Sự việc xảy ra quá mức đột ngột, không ai có phòng bị trước cả.
Ai có thể ngờ là vong linh buổi tối không tấn công mà nhằm buổi sáng đến, lại là một bọn vong linh thuần túy giết chóc.
Chờ Mạc Phàm mạnh mẽ khống chế được cục diện, thôn dân đã chết gần một nửa.
Biến cố vừa phát sinh, Mạc Phàm đã dùng toàn lực giết vong linh, nếu như thôn dân không chạy loạn, tập trung thành một đoàn, người tử vong sẽ chỉ có vài cái ban đầu. Mạc Phàm chỉ dùng một cái phép thuật đã có thể tiêu diệt một đám.
Lần trước đã nhắc nhở, khi có sự việc xảy ra, tuyệt đối không nên chạy loạn, kết quả là đám dân này đều quên hết, họ đâu ngờ chạy trốn mới khiến họ tự đem thân vào tử lộ.
Phép thuật của Trương Tiểu Hầu có tác dụng bảo vệ rất hiệu quả, hắn đã tạo ra một vòng sườn dốc bao quanh lại, chỉ cần ở trong vòng hắn tạo sẽ bình yên vô sợ, những vong linh muốn tấn công họ thì phải leo lên tường đất cao bảy, tám mét.
Trưởng thôn và tên lùn đều đứng trên đỉnh sườn dốc, đánh bay những con vong linh đang bay tới, năng lực nhảy lên của xác thối thì bình thường, nhưng con quỷ thi thì khác, chúng có móng vuốt sắc bén, bò lên sườn dốc cực nhanh, hai người họ phụ trách đánh những con quỷ thi này ra thành tro.
Trương Tiểu Hầu ở vòng trong, một mặt duy trì phép thuật này, mặt khác phòng ngừa có vong linh lẻn vào tàn sát.
Mạc Phàm cùng Liễu Như đang chạy bên ngoài, có một số thôn dân đang hoảng loạn chạy lung tung, họ không thể không đuổi theo cứu.
Cách đó không xa, Liễu Như đang tóm lấy tên thanh niên gọi là Cẩu Tử, tên này vận khí rất tốt, đám vong linh đang mãi đuổi theo một gã trung niên khác, thời điểm Liễu Như đến thì hắn không gặp phải sự tấn công nào cả.
“Cứu… Cứu ta!” Một vị thiếu niên khóc to, chân của nó đã bị một con quỷ thi xé ra, lộ xương bên trong.
Liễu Như thấy thế, xách theo Cẩu Tử nhảy một phát, chẳng khác nào bay lượn, nàng lập tức đáp xuống cạnh gã thiếu niên này, thoáng chốc có hơn mười đạo gió màu máu phóng ra hai bên, chém về ba con xác thối đang nhào tới. Ba con xác thối liền bị chém thành vài đoạn, thân thể cứng ngắc rơi xuống xung quanh Liễu Như.
“Tiểu đệ đệ, ngươi lên sau lưng ta đi.” Liễu Như đem hắn đỡ lên. Lúc này, Cẩu Tử nhìn thấy thiếu niên, sắc mặt trở nên khó coi!
Hắn run rẩy, chỉ vào Liễu Như đang đỡ thiếu niên lên: “Hắn… Hắn không phải là người thôn chúng ta!!”
Cẩu Tử nói câu này đã chậm, ngay khi Liễu Như đỡ thiếu niên lên, trên khuôn mặt nhợt nhạt của thiếu niên lộ ra nụ cười, hắn vươn cánh tay ra ngoài, rõ ràng là một cái xương cánh tay trắng hếu…
Đầu ngón tay như cây dao, hướng về tim Liễu Như đâm tới!
Hàn mang lóe lên, Liễu Như ở gần thiếu niên như vậy, làm gì có phòng bị, bị cái bàn tay xương trắng đó đâm vào ngực, đâm xuyên qua trái tim!!
Liễu Như không thể tin được, nàng có làm sao cũng không nghĩ tới thiếu niên này là vong linh, hơn thế nữa là một con vong linh rất âm hiểm!!
Đây là một sinh vật vong linh khác với bọn xác thối và quỷ thi.
“Thứ đồ chuyên lo chuyện bao đồng, chết đi!” Vong linh thiếu niên cười, sau đó rút cánh tay xương trắng ra khỏi ngực Liễu Như, tàn nhẫn nhấc lên, muốn hưởng thụ chút máu tươi…
Bất quá, khi bàn tay đến trước mặt, vong linh thiếu niên lại phát hiện trên bàn tay xương trắng của mình không có giọt máu nào.
Thiếu niên rất kinh ngạc, hắn không hiểu, rõ ràng hắn đã đâm xuyên trái tim của nữ nhân này, làm sao một giọt máu đều không dính, động tác của mình đâu có nhanh như vậy.
“Còn nhỏ như vậy đã đi lừa người, còn ác độc như thế.” Liễu Như nhìn kĩ cái tên vong linh thiếu nhi này, trên mặt không hề có một điểm đau đớn, thậm chí trong mắt còn lóe lên một tia thất vọng.
“Ngươi…. sao ngươi có khả năng!!!!” Vong linh thiếu niên như gặp quỷ kêu lên.
“Tỷ tỷ đưa ngươi đi đầu thai, đừng tiếp tục hại người nữa.” Liễu Như nở nụ cười, sự quyến rũ của Huyết tộc liền bộc phát ra.
Trái tim bị đâm thủng đối với nàng dường như không ảnh hưởng gì cả, nàng lặp tức chụp lấy cổ thiếu niên, phát lực.
“Rắc!”
Vong linh thiếu niên vẫn còn đang sợ hãi, kết quả là một giây sau, cổ hắn trực tiếp bị Liễu Như bẻ gãy, mang theo biểu tình kinh hãi nghoẹo xuống một bên…
Liễu Như nhìn cái cổ gãy và cái chết bình thường của thiếu niên, nụ cười trên mặt càng không giảm bớt.
“Đừng đùa với tỷ tỷ, chưa từng nghe có vong linh bị gãy cổ liền chết đâu…” Liễu Như thấy vong linh thiếu niên thuận theo giả chết, con mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.
Vừa nói chuyện, Liễu Như vừa chậm rãi nắm lấy đầu thiếu niên này, giống như là đang âu yếm tiểu đệ một cách ôn nhu.
“Không, không!” Vong linh thiếu niên thấy động tác của Liễu Như, cảm thấy sợ hãi thật sự, trong âm thanh mang vài phần cầu xin.
Liễu Như không hề có lòng dạ mềm yếu, ngón trỏ biến ảo ra móng vuốt thật dài của Huyết tộc,trực tiếp xuyên qua não bộ của thiếu niên…
Thân thể vong linh đều có bộ phận kết tinh, chỉ cần kết tinh còn thì vong linh sẽ không tử vong…
Liễu Như rất nhanh phán đoán ra kết tinh của thiếu niên này là ở não bộ, vì vậy dùng móng vuốt phá tan kết tinh của nó, triệt để cho nó chết đi!!
Vong linh kết tinh bị đâm xuyên, vong linh thiếu niên phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trên người hắn có khói đen thoát ra, dường như tinh khí trong cơ thể bị rút đi, ngắn ngủi vài giây sau liền biến thành một cái xác khô.
Nhìn thấy vong linh thiếu niên chết rồi, Liễu Như mới đứng dậy, thoáng trầm tư một chút.
Nàng không hiểu sao trước đó toàn gặp xác thối và quỷ thi chỉ là bộ xương, vì sao lần này lại xuất hiện một cái vong linh sống động như thế…
“Theo ta, đừng chạy đi mất.” Liễu Như nói với Cẩu Tử phía sau một câu.
Mà Cẩu Tử đứng đó, thân thể không di chuyển nửa bước, như hoàn toàn bị đóng băng!!
Ngay trước đó một khắc, hắn còn cảm giác mình đã được cứu, ai biết nữ nhân này… Nữ nhân này…
Cái gì mà chưa từng nghe tới vong linh bị bẻ cổ sẽ chết….
Nữ nhân này trái tim cũng bị đâm qua rồi a!!!
Thôn dân Cẩu Tử giờ khắc này nội tâm như tan vỡ,ác mộng một cái nối tiếp một cái!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT