Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn Beta: Mạn Châu Sa 2001.
Nửa năm rồi Liên Cẩn Niên không gặp cô, bây giờ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, sao anh cam lòng buông ra, chỉ cười tủm tỉm nhìn cô, ngửa đầu chặn miệng cô lại ra sức hôn, lưỡi với vào miệng nhỏ của cô đuổi theo trêu chọc cái lưỡi thơm tho của cô….. LÊQUYDON
Mãi đến lúc Tô Ngưng Mi có chút khó thở thì Liên Cẩn Viên mới đặt cô xuống đất nhưng vẫn không buông cô ra, một tay ôm eo cô, tay còn lại bắt đầu rục rịch muốn thò vào dưới vạt áo cô, Tô Ngưng Mi đỏ mặt bắt lấy tay anh, “Được rồi đừng làm rộn mà, anh tu luyện thế nào rồi?” Tu vi của cô không nhìn ra rốt cuộc anh đã đạt tới trình độ nào.
(Tu vi tương tự như trình độ tu luyện)
Liên Cẩn Viên thả tay, hai tay vây quanh quanh eo cô, cười tủm tỉm hôn lên môi cô một cái, “Đã đạt tới Nguyên Anh Trung Kỳ rồi.”
Tô Ngưng Mi vui mừng nói, “Thật hả?” Bây giờ mới nửa năm thôi, sao tu luyện nhanh thế nhỉ. Dường như Liên Cẩn Viên biết cô đang nghĩ gì, nhéo nhẹ gương mặt cô và nói, “Linh khí của em trong không gian rất đậm, anh lại là căn song linh, hơn nữa công pháp tu luyện có có chút đặc biệt cho nên tu luyện sẽ nhanh hơn, chỉ có điều đợi đến thời điểm đột phá thì hơi chậm.”
Tô Ngưng Mi vẫn thấy rất ngưỡng mộ, “Em đã tu luyện ba bốn năm đến bây giờ vẫn chỉ trong tu vi Kết Đan Sơ Kỳ.”
Liên Cẩn Viên cười to, không nhịn được nhéo mũi cô một cái, rồi cúi đầu hôn lên môi cô, “Yên tâm, có chồng em ở đây, nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm em chỉ cần trốn sau lưng anh là được.” Trước kia không tập trung tu luyện nhưng anh thật sự có thiên phú ở phương diện này, nếu nghiêm túc thì tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh, nhưng thời điểm đột phá nút cổ chai sẽ có chút phiền phức.
(Nút cổ chai thường được sử dụng để mô tả trạng thái trì trệ gặp phải trong quá trình phát triển của doanh nghiệp hoặc cá nhân. Giai đoạn này giống như một cái cổ chai. Nếu không được tìm thấy đúng hướng, nó có thể vẫn bị mắc kẹt – Theo baidu)
Vừa nghe anh nói như vậy Tô Ngưng Mi lại nhớ tới người Hạ Thần Tuyên kia, tu vi của người nọ không biết rốt cuộc cao cỡ nào, trước mắt cô không dám nói cho Cẩn Viên biết chuyện đã từng gặp Hạ Thần Tuyên, nếu không với tính của Cẩn Viên nói không chừng sẽ trực tiếp giết tới… Cho nên cứ từ từ, đợi đến lúc cô và Cẩn Viên đủ mạnh mẽ đã.
Nhìn thấy tay Liên Cẩn Viên lại trượt xuống eo cô, Tô Ngưng Mi cười tủm tỉm vỗ vỗ bàn tay xấu xa của anh, cười nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài đi, mấy người ông bà ngoại đã hơn nửa năm không gặp anh, đợi lát nữa thăm ông bà ngoại rồi về thăm ba mẹ.”
Liên Cẩn Viên cười híp mắt nói, “Ừ, đều theo em.”
Hai người ra khỏi không gian, người nhà đều vô cùng vui mừng, còn đặc biệt làm một bàn thức ăn ngon để khao Liên Cẩn Viên, thật ra Liên Cẩn Viên tu luyện đến trình độ này thì không ăn gì cũng không sao, nhưng Liên Cẩn Viên lại không muốn như vậy, anh cảm thấy con người nên có dục vọng ăn uống, hơn nữa anh thật sự rất thích đồ ăn ngon, cho nên vui vẻ cùng người nhà ăn cơm trưa.
Ăn cơm xong, Tô Ngưng Mi cố ý chuẩn bị một ít hoa quả trong không gian, ngoài ra còn một ít thuốc, chuẩn bị đưa đi cho ba Liên mẹ Liên, Liên Cẩn Viên cười nhìn Tô Ngưng Mi sửa soạn đồ đạc, chuẩn bị xong quà cáp, hai người đi thẳng tới nhà họ Liên, không ngờ nhà họ Liên đang có khách.
Trông thấy trong phòng khách có một ông già và một nam một nữ, cô gái này Tô Ngưng Mi biết, là Thủy Thu Bội nhà họ Thủy, bộ dạng người đàn ông không tồi, cao lớn, hai chân thon dài, mặt mũi cũng rất anh tuấn.
Ba Liên cười nói với ông già kia, “Trưởng lão Thủy, vừa lúc con dâu tôi tới đây, đây là con dâu và con trai tôi, Tiểu Mi, Cẩn Viên, mau qua đây gặp trưởng lão nhà họ Thủy….”
Tô Ngưng Mi đi qua cung kính cúi mình vái chào ông già kia, “Vãn bối ra mắt trưởng lão Thủy.”
Trưởng lão Thủy nhìn Tô Ngưng Mi, vuốt bộ râu hoa râm, cười nói, “Không tệ, không tệ, tuổi trẻ mà đã đạt tu vi Kết Đan Sơ Kỳ….” Nói xong ánh mắt quét qua Liên Cẩn Viên bên cạnh, khẽ giật người, không thể tin nói, “Tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ…. Tốt quá, đúng là thanh niên trẻ tuổi…..”
Lời ông già này như thì thào nhỏ nhẹ, nhưng Thủy Thu Bội và chàng trai trẻ ngồi bên cạnh đã nghe thấy, Thủy Thu Bội mở to mắt nhìn Liên Cẩn Viên, trong lòng tràn đầy rung động, nhiều hơn là sự mất mát. Vốn tưởng rằng mình và anh họ đều là có tài năng cực cao, lại không nghĩ rằng hai người ở đây, một là tu vi Kết Đan Kỳ, còn người đàn ông kia đã đạt tới tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ, còn lợi hại hơn cả anh họ. Không…… Tài năng của người đàn ông này sao anh họ có thể sánh bằng? Đáng tiếc….. Cô ta nhìn qua người muốn tìm, người đàn ông tốt như vậy lại đã có vợ.
Thủy Thu Bội cúi đầu, che giấu sự mất mát trong lòng.
Ba Liên mẹ Liên vẫn chưa biết trình độ tu luyện của Liên Cẩn Vân, vừa nghe ông già kia nói vậy đều sửng sốt, tốc độ tu luyện của con trai cũng quá nhanh…….
Vẻ mặt chàng trai trẻ kia cũng chấn động, mình đã là đệ tử có thiên phú cao nhất của nhà họ Thủy, tuổi còn trẻ mà đã đạt tu vi Kết Đan Hậu Kỳ, lại không nghĩ tới người đàn ông trước mắt này còn lợi hại hơn, trong lòng cũng có chút cảm giác mất mát.
Bản thân trưởng lão Thủy là căn song linh, nhưng đã mấy trăm tuổi rồi, bản thân cũng là tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ, bây giờ thấy Liên Cẩn Viên trẻ tuổi như vậy đã đã đạt tới tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ, trong lòng cũng chấn động, cũng có cả mất mát. Lại nhìn thoáng qua Tô Ngưng Mi, âm thầm cảm thán, thanh niên tài năng như vậy nếu có thể ở cùng một chỗ với Thu Bội thì tốt quá, nhưng Tô Ngưng Mi này là sư phụ luyện đan, cũng không chọc vào nổi, trước mắt chỉ có thể theo chân qua lại thân thiết với bọn họ.
Trưởng lão Thủy nhanh chóng lấy lại tinh thần, liên tục khen ngợi, “Binh sĩ nhà họ Liên thật sự lợi hại, tuổi còn trẻ mà tu vi đã rất cao, lão phu không thể không bội phục.” Sau đó giới thiệu hai người bên cạnh cho Liên Cẩn Viên và Tô Ngưng Mi, “Hai người này là đệ tử nhà họ Thủy, Thu Bội và Tu Viễn, tuổi gần bằng hai người, mai này các người liên hệ nhiều hơn, các người đều còn trẻ sẽ có nhiều chủ đề chung hơn.”
Liên Cẩn Viên nói, “Trưởng lão Thủy khách sáo rồi.” Rồi chào hỏi Thủy Thu Bội và Thủy Tu Viễn.
Mấy người rảnh rỗi trò chuyện mấy câu, lúc này trưởng lão Thủy mới nói rõ mục đích đến, nói: “Không nói dối mấy vị, lần này tới là có chuyện muốn nói cho mọi người biết, mấy tháng trước người nhà họ Thủy phát hiện một bí cảnh dưới dãy núi Côn Lôn, sau khi đi vào thì hoàn toàn mất liên lạc, bây giờ nghĩ tới sợ là gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng gã từng nói bên trong có không ít kỳ trân dị thú, cho nên lần này Thủy mỗ tới là vì chuyện này, lão phu muốn tổ chức người của tám gia tộc lớn đi tới bí cảnh kia một chuyến, nói không chừng sẽ có thu hoạch.”
Chuyện như vậy đối với người tu chân mà nói thì là chuyện tốt, bên trong bí cảnh có không ít thiên tài địa bảo, kỳ trân dị thú, nhưng cũng rất nguy hiểm, có điều nguy hiểm như thế lại như chất xúc tác với người tu chân, có thể kích thích tinh thần của người tu chân càng lớn mạnh hơn, có lẽ cũng sẽ có chỗ ngộ đạo được chỉ là tính nguy hiểm tất nhiên cũng rất cao.
Liên Cẩn Viên và Tô Ngưng Mi nhìn nhau trong thoáng chốc, cũng có phần động lòng, nhưng Tô Ngưng Mi vẫn hơi bận tâm, hỏi: “Chỉ có người của tám gia tộc lớn? Người của Thiên Đạo có đi hay không?” Cô lo đụng mặt Hạ Thần Tuyên.
Trưởng lão Thủy nói, “Lão phu không mời người Thiên Đạo, chỉ có người trong tám gia tộc lớn.”
Tô Ngưng Mi nhìn qua ba và mẹ Liên, mẹ Liên cười nói, “Mẹ với ba con không đi đâu, hai người các con đi đi, ngoài ra nhìn xem trong tộc còn người nào bằng lòng đi nữa.”
Trưởng lão Thủy nói, “Mỗi gia tộc giới hạn số lượng là tám người, hơn tám người là không được, ngoài ra bí cảnh kia chắc cgã rất nguy hiểm, tốt nhất người đi là người đã đạt tới tu vi Trúc Cơ Kỳ.”
Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên đã quyết định đi, trưởng lão Thủy và mọi người quyết định ba tháng sau xuất phát, chỉ cần đưa danh sách trước cho ông ta là được, mấy người lại trò chuyện một lúc nữa trưởng lão Thủy mới dẫn theo Thủy Thu Bội và Thủy Tu Viễn ra về.
Sau khi bọn họ rời đi, Tô Ngưng Mi nói chuyện với mẹ Liên một lúc, ba Liên và Liên Cẩn Viên ngồi bên cạnh bàn bạc lên danh sách người đi, cuối cùng quyết định truyền tin tức này cho người trong tộc, rồi lựa chọn trong nhóm người sẵn lòng đi. Tô Ngưng Mi đợi ở nhà, ba Liên và Liên Cẩn Viên đi thông báo tin này cho người trong tộc……….
Ba Liên và Liên Cẩn Viên đi hơn nửa ngày mới về, sau khi về nói đã xác định xong số người tham gia, bác cả của Liên Cẩn Viên là Liên Phàm Kiệt và con gái Liên Yến Phỉ cũng đi, Liên Phàm Kiệt vốn có con trai, nhưng tu vi còn chưa đạt tới Trúc Cơ Kỳ, cho nên Liên Phàm Kiệt không để anh ta đi.
Thấy Liên Phàm Kiệt nghênh ngang đứng trong phòng khách, sắc mặt ba Liên có chút khó coi, hỏi, “Anh cả, anh phải biết bên trong bí cảnh rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mất mạng đó.” Tính anh cả như vậy, ba Liên không hi vọng ông ta đi, tính tự cao tự đại, rất dễ đắc tội với người khác.
Liên Phàm Kiệt hừ lạnh một tiếng, “Chú hai, chú có ý gì, có phải sợ anh vào trong bí cảnh lấy được bảo bối nào đó? Theo như chú nói thì lần này tới bí cảnh anh không thể không đi!”
Ba Liên hết cách, cũng lười quản khỉ gió gì nữa.
Người nhà họ Liên ngoài Tô Ngưng Mi, Liên Cẩn Viên, Liên Phàm Kiệt, Liên Yến Phỉ thì còn có ba người trẻ tuổi khác, một người già, đều là họ Liên, mặc dù có huyết thống nhà họ Liên nhưng quan hệ thì xa cách. Ba người trẻ tuổi kia tên là Liên Cương tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ, Liên Uy cũng là tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ, Liên Húc tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ, còn ông già kia chính là Liên Thịnh Anh ông nội Liên Cẩn Viên , tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ.
Đêm đến Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên ở lại nhà họ Liên, mẹ Liên sắp xếp phòng cho họ, vừa bước vào phòng Liên Cẩn Viên ôm Tô Ngưng Mi vào trong ngực rồi đè xuống giường…….
Giày vò một hồi, toàn thân Tô Ngưng Mi đổ mồ hôi đầm đìa, hai gò má đỏ ửng, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, Liên Cẩn Viên nào chịu được, lại không kiềm chế được đè xuống, chờ tới lúc hai người thôi lăn lộn thì mặt trời đã lên dâng lên ngoài cửa sổ, toàn thân Tô Ngưng Mi bủn rủn mềm nhũn đẩy anh ra.
Hai người không quá mệt, Tô Ngưng Mi rời giường vào không gian rửa mặt rồi tới chỗ mẹ Liên, lúc đi ra ngoài mẹ Liên đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, Tô Ngưng Mi ăn sáng cùng bà. Cuối cùng Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên dự định ở lại nhà họ Liên ba tháng, đến lúc đó theo người nhà họ Liên cùng tới chỗ bí cảnh kia.
Nhưng Tô Ngưng Minh vẫn về nhà nói qua với người nhà, sau đó mới quay lại nhà họ Liên.
Nghe trưởng lão Thủy nói người tới bí cảnh chỉ có thể là người tu chân cho nên Tô Ngưng Mi không nói chuyện phải tới bí cảnh cho người nhà họ Tô, chỉ chuẩn bị đầy đủ thực vật nước linh dịch đầy đủ cho họ.
Vì ba tháng sau phải tới bí cảnh, Tô Ngưng Mi lại vào trong không gian trồng song hoa cỏ, dù sao chẳng ai cam đoan ba tháng sau tình huống ở bí cảnh sẽ như thế nào, hôm nay có thể trồng nhiều song hoa cỏ hơn giúp anh Ôn một chút. Hiện tại huyết thanh đã nhập vào trong các bệnh viện rồi, giá bán là 100 đồng, muốn giữ được mức giá thấp như vậy nhất định phải có nhiều song hoa cỏ hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT