Chuông tan học vừa reo
cả lớp ùa về như ong vỡ tổ. Nhã Thuần nhanh chóng xếp sách vở vào cặp ra về,
thì một giọng nói thanh thúy vang lên:
-
Lớp phó em ở lại, thầy có chuyện nhờ em.
Dù không tình nguyện
nhưng cô vẫn đi lên bụt giảng, đứng đối diện với người thầy chủ nhiệm yêu quý của
mình.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn
khuôn mặt giận giữ nhưng khong thể nào phát tiết được của cô, cảm thấy thật hài
lòng, hắn chỉ vào chòng tập trên bàn nói:
-
Em mang chòng tập này đưa đến phòng của
tôi.
Nhã Thuần nhìn thấy chồng
tập cao ngút, chắc chắn không nhẹ, khẽ cau mày, bình tĩnh cực kỳ nói với hắn:
-
Thầy à, em là con gái con gái đó. Với lại
không phải thầy còn ghé vào phòng của mình rồi mới về, sau không mang theo luôn
đi.
-
Tôi nói sao thì em nghe vậy đi. Không lẽ
em dám cãi lại lời thầy mình à.
Nhìn đôi mắt nguy hiểm,
cái dáng vẻ cao cao tại thượng đó của hắn, Nhã Thuần thật sự buồn bực không
thôi. Lớp đông như vậy tại sao không kêu người khác mà cứ phải nhằm vào cô, đây
không phải là cố ý thì là gì?
Nhã Thuần vừa bê chồng
sách nặng trịch trên tay đi theo phía sau hắn, vừa hung hăn rủa hắn.
Bất chợt Nam Cung Hạo
Thiên quay người lại, nói:
-
Em đang mắng thầy có phải không?
Lý Nhã Thuần nháy mắt
nhìn thấy Nam Cung Hạo Thiên quay lại cộng với lời nói của hắn làm cô chột dạ,
bèn nói:
-
Không có.
-
Thật không?
-
Tin hay không tùy thầy.
Nhã Thuần vội vàng đi
nhanh lướt qua hắn, cô không khỏi cảm thấy phiền lòng, không lẽ tai hắn thính đến
vậy sao, đúng không phải là người mà.
Có lẽ do quá gắp, Nhã
Thuần vấp phải vật cản nên chân đứng không vững, lão đảo, Nhã Thuần nhắm chặt mắt
lại, than nhẹ một tiếng, lần này thế nào thí thí của cô cũng nở hoa thôi.
Nhưng sau một lúc, cô vẫn
không cảm thấy đau, cảm thấy khó hiểu. Nhã Thuần mở mắt ra, hoảng sợ khi nhìn
thầy khuôn mặt phóng to của Nam Cung Hạo Thiên, cô đang nằm đè lên người hắn.
Khuôn mặt cô ửng hồng,
vội đẩy hắn ra, đứng dậy, nhung do quá hấp tấp, đứng lên nhanh quá không kịp lấy
lại thăng bằng, Nhã Thuần lại ngã lên người Nam Cung Hạo Thiên lần hai.
Cảm giác máu tanh lan tỏa
trong miệng, Nhã Thuần cảm giác cực kỳ buồn nôn, vội vàng đẩy Nam Cung Hạo
Thiên ra, chạy ra chỗ gốc cây liên tục nôn khan.
Nam Cung Hạo Thiên cảm
giác lửa giận tràn ngập không ngừng dân trào, không lẽ hôn hắn làm cô cảm thấy
ghê tởm đến nỗi như vậy sao.
(Trong lúc ngã lần hai,
Nhã Thuần lại lần nữa té lên người Nam Cung Hạo Thiên, và vô tình môi cô chạm
vào môi hắn, nhưng vì áp lực khi té, nên môi của Nhã Thuần bị dập, chảy máu.)
Nam Cung Hạo Thiên đứng
dậy chỉnh sửa lại trang phục của mình, lặng lẽ rời đi, bởi nếu không rời đi hắn
không biết hắn sẽ làm gì cô nữa.
Dù chỉ là thoáng qua,
dù không nồng đậm cuồng nhiệt, nhưng hắn vẫn nhận thấy độ ấm trên môi cô truyền
đến, nó thật mềm và ấm áp, làm hắn có cảm giác dường như hắn đã biết cô trước
đây. Nam Cung Hạo Thiên thầm rủa chính mình, chắc hắn lâu rồi chưa đụng phụ nữ
nên sinh ra ảo giác mà thôi.
Một lúc sau, khi Nhã
Thuần quay lại, thì Nam Cung Hạo Thiên đã đi mất, những quyển tập vẫn nằm lặng
lẽ trên nền gạch lạnh ngắt.
Cố nén cảm giác khó chịu
của mình, mùi máu tanh làm cô vô cùng khó chịu, dướng như cô muốn nôn hết ruột
gan của mình ra ngoài, cô ngồi xuống nhặt lấy những quyển tập và mang đến phòng
làm việc cho hắn.
Khi Nam Cung Hạo Thiên
ra đến chổ để xe, thì đập vào mắt anh là chiếc xe BWM thảm thương không chịu nổi:
kiến xe bị vỡ, những vết trầy xước chằn chịt, bốn bánh xe nằm ở bốn hướng, mặt
kính phía trước bị vẽ đầy sơn đỏ.
Khuôn mặt của Nam Cung
Hạo Thiên khẽ biến sắc, nhưng chỉ là thoáng qua. Đồ của Nam Cung Hạo Thiên anh
mà cũng dam đụng, thì chắc chắn không có hảo trái cây để ăn đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT