Sau khi người Thủy gia rời đi cũng chỉ còn lại người của Liên gia, Hạ Thần Tuyên và Trình Dung, Liên Cẩn Viên ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thần Tuyên: "Hạ Thần Tuyên, nếu tất cả mọi người đã rời đi, chúng ta cũng theo đó từ biệt thôi."
Tô Ngưng Mi cũng ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bây giờ phải tách ra với bọn họ, như vậy là tốt nhất.
Hạ Thần Tuyên cũng nhìn về phía Tô Ngưng Mi: " Tôi không có ý định tách ra với em."
Ý của lời này có chút mập mờ, sắc mặt người Liên gia cũng hơi khó coi, sắc mặt của Liên Cẩn Viên càng thêm lạnh lẽo. Người Liên gia biết Hạ Thần Tuyên là ma tu, có chút sợ anh ta, cũng không muốn đi cùng anh ta. Tô Ngưng Mi cũng có chút không hiểu tóm lại anh ta nghĩ như thế nào, nhưng mà vẫn nói: "Hạ tiên sinh, chúng ta cũng chẳng thân quen, hơn nữa vì để tránh cho sau này nảy sinh mâu thuẫn, tôi đề nghị đi riêng ra." Coi như anh ta lợi hại, nhưng mọi người của Liên gia cũng không thích anh ta, cũng e sợ anh ta, đi riêng ra sẽ tốt hơn một chút.
Hạ Thần Tuyên nhíu mày nhìn cô: "Em thật sự muốn đi riêng ra? Lúc này càng đi vào trong núi sâu sẽ càng nguy hiểm, tôi theo các người, ít nhất có thể bảo vệ nhóm bọn họ bình an, nửa năm sau em cũng có thể bình an đi ra bí cảnh này rồi, coi như em không muốn suy nghĩ vì mình, cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng em một chút, chẳng lẽ đến lúc đó em còn muốn bị nhốt ở chỗ này, sinh đứa bé ở trong này?"
Sắc mặt Tô Ngưng Mi biến hóa, đưa tay xoa nhẹ ở bụng: "Anh. . . . khi nào thì anh biết?"
Hạ Thần Tuyên không trả lời vấn đề của cô, chỉ trầm lắng nhìn cô, mọi người Liên gia vui mừng nhìn về phía Tô Ngưng Mi, nói câu chúc mừng với cô, chỉ có Liên Phàm Kiệt bĩu môi, không lên tiếng, nguyên nhân không lên tiếng cũng chỉ là e ngại Hạ Thần Tuyên mà thôi, nếu không nhất định sẽ đả kích một hai câu.
Trình Dung kinh ngạc nhìn Tô Ngưng Mi, suy nghĩ một chút, lại quay đầu về phía Hạ Thần Tuyên nói: "Sư phụ, nếu. . . . . . Bọn họ không hoan nghênh chúng ta, chúng ta vẫn là. . . . . ." Còn chưa có nói xong, cô ngừng nói khi thấy ánh mắt trầm lắng của Hạ Thần Tuyên, cũng không dám nói nhiều một câu nào nữa.
Cuối cùng Hạ Thần Tuyên cực kỳ ngang ngược, lại không thể đuổi anh ta đi, mọi người chỉ đành phải cùng nhau khởi hành thôi.
Mới vừa rồi gặp phải con hổ cấp cao đang hoạt động ở phụ cận, mà những gia tộc khác hiển nhiên cũng định săn đầu thú hổ biến dị này, mọi nơi bắt đầu tìm kiếm Bạch Hổ riêng ra. Đoàn người Liên gia xuất phát đi về phía trong núi, kết quả vòng vo ở phụ cận một ngày cũng không gặp lại con Bạch Hổ kia, lại để cho Tô Ngưng Mi tìm được không ít thảo dược, tất cả bị cô đào lên di chuyển vào phía bên trong không gian.
Vài ngày sau đó vẫn không tìm được tung tích con hổ kia, mọi người chỉ có thể tiếp tục đi vào sâu bên trong, cũng đụng phải mấy con thú hoang, toàn bộ bị tiêu diệt, nội đan phân phát cho người Liên gia.
Chẳng mấy chốc thời gian một tháng đã trôi qua, trong thời gian này từng gặp một dã thú cấp cao, bị mọi người hợp lực bao vây tiêu diệt, nội đan còn chưa phân cho bất kì kẻ nào, mà đặt ở trên người của Tứ gia gia Liên gia Liên Thịnh Anh, chờ ra khỏi bí cảnh sẽ phân chia, mọi người cũng đều đồng ý.
Ngày hôm đó mọi người đi qua một khu rừng rậm rạp, đột nhiên xuất hiện một hồ nước, diện tích hồ không lớn, ước chừng chỉ có một nghìn năm thước vuông(1) , nước trong hồ càng thêm trong suốt đến đáy, dường như có thể nhìn thấy cá lớn bơi qua bơi lại.
(1) Một nghìn năm thước vuông: 1254 m2
Một tháng này mọi người cũng đã sức cùng lực kiệt, tinh thần lo lắng, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện cái nơi này, trong lòng thanh tịnh(2) không ít, tất cả mọi người đề nghị ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ tiếp tục đi về phía trước.
(2) Lòng thanh tịnh: Trạng thái vắng lặng và thanh bình của nội tâm cùng với một cảm giác tự do.
Mặc dù thần thức không thể dùng, nhưng phù lục vẫn có thể sử dụng, Liên Cẩn Viên bày ra trận pháp phòng ngự ở xung quanh, như vậy cũng làm cho mọi người yên tâm nghỉ ngơi một đêm. Tô Ngưng Mi cũng lấy một ít đồ vật từ không gian ra ngoài ăn, bên trong không gian của cô có làm được các loại bánh bột ngô, bánh bao, bánh màn thầu tương thịt. Tô Ngưng Mi ăn hai cái bánh bao, lại ăn một chút tương thịt, uống một chút nước lúc này mới cảm thấy no, đưa tay vuốt ve bụng hơi nhô lên.
Thấy cô uống nước xong, đang ngồi dựa vào một cây đại thụ, Liên Cẩn Viên đi tới bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực của mình, đưa tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng của cô, khẽ cười nói: "Hôm nay đứa nhóc có ngoan hay không?"
Liên Cẩn Viên đang nói, Tô Ngưng Mi bỗng có cảm giác trong bụng giống như có con cá nhỏ nhẹ nhàng di chuyển, rất khẽ, nếu không chú ý cũng không cảm thấy được sự di chuyển nhỏ nhẹ này, gò má Tô Ngưng Mi ửng hồng, phấn khích ngẩng đầu nhìn về phía Liên Cẩn Viên: "Cẩn Viên, nó động."
Liên Cẩn Viên vui mừng nói: "Thật sao?" Cục cưng trong bụng mới vừa thành hình, còn quá nhỏ, anh hoàn toàn không cảm thấy nó đang động, chỉ là nghe vợ nói như vậy, trong lòng anh cũng rất phấn khích, vui mừng, không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên bụng của cô trước mắt bao người, chọc Tô Ngưng Mi mắc cỡ đỏ mặt, khe khẽ đẩy đẩy đầu anh: "Được rồi, nhiều người đang nhìn như vậy, đừng phá nữa."
Liên Cẩn Viên cười hai tiếng, ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt ve bụng Tô Ngưng Mi, kêu lên bảo bối bảo bối tiểu bảo bối, chọc Tô Ngưng Mi cười khanh khách không ngừng.
Nơi xa Hạ Thần Tuyên nhìn hình ảnh dịu dàng đối diện, trong lòng có chút ê ẩm, cảm giác ê ẩm này lướt qua, anh lập tức giật mình, cuối cùng gần như thở dài thật thấp, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Mặc dù có trận pháp phòng ngự, nhưng mọi người vẫn không dám khinh tthường như cũ, dù sao bên trong vùng rừng rậm này dã thú rất nhiều, lúc nào cũng có thể xông tới, cho nên mười người chia làm hai tốp thay phiên gác đêm. Đều tùy ý phân chia.
Trình Dung, Liên Uy, Liên Cương, Liên Húc, Tứ gia gia Liên Thịnh Anh trông giữ đến nửa đêm, Tô Ngưng Mi, Liên Cẩn Viên, Liên Yến Phi, Liên Phàm Kiệt, Hạ Thần Tuyên trông giữ sau nửa đêm. Hạ Thần Tuyên chợt mở miệng nói: "Tôi và Dung nhi đổi lại một chút, Dung nhi trông giữ nửa đêm về sáng, tôi coi chừng trước nửa đêm."
Mọi người cũng sững sờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều gì, chỉ có Trình Dung kinh ngạc nhìn Hạ Thần Tuyên, nét mặt trên mặt có chút thả lỏng, những người khác có lẽ không biết, nhưng cô lại biết sư phụ coi chừng trước nửa đêm cũng chỉ là muốn cho Tô Ngưng Mi nghỉ ngơi thật tốt thôi.
Hai người đổi xong, Hạ Thần Tuyên, Liên Uy, Liên Cương, Liên Húc, Liên Thịnh Anh coi chừng trước nửa đêm, rất nhanh tới nửa đêm, Liên Cẩn Viên vội mở mắt, mấy người còn lại cũng tỉnh dậy, chỉ có Tô Ngưng Mi còn nhắm mắt lại, Trình Dung đang muốn đánh thức Tô Ngưng Mi, Hạ Thần Tuyên và Liên Cẩn Viên đã cùng nhau nói: "Được rồi, không được gọi cô ấy dậy."
Hai người dứt lời, liếc mắt nhìn nhau, cũng thấy được ý lạnh lẽo như băng từ trong mắt của đối phương.
Trình Dung há miệng: "Nhưng, sư phụ, cứ như vậy cũng chỉ có bốn người trông giữ sau nửa đêm thôi. . . . . ."
Hạ Thần Tuyên nhìn cô ta một cái, nói: "Tôi tiếp tục trông giữ sau nửa đêm."
Thật ra thì đối với người tu chân mà nói đừng nói một ngày không được ngủ, cho dù mười ngày nửa tháng cũng không có việc gì, Trình Dung muốn gọi Tô Ngưng Mi dậy thế nhưng trong lòng vẫn không phục như vậy, vì sao tất cả mọi người muốn chiều theo ý cô ấy. Nhưng sư phụ cũng đã nói như vậy rồi, cô cũng không nên nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau mọi người tiếp tục lên đường, hai tháng trôi qua như thế, mọi người ở trong bí cảnh đã đợi bốn tháng, còn hai tháng nữa là có thể đi ra bí cảnh rồi, chuyến bí cảnh này tiến bộ của mọi người cũng không nhỏ, mặc dù bên trong nguy hiểm nặng nề nhưng cũng có thể hóa giải, tu vi của mọi người cũng tăng lên không ít, hơn nữa đã góp nhặt được năm viên nội đan cao cấp. Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên cũng có bảo vật, không cần những thứ nội đan này, cho nên đều hy vọng có thể đụng phải một dã thú cấp cao, như vậy thì có thể gom đủ sáu viên nội đan rồi, vừa đúng một người một viên.
Ngày hôm đó đang đi lại trong rừng rậm dày đặc, đoàn người nhìn thấy phía trước xuất hiện một cái cây cao lớn dày đặc, cây này không giống với các cây khác trong rừng rậm, có vẻ càng thêm xanh biếc. Cây này mọc cũng khác biệt so với các cây khác trong rừng Vu Sâm không có cây cối cao lớn như vậy, chỉ có cao hơn hai người mà thôi, hấp dẫn người ta chú ý nhất chính là, tán cây trên cùng thậm chí có một hạt quả cây màu đỏ, quả cây chỉ lớn bằng quả đấm nhỏ, thế nhưng cách xa đến mấy mét tất cả mọi người vẫn có thể ngửi thấy một mùi vị thơm ngát khác biệt.
Có lẽ những người khác không biết quả này, nhưng Tô Ngưng Mi ở trong không gian có một quyển kỳ thư nói qua về loại quả này, quả này được đặt tên là quả Hỏa Xà, biến đổi thành Hỏa Linh Căn sau khi uống tu vi có thể tăng rất lớn, thế nhưng chỉ tăng đối với người tu chân đến cấp Nguyên Anh, đối với người tu chân cấp Nguyên Anh trở lên, quả Hỏa Xà này trợ giúp cũng không lớn nữa.
Ở trong đoàn người trừ Liên Cẩn Viên là biến dị Hỏa Linh Căn, cũng chỉ còn Liên Yến Phi là biến dị Hỏa Linh Căn. Tô Ngưng Mi nói cho mọi người nghe về quả Hỏa Xà này, Liên Yến Phi kích động nói: "Tiểu Mi, cô nói thật sao? Chuyện này. . . . . . Quả Hỏa Xà này thật sự thần kỳ như vậy?"
Tô Ngưng Mi gật đầu: "Tôi thấy trên quyển sách nào đó nói như thế, sau khi sử dụng quả Hỏa Xà này có thể tẩy tủy phạt mao (nghĩa là sự tái sinh,khiến con người được lột xác thay đổi hoàn toàn), hoàn toàn có thể rửa sạch tạp chất trong cơ thể, hơn nữa tu vi sẽ tăng mạnh. Nghe nói Hỏa Xà Quả này ba ngàn năm mới chín một quả, sau khi Hỏa Xà Quả chín trong vòng một tháng phải lấy xuống sử dụng, nếu không sẽ khô héo ở trên cây. Nhìn dáng vẻ Hỏa Xà quả hẳn là đã chín rồi. Chị Yến Phi, nơi này trừ Cẩn Viên chỉ có chị là biến dị Hỏa Linh Căn rồi, tu vi của Cẩn Viên không dùng được Hỏa Xà Quả này, cho nên chị có thể sử dụng Hỏa Xà Quả này. Chỉ là sau khi uống sẽ phải lập tức bế quan hấp thu Hỏa Xà Quả này, cho nên sau khi ăn Hỏa Xà Quả vào, chúng ta sẽ không đi về phía trước nữa, sẽ ở trong bí cảnh này bảo vệ cho đến khi chị tỉnh lại, mọi người cảm thấy thế nào?"
Dù những người khác hâm mộ, nhưng Hỏa Xà Quả này chỉ hữu dụng đối với biến dị Hỏa Linh Căn, bọn họ hâm mộ cũng không dùng được, hơn nữa mọi người đều là người một tộc, nếu như có người có thể tăng cường thực lực, đối với mọi người mà nói cũng là một loại vinh dự, hơn nữa bọn họ đã có năm viên nội đan rồi, đợi sau khi ra khỏi bí cảnh là có thể dùng, mặc dù không được như Hỏa Xà Quả này, nhưng đã rất tốt. Hỏa Xà Quả lại phải dùng ngay, cho nên tất cả mọi người đều đồng ý.
Tô Ngưng Mi quay đầu nhìn về phía Hạ Thần Tuyên: "Hạ tiên sinh, chúng ta có thể sẽ không đi tiếp về phía trước, cho nên chúng ta đành từ biệt thôi."
Hạ Thần Tuyên nhìn cô nói: "Không cần, tôi và các người ở chung một chỗ." Nói xong móc ra hai viên nội đan dã thú cao cấp từ trên người đưa cho Trình Dung: "Cô cũng hấp thu hai viên nội đan này ở đây. . . . . ."
"Tạ ơn sư phụ." Trình Dung nhận lấy nội đan không nói thêm gì nữa, đi tới một bên chuẩn bị bắt đầu luyện hóa nội đan.
Liên Yến Phi cũng nhìn về phía Tô Ngưng Mi, cảm kích nói: "Tiểu Mi, cám ơn ngươi."
Liên Cẩn Viên đi hái trái Hỏa Xà Quả này xuống đưa cho Liên Yến Phi, sau đó tìm bãi đất trống, đi theo Hạ Thần Tuyên cùng nhau vẽ trận pháp phòng ngự, trận pháp này không dùng phù lục cũng làm được trận pháp, không chỉ có thể ngăn cản được dã thú cao cấp công kích, hơn nữa sau khi người khác tiến vào trận pháp này xung quanh cũng là một vùng mờ mịt, sẽ không phải chịu sự ảnh hưởng bên ngoài. Có thể nói, trận pháp này là tự hình thành một không gian riêng không bị quấy rầy.
Sau khi vẽ xong trận pháp, mọi người tiến vào trong trận pháp ngay
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT