Dịch: Hoangforever

Phi Giác căn bản không để ý tới sự lấy lòng của Tương Lê, ngược lại hắn đi tới trước mặt Mạc Phàm, nói:

“Ta là người mà cậu đã gọi điện báo cáo về chuyện người đã chết kia. Trương Tiểu Hầu là đệ tử của ta.”

Trong mắt Phi Giác hiện ra một tia tươi cười, nói. Hiển nhiên tin tức Mạc Phàm đưa cho hắn, hắn đã nhận được.

“Hả! A! Xin lỗi! Tôi không có nhận ra giọng nói của ông.”

Mạc Phàm lúng túng cười trừ, nói xin lỗi.

Lúc trước, Mạc Phàm có dùng điện thoại liên lạc với người này. Có điều, có chút ngoài ý muốn là người này nhìn qua còn rất trẻ, mặc dù giọng nói của hắn có phần tang thương. Hắn cùng lắm là ngoài 30 chứ mấy. Thế nhưng hắn lại đảm nhận vị trí tổng huấn luyện viên quân đội ma pháp Cố Đô. Chắc chắn cái người có tên là Phi Giác này là một người khó lường.

“Không sao! Không sao! Thật ra ta rất là bội phục cậu. Chỉ cần nơi nào đó xuất hiện Sát Uyên là y như rằng một năm sau đó, không có ai dám xuất hiện ở nơi đó nữa. Thế nhưng cậu lại dám đi vào nơi đó. Hơn nữa lại còn đem học trò của ta trở về….”

Phi Giác nói.

“Ha ha ha… tôi thì có giỏi giang gì chứ. Sao lúc đó ông không nghĩ tới tôi căn bản không biết cái thứ Sát Uyên kia là thứ gì!”

Mạc Phàm cười, nói.

“Ha ha ha… Ta cũng không có nghĩ tới điều này. Thật ra, đồ đệ của ta nhắc về cậu rất nhiều. Phải nói hắn rất là nghe lời và tôn sùng cậu. Cậu đối với hắn mà nói, còn hơn xa một vị huấn luyện viên dạy dỗ cho hắn như ta đây. Bất quá, cậu cũng không phải là một người tầm thường. Có không ít sự kiện ta được nghe nói, có nhắc về tên cậu.”

Phi Giác chìa tay ra, bắt tay với Mạc Phàm. Nhìn qua rất là hữu hảo với Mạc Phàm.

Ở nơi này không có 50 tên ma pháp sư thì chí ít cũng phải được 40 tên ma pháp sư. Trong đó ma pháp sư Trung cấp chiếm một phần lớn. Ngoài ra còn có mấy vị ma pháp sư Cao cấp nữa. Thế nhưng, đầu tiên là nghị viên nói chuyện với tên tiểu tử này. Sau đó là vị tổng huấn luyện viên Cố Đô khen tên tiểu tử này không dứt. Những người ở đây nhìn thấy cảnh tượng này mà cảm thấy có chút kỳ lạ. Cái tên này ở đâu chui ra vậy?? Hắn bất quá cũng chỉ là ma pháp sư Trung cấp thôi mà???

Mạc Phàm khiêm tốn cười một tiếng. Nhưng ngay lập tức liền phát hiện ra rất nhiều ánh mắt khó chịu, đố kỵ chỉa lên người hắn. Thấy vậy, hắn không dám nói chuyện riêng với Phi Giác nữa, mà vội vàng chuyển sang chủ đề chính.

Phi Giác liền nói sang vấn đề chính. Hắn nói tiếp vấn đề mà Chúc Mông đang nói dở lúc trước:

“Sát Uyên lần thứ hai xuất hiện cách nơi này hơn 100 km. Một học sinh của ta không may xuất hiện ở nơi đấy, suýt chút nữa thì bỏ mạng. Mà vị trí lần thứ 3… đang cách chúng ta chỉ có vẻn vẹn 30 km. Nếu như theo bản đồ lúc trước thì nó không khác nằm trong ngoại ô thành phố!”

“Lần sau càng gần hơn so với lần trước!”

Một vị ma pháp sư liên minh thợ săn nói.

“Đúng vậy! Lần sau càng gần hơn so với lần trước. Hiện tại rất gần tòa thành thị này của chúng ta…”

“Không phải nói Sát Uyên có tính chất không gian vô định sao? Như thế này không phải quá trùng hợp sao?”

Chung Tử Sơn hỏi.

“Chúng ta cũng hy vọng là nó trùng hợp. Nhưng lần thứ 3 này thật sự khiến cho ta phải lo lắng một số chuyện.”

Chúc Mông đứng bên cạnh vị Quân tư (1) kia trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới lên tiếng, nói.

(1) Quân tư: một chức quan trong quân đội Trung Quốc, tương đương với quân sư, cố vấn viên.

Vị quân tư này là vị quân tư bảo vệ tường thành phía Bắc. Toàn bộ quân pháp sư đứng trên bức tường thành dài 10 km, liên miên bất tận ở phía Bắc kia đều phải nghe theo hiệu lệnh của người này.

“Nói như vậy, ngươi triệu tập chúng ta tới nơi này, chẳng lẽ để chúng ta chống lại cái Sát Uyên kia?? Cái Sát Uyên kia căn bản không thể nào chống cự lại được. Huống hồ, chúng ta cũng chỉ có một ít trung cấp Ma pháp sư.”

Có người liền nói.

“Nơi Sát Uyên xuất hiện sẽ lưu lại một đoàn tử khí nồng đậm. Như vậy, không lâu sau, nơi đó chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều vong linh cấp chiến tướng và vong linh cấp lĩnh chủ… Ta hi vọng những người canh giữ thành tối nay, một khi thấy đám vong linh cấp bậc cao kia có ý định hướng lại gần nơi này. Tất cả mọi người hãy đồng tâm hiệp lực tiêu diệt hết bọn chúng!”

Nghị viên Chúc Mông lớn tiếng nói.

“Chỉ cần không phải đi điều tra Sát Uyên. Chuyện này đối với ta mà nói cũng không có vấn đề gì.”

Một gã học viên nói.

“Nghị viên đại nhân yên tâm! Chúng ta mặc dù không có cách nào chống đỡ được cái Sát Uyên khổng lồ kia. Nhưng chỉ cần có yêu ma mượn Sát Uyên làm loạn, chúng ta chắc chắn sẽ đem chúng tiêu diệt. Đây là trách nhiệm và thiên chức của ma pháp sư chúng ta!”

“Ta cũng vậy! Không có vấn đề gì. Ta nguyện thủ hộ nơi này cả đêm!”

“Tính thêm ta nữa.”

“Coi như ta đồng ý đi.”

Mọi người ở nơi đây nghe thấy không phải chọc tới cái Sát Uyên kia, liền giống như trút được gánh nặng vậy.

Tất cả mọi người, nếu như đã đứng ở đây rồi, hơn phân nửa đều có lòng muốn tiêu diệt vong linh, trợ giúp quốc gia thủ hộ ban đêm, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Dù sao ở nơi đây cũng có hơn 40 tên ma pháp sư Trung cấp. Ngoài ra còn có tới 4-5 ma pháp sư Cao cấp nữa. Dựa vào lực chiến đấu như thế này, cho dù vong linh cấp lĩnh chủ xuất hiện thì bọn họ cũng có thể chống đỡ nó được một phen.

“Hống…. Grao ~~~~~~~~~~~!!”

Trong lúc mọi người đang còn sôi nổi hưởng ứng, đồng ý xuất lực. Đột nhiên, ở phía Bắc, nơi có bầu trời âm u kia truyền tới một tiếng rít gào. Tiếng rít gào này làm cho cổng thành bằng thép cứng rắn lay động kịch liệt!

Tất cả mọi người nghe thấy âm thanh này, ngay lập tức màng nhĩ liền bị đau đớn giống như kiểu có một cơn sóng xung kích khổng lồ, bao trùm cả đường chân trời, khí thế bàng bạc “ù ù” đụng vào tòa thành này vậy.

Sắc mặt nghị viên Chúc Mông, tổng huấn luyện viên Phi Giác, Quân Tư bảo vệ Bắc Thành mặt liền biến đổi. Họ vội vàng quay người lại, nhìn về phía xa xa kia. Khi thấy một thân ảnh tối đen khổng lồ, trong ánh mắt liền hiện ra sự hoảng sợ….

Mạc Phàm cũng tiện thể nhìn lại, liền phát hiện ra cái thân ảnh màu đen mà hắn đã nhìn thấy thoáng qua khi lần đầu tiên hắn tới tường thành. Nó thế mà lại một lần nữa hiện thân rồi. Lần này so với lần trước còn gần hơn nữa, nhìn càng thêm chân thực hơn. Mặc dù khoảng cách xa như vậy, nhưng nó vẫn đập vào mắt hắn một cách thân thực, một cách đáng sợ!

“Lại là nó! Sát Uyên mang tới vô sô tử khí nồng đập, khiến cho có rất nhiều vong linh tụ tập gần đó. Vì vậy, nó muốn nhân cơ hội này phá vỡ bức tường phía Bắc!”

Nghị viên Chúc Mông tức giận nói.

“Đại sự không tốt rồi. Vốn con Vong quân này có khả năng thống trị ngàn vạn vong linh. Hơn nữa lúc này lại còn được Sát Uyên trợ trận, khiến cho nó càng thêm đáng sợ, càng thêm không thể chống đỡ được. Chúng ta cần phải yêu cầu tăng viện.”

Vị tham mưu quân pháp sư liền nói.

“Rất khó để điều động quân tới đây ngay lập tức.”

Quân Tư Lục Hư bình tĩnh nói.

“Không được! Binh lực chúng ta có hạn, mà vong linh thì vô cùng vô tận. Nếu như chúng ta không sống sót nổi qua đêm này, chắc chắn bức tường phía Bắc sẽ bị con Vong Quân này công phá. Tới lúc đó, khu vực phía Bắc sẽ biến thành một biển máu.”

Tổng huấn luyện viên Phi Giác nói.

“Xem ra tới lúc phải thực hiện kế hoạch lúc trước chúng ta đã định ra rồi.”

Nghị viên Chúc Mông nhíu mày nói.

“Nghị viên đại nhân, làm như vậy quá nguy hiểm. Nếu như không cẩn thận, rất có thể chúng ta sẽ bị quân đoàn vong linh kia bao vây.”

Vị tham mưu quân pháp sư kia vội vàng nói.

“Chu tham mưu, có Chúc Mông ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho đám yêu ma kia làm loạn. Mặc dù binh lực chúng ta không đủ sức chống lại quân đoàn vong linh có quy mô khổng lồ kia. Nhưng chúng ta lại có cơ hội giết chết con vong linh quân chủ kia.”

Chúc Mông nghiêm nghị, nói ra những lời đại nghĩa.

Sở dĩ Chúc Mông ở trong hiệp hội ma pháp có địa vị tối cao, không phải là vì hắn nắm trong tay rất nhiều thế gia, cũng không phải hắn có rất nhiều thế lực âm thầm ủng hộ. Mà mỗi khi có tai họa ngầm xuất hiện, vị nghị viên này luôn làm gương cho binh sĩ. Đây là điều đám nghị viên thối nát, cao cao tại thượng, chỉ biết ngồi trên bàn hội nghị nói ra những lý luận suông, mà không thể nào thực hiện được.

Sự quyết đoán này tạo ra địa vị và thành tựu cho hắn!

“Không được! Tuyệt đối không được! Nếu như mấy vị thất bại, cái tường thành Phía bắc này sẽ do ai sẽ chỉ huy đây?? Tất cả sẽ bị đại loạn mất!”

Chu tham mưu kiên quyết phản đối quyết định đưa thân mạo hiểm của mấy vị cao tầng này.

Nghị viên Chúc Mông thích làm gương cho binh sĩ. Nhưng không thể bởi vì hắn là nghị viên mà lôi kéo những người ở đây mạo hiểm theo hắn được.

“Nếu vậy ngươi có biện pháp gì khác không? Có biện pháp gì ngăn cản sự tấn công của con bạo quân đen thui kia được không?”

Chúc Mông hỏi ngược lại.

“Tổng hội chắc chắn sẽ có.”

“Tổng hội ít nhất phải mất hơn một canh giờ mới có thể xuất hiện cách đây 3km.”

Chúc Mông nói.

“Vậy cũng không được.”

Chu tham mưu căn bản không có ý định thối lui.

“Nếu thêm ta vào nữa thì sao?”

Bên trong đám ma pháp sư đang còn tụ tập đông đảo, một vị nam tử có tóc dài màu đen, lông mày lưỡi mác bước ra, nói. Trên gương mặt hắn hiện ra sự tự tin và bình tĩnh.

Mọi người nghe thấy âm thanh này liền vội vàng chuyển mắt sáng nhìn. Một số ma pháp sư là thành viên bên trong liên minh thợ săn khi nhìn thấy người này liền hiện ra sự kinh ngạc.

Mạc Phàm cũng nhìn người này. Hắn cảm giác người này vô cùng quen thuộc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play