ngoài bổ vào trên đầu ba người, ba người lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Lúc Tô Ngưng Mi nhìn thấy kia ba đạo lôi điện kia liền biết Trình Dung đã là tu chân giả rồi, lôi điện của Trình Dung giống lôi điện của cô, không phải là loại lôi điện của dị năng giả, mà là lôi điện của tu chân giả có lôi linh căn biến dị mới có thể tạo ra.
Trình Dung cũng chú ý tới ánh mắt của Tô Ngưng Mi, ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía Tô Ngưng Mi. Hai người hai mắt nhìn nhau, cũng không có làm ra bất kỳ hành động gì, chỉ là bốn mắt lẳng lặng nhìn đối phương, cuối cùng vẫn là Trình Dung đổi tầm mắt lôi kéo Trình Văn Quân đi tới bên cạnh người đàn ông tuấn mỹ mặc đồ đen. Trình Dung cung kính nói với người đàn ông: "Sư phụ, mẹ của đồ nhi đã tìm được, đa tạ sư phụ."
Ánh mắt người đàn ông tuấn mỹ này mới từ trên mặt Liên Cẩn Viên rời đến trên mặt Trình Dung, cười híp mắt gật đầu một cái.
Trình Dung chào hỏi người đàn ông này xong liền mang theo Trình Văn Quân đi tới bên cạnh, giọng khe khẽ nói: "Mẹ, trước khi con đi, không phải sư phụ đã tìm một chỗ ở mẹ và Trâu đại ca sao? Xung quanh cũng bày trận pháp phòng ngự, còn cho các người túi đựng đồ, bên trong thức ăn đủ cho hai người ăn được một hai năm, vậy làm sao còn xảy ra chuyện? Đúng rồi, Trâu đại ca, con và sư phụ phát hiện cũng không thấy Trâu đại ca."
Trình Văn Quân bị hỏi như vậy lại khóc tiếp: "Sau khi con đi rồi, mẹ theo Trâu Bái cũng ở nơi đó mấy ngày, sau đó Trâu Bái luôn âm trầm rất dọa người. Rồi sau đó có một buổi sáng, mẹ phát hiện không thấy anh ta, thứ gì cũng không mang cứ như vậy đi, chỉ để lại một mình mẹ ở nơi đó. Một mình mẹ ở trên núi kia cả ngày cũng có thể nghe tiếng kêu của các loại thú biến dị, kiên trì được hai tháng liền thật sự không tiếp tục kiên trì được nữa. Mẹ rất sợ, cuối cùng mang theo túi trữ vật ra ngoài tìm các người, ai biết vừa ra tới liền đụng phải ba người đàn ông này, cuối cùng bị bọn chúng bắt làm nô lệ, túi cũng bị bọn họ vứt. . . . . ."
Trình Dung thở dài, an ủi vỗ vỗ Trình Văn Quân: "Mẹ, đừng sợ, hiện tại con đã trở về, sau này sẽ không bao giờ để một mình mẹ ở nơi đó nữa đâu."
Trình Văn Quân lại khóc nữa, nhớ tới đoạn thời gian đó một mình ở trên núi, cả ngày lo lắng hãi hùng, rất sợ có thú biến dị gì đó đột phá trận pháp xông vào. Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, khóc cũng càng lớn tiếng, cuối cùng hình như đã nghĩ tới điều gì, giơ tay lên lau khô mắt, ngẩng đầu nhìn Trình Dung: "Dung Nhi, lúc trước con nói với sư phụ con đi tìm Linh sơn gì đó để tu luyện, hôm nay tu luyện như thế nào?"
Trình Dung cười nói: “Mẹ, yên tâm đi, con đã là tu chân giả rồi, về sau con cũng sẽ không để người khác khi dễ mẹ . . . . ."
Tô Ngưng Mi nhìn Trình Dung hình như thay đổi không ít, hạ mắt xuống. Cô không ngờ Trình Dung lại thật sự trở thành tu chân giả, nếu đoán không sai, chắc là Lôi Linh Căn biến dị, hơn nữa cô có thể nhìn ra tu vi của Trình Dung, thấp hơn cô một chút mà thôi. Tu vi của cô là Trúc Cơ hậu kỳ, Trình Dung là tu vi trung kỳ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT