Dịch: ketonazon

Đinh Vũ Miên kỳ thật rất bội phục Mạc Phàm…

Là học viên của Minh Châu học phủ, bất kể là nội viện hay ngoại viện, tốt xấu gì cũng ở được hai năm rồi mà vẫn có thể lạc đường được.

Bái phục hơn là người khác vì trận chiến đề danh mà thiếu điều tắm rửa thay y phục, dâng hương rửa tay … mà tên này lại không biết hôm nay có tỷ thí!!!

Mang theo tư thái nửa tỉnh nửa mê đến đấu trường tương ứng thì tỷ thí đã gần kết thúc.

” Đội của người chiến đấu có ba người, ngươi giờ mới tới, chắc oán khí họ lớn lắm ”

Đinh Vũ Miên dẫn Mạc Phàm vào đấu trường nói.

Bất quá vừa nhìn lên đấu trường, nàng nhất thời nghẹn lời.

Bốn người!

Trên sàn thi đấu rõ ràng bốn người, không có thiếu một!

Nhưng rõ ràng là Mạc Phàm ở cạnh mình a, người trên đài kia là ai??

Mạc Phàm mặt đen lại, nhìn Ngả Đồ Đồ đang chiến đấu phía trên, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

“Nàng mạo danh ngươi thi đấu?”

Đinh Vũ Miên tìm một cái ghế, thoải mái ngồi xuống, bộ dạng hứng thú ra mặt, cặp mắt tràn đầy mị lực kia lập lòe, có vài phần ý cười trên nỗi đau người khác.

Mạc Phàm sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhưng thi đấu đang tiến hành rồi, hắn không thể nhảy lên đem cô nàng kia xuống được, chỉ có thể đau “bi” đứng xem trận đấu. Chỉ hy vọng Ngả đồ đồ không làm cho sự tình phức tạp lên.

Quả nhiên giao sự tình cho nữ nhân này nhất định sẽ không có kết quả tốt, chính mình đánh giá quá thấp độ não tàn của Ngả Đồ Đồ, Thượng Đế lúc đắp nặn nàng chắc chắn đã đánh đổ chén nguyên tố trí tuệ.

“Bọn họ rất vất vả ”

Đinh Vũ Miên nhìn đấu trường, nhàn nhạt đánh giá.

“Ân, rất rõ ràng ”

Mạc Phàm gật gật đầu.





Trên sàn đấu, khuôn mặt Cố Kiếm âm trầm đến cực điểm, hắn hiện tại thật sự hoài nghi cái nữ nhân tên Mạc Phàm kia thuần túy là đùa nghịch chơi.

Đã chủ tu hệ thực vật, độ chính xác của kĩ năng ma đằng trói buộc lại có vấn đề rất nghiêm trọng, đối thủ mặc dù không sử dụng kĩ năng như Phong quỹ, Địa ba vẫn có thể tránh thoát dễ dàng.

“Quang Diệu – Thất Minh”

Ngả Đồ Đồ biết phép thuật hệ thực vật mình dùng không phải là rất tốt, liền không dám dùng nữa, mắt thấy Cố Kiếm rơi vào vòng vây của kẻ địch, lập tức nghĩ tới dùng phép thuật gây chói mù kẻ địch để Cố Kiếm thoát thân.

Thế nhưng, kĩ năng gây chói mù này là kĩ năng không phân biệt địch ta, sẽ gây mù cả hai bên, điều này yêu cầu Quang hệ pháp sư phải biết canh chuẩn thời gian và góc độ ra chiêu….

Trên cổ tay Cố Kiếm, dấu ấn sấm sét lấp lánh lên, đang chuẩn bị dùng lôi ấn gây choáng một kẻ địch và lợi dụng ma cụ thoát thân, ai ngờ Ngả Đồ Đồ ném tới kĩ năng chói lọi, nhất thời ánh sáng mãnh liệt làm hắn không thấy được đổi thủ.

Ngay trong khoảnh khắc Cố Kiếm bị mù, một cái băng sương xiềng xích đột nhiên đánh tới, Cố Kiếm hai mắt vẫn còn bỏng, làm sao né tránh được, bị xiềng xích mạnh mẽ đánh vào bụng, đánh bay hắn ra ngoài ….

Trên người hắn vẫn còn bộ giáp ma cụ, là kiện phòng hộ cuối cùng, khi hắn choáng váng đầu bò dậy,giáp ma cụ đã bị nát một chỗ.

Nhìn lại những đồng đội khác, nương theo việc Cố Kiếm bị thương, không còn đủ sức áp chế đối thủ, liên bị đối phương đánh cho tan tác đội hình.

Cục diện đã rõ, trận thi đấu thứ hai thất bại!

“Đội mười sáu thắng!”

Trọng tài tuyên bố kết quả trận đấu, nhất thời bốn người của đội mười sáu nở nụ cười trên mặt.

Trong đó đội trưởng Bạch Vũ Lang cười một cách càn rỡ, cứ như đang cười nhạo Cố Kiếm vô năng vậy, không ngừng phát ra âm thanh thổn thức quái đản.

Cố Kiếm cùng Bạch Vũ Lang vốn bất hòa, lần này thảm bại. Cố Kiếm một đống bực tức trong lòng trực tiếp bạo phát.

“Ngươi có phải bị bệnh không?”

“Ngươi thời điểm dùng phép thuật này chẳng lẽ không nghĩ tới ta cũng sẽ bị mù? ”

“Con mẹ nó,người chẳng lẽ dựa vào việc bò lên giường người khác để tiến vào top 20.”

“Ngu như lợn, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”

Cố Kiếm chỉ vào Ngả Đồ Đồ chửi ầm lên, tức giận đến mức bất kể lời lẽ mắng nhiếc nàng.Trận đấu đề danh quan trọng có ba trận thì đã thua mất hai trận, hắn Cố Kiếm cách tiêu chuẩn đề danh càng lúc càng xa, tất cả là do nữ nhân ngu xuẩn này ban tặng.

Trận đầu thua, hắn nhịn, trận thứ hai này, hắn không nhịn được nữa, không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người, không quan tâm đối phương là con gái, trận đấu đề danh là tiền đồ một đời của mỗi người, hắn Cố Kiếm sao có thể bỏ qua một cái đê tiện nữ nhân, dùng thân thể mình để leo hạng vậy được.

Phiền, thật hắn con mẹ nó phiền!!

Âm thanh của Cố Kiếm hầu như bao phủ toàn bộ đấu trường, ngôn từ lại không hề có ý tứ che dấu suy nghĩ trong đó.

Đấu trường người không nhiều, từng người đều có thể nghe được rõ ràng.

Bao quát cả đoàn đội hắn là Lý Kiệt, Lưu Hân, nghe được đều thấy sửng sốt, trong lòng bọn họ cũng tức giận, tuy nhiên không đến nỗi trực tiếp nói toang ra hết như Cố Kiếm a.

Trận thứ hai, nữ tử này biểu hiện thật ra vẫn còn tạm được, dùng kĩ năng không phân địch ta là vì quả thật lúc đó Cố Kiếm đang trong tình cảnh nguy hiểm….

Yên tĩnh, đấu trường vì Cố Kiệt đột nhiên rít gào lên mà yên tĩnh không một tiếng động.

Rất nhanh, tiếng khóc vang lên phá tan sự yên tĩnh.

Ngả Đồ Đồ lúc đó sững sờ mất vài giây, sau đó là che mặt khóc.

Cố Kiếm nói những lời này cực kỳ khó nghe, trực tiếp đánh vào sự tự tôn của nào, làm cho cô gái thường ngày có mấy phần không tim không phổi thích náo động như Ngả Đồ Đồ trực tiếp sụp đổ tinh thần.

Nàng thừa nhận lần thứ nhất mạo danh lên đài, nàng có chút ý tứ lên náo động thôi.

Khi nhìn thấy đội mình vì thi đấu mà mặt âm trầm đến cực điểm, nàng liền không còn một chút tâm lý náo động nào, nàng thật sự rất chăm chú ứng đối ở trận thứ hai, chưa kể không tiếc tiêu hao ma cụ công kích mà gia tộc đã hao tốn lượng lớn tài nguyên chuẩn bị cho nàng.

Ma cụ công kích rõ ràng có hiệu quả, có thể là đối thủ lần này so với lần trước mạnh hơn nhiều, thực lực tổng hợp của họ không bằng đối thủ.

Thi đấu thua trận, nàng vốn nghĩ Cố Kiếm sẽ vì nàng lần này biểu hiện xuất sắc mà trấn an vài câu, không nghĩ tới nghênh đón chính là một trận thóa mạ như vậy, thanh âm kia đâm thẳng vào tim nàng, nước mắt nàng bắt đầu trào ra không dứt.

“Thứ đồ nghiện khóc, lăn xa một chút, đừng để lão tử thấy mặt ngươi!”

Cố Kiếm phẫn nộ quát.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, Cố Kiếm đã cảm thấy nàng là con ghẻ, ai ngờ được nàng phế đến trình độ này!.

“Cố Kiếm…. quên đi…”

“Đúng đấy, còn có trận thứ ba phải so tài. Nàng kỳ thực đã vì ngươi làm giảm bớt khốn khó.”

Lý Kiệt vội vàng khuyên.

“Còn so cái gì, có một nữ nhân như vậy ở đây, còn cần phải so à!”

Cố Kiếm căn bản không có ý tứ hạ hỏa, mắng.

….

Ngả Đồ Đồ đã không dám tưởng tượng được, người trước mặt mắng nàng khó nghe đến cực điểm chính là nam tử mà gia tộc chọn cho nàng, nàng lập tức chỉ muốn chạy khỏi nơi này.

Bụm mặt, Ngả Đồ Đồ có chút hồn bay phách lạc muốn bay khỏi nơi này, liền va mặt vào một cái lồng ngực…

Cái lồng ngực này không cường tráng nhưng rất chắn chắn, nàng vốn muốn tránh khỏi, nhưng không chú ý tới người này dang hai cánh tay ra ôm lấy nàng.

Ngả Đồ Đồ ngẩng đầu lên, phát hiện người ôm mình là Mạc Phàm.

Nàng cả người như là có điện giật … Hồi tưởng hồi nãy bị Cố Kiếm lên tiếng mắng chửi, lại liên tưởng đến mình mạo danh thi đấu, bị Mạc Phàm bắt gặp được, nàng lại càng cảm tháy không có chỗ dung thân, sợ sệt Mạc Phàm cũng sẽ mắng nàng như vậy.

Cố Kiếm chỉ là một người mà gia tộc mình vừa ý, chính mình mặc kệ là tốt rồi. Mạc Phàm tốt xấu là bằng hữu chính mình, bạn cùng phòng a, nàng càng sợ hãi Mạc Phàm sẽ mắng nàng như vậy…..

Dù sao mình cũng hồ đồ, làm cho hắn thua thảm bại hai trận đề danh trọng yếu như vậy rồi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play