Dịch: Hoangforever

Vô số con mắt màu đỏ chi chít giữa mảnh tối tăm kia. Nó nhiều tới nỗi không khác gì sao trên trời vậy. Dày đặc tới nỗi khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải lạnh hết sống lưng, nổi cả da gà. Cảm giác giống như trái tim bị vô số ánh mắt tham lam, đói bụng, hung tàn nhất thế gian này xuyên thấu hàng trăm lỗ vậy!!

Mặc dù cái vực sâu này rất sâu, rất đen. Thế nhưng Trương Tiểu Hầu vẫn nhìn thấy được ở dưới đó có vô số thân thể. Tứ chi của bọn nó điên cuồng ngọ nguậy. Từng con, từng con chất chồng lên nhau tạo thành từng tầng, từng lớp. Thi đè thi, thi trèo lên thi, đắp thành một ngọn núi….

Có bao nhiêu con mắt ở trong cái vực sâu này vậy?? Nếu nhìn bằng mắt thường thì những con mắt đỏ này dày đặc tới nỗi không thấy đất ở đâu. Toàn bộ con mắt đỏ kia đều là của đám thi vật mắc ói, khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải da đầu nổ tung!!

Lúc trước, khu vực này cũng chỉ có vài chục con vong linh chứ mấy. Thế nhưng sau khi đám vong linh kia rơi xuống, thì bọn nó không khác nào mưa to rơi vào biển rộng vậy. Trong tích tắc, Trương Tiểu Hầu không còn nhìn thấy thân ảnh của bọn nó đâu nữa. Bọn nó đã bị đám vong linh trong vực sâu bao phủ hoàn toàn….

Nghìn con??

Vạn con??

Nhiều như vậy vong linh tập trung hết ở trong một cái hố to. Quả thực cái hố này không khác gì Địa ngục 18 tầng chứa vạn âm binh đột nhiên hiện ra ngoài đời thực vậy. Cảnh tượng thống khổ, đau đớn ở trong địa ngục đều được nó phơi bày ra hết. Oán khí cuồn cuộn như muốn biến thành một cái trụ lớn cao tới tận trời, như muốn biến thành đám mây màu đen to lớn trôi nổi giữa không trung!

Trương Tiểu Hầu nhìn mà ngây dại. Hắn cách cái vực này rất gần, rất gần. Chỉ cần tiến thêm vài bước nữa thôi là hắn sẽ ngã xuống cái vực sâu này…..

Lúc này, hắn tình nguyện bị con Đao Phủ Thi Tướng kia đập thành mảnh nhỏ, còn hơn là rơi xuống cái vực sâu chứa vạn con thi vật này. Rơi xuống cái vực sâu này quả thật không khác nào rơi xuống địa ngục là bao.

…………

Đao Phủ Thi Tướng vẫn đang đuổi theo ở phía sau. Mà lúc này, con đường phía trước đã biến thành con đường cụt. Trương Tiểu Hầu định quay sang bên mặt chạy trốn, thế nhưng không còn kịp nữa rồi.

Thi Tướng Cổ Hi âm trầm tới cực điểm càng lúc càng gần hắn. Chiếc lưỡi thật dài nhả ra, giống như muốn hút sạch máu trên người hắn.

Mấy chiếc Đao Phủ chém loạn lên. Trương Tiểu Hầu nhìn thấy vậy, cắn răng, quay lưng lại cái vực sâu kia. Hắn muốn cùng con Đao Phủ Thi Tướng này chiến một trận cuối cùng.

Nhưng vào lúc hắn chuẩn bị xong xuôi tinh thần liều chết hi sinh, đột nhiên con Đao Phủ Thi Tướng kia lại chạy về một hướng khác. Dĩ nhiên, phương hướng nó chạy lúc này chính là phương hướng Thạch Thiểu Cúc đang chạy trốn….

Một chuỗi tiếng cười hung ác vang lên bên tai Trương Tiểu Hầu. Trương Tiểu Hầu chưa bao giờ sợ hãi giống như lúc này. Hắn sợ hãi tới nỗi, hai chân không còn nghe theo mệnh lệnh của hắn nữa. Hắn sợ hãi không chỉ vì con Đao Phủ Thi Tướng kia đột nhiên thả cho hắn một con đường sống. Mà hơn hết, sau lưng hắn lúc này chính là một cái vực sâu khổng lồ, một cái địa ngục xuất hiện ngay giữa nhân gian, bên trong nó chính là ngàn vạn thi vật đang còn điên cuồng gào thét, đang còn điên cuồng cào loạn lên!!!!

Sau khi con Đao Phủ Thi Tướng bỏ đi, Trương Tiểu Hầu quỳ rạp hẳn xuống mặt đất giống như kiểu không còn chút sức lực nào hết vậy. Không biết trải qua bao lâu, lúc này hắn mới có khí lực đứng dậy.

Tử khí vẫn còn cuồn cuộn ở phía sau, nói không chừng nó lại hút hắn vào cái vực sâu kia thì khổ. Trương Tiểu Hầu cũng không muốn cứ như vậy chết ở nơi này…..

Không có Đao Phủ Thi Tướng truy kích, Trương Tiểu Hầu có thể men theo đường về chạy trốn.

Những người khác không biết đã trốn tới nơi nào rồi. Có người đã chết, có người chạy trối chết. Nhóm của hắn toàn là sĩ quan cao cấp, được quân đội tuyển chọn kỹ càng để tạo thành một đội ngũ tinh nhuệ. Thế nhưng ở trong vùng đất vong linh này, cả nhóm lại không chịu nổi được 1 kích. Hoàn toàn biến thành con mồi bị đám vong linh này truy đuổi khắp nơi!

…………………..

Tháp chuông, nơi có hiệp hội ma pháp.

Một cái văn phòng được thiết kế theo phong cách cổ xưa. Có một nữ giám sát viên trẻ tuổi đang vội vã chạy vào phòng hội nghị, trên tay nàng đang cầm một cái máy điện tử.

“Màu đen! Màu đen!!”

Nữ giám sát viên vừa chạy, vừa kêu lên một cách hoảng sợ.

“Bình tĩnh một chút. Đem sự việc nói lại cho rõ ràng.”

Phó hội trưởng hiệp hội ma pháp Cố Đô – Bành Ngọc nói.

“Màu đen! Nơi này xuất hiện chấm màu đen…. Là Sát Uyên!!”

(1) Sát Uyên: Vực sâu địa ngục.

Nữ giám sát viên vội vàng chỉ vào máy điện tử nói.

Bên trong chiếc máy điện tử này là một bức bản đồ điện tử. Tấm bản đồ này hình như là bản đồ khu vực Cố Đô và các khu vực xung quanh Cố Đô….

Lúc này trời đã khuya. Trên bản đồ vùng bên ngoài Cố Đô hiện ra một màu đỏ. Một màu đỏ rất chi là bắt mắt và khủng khiếp. Điều này có nghĩa rằng vong linh xung quanh xao động hơn ngày thường gấp mấy lần.

Mà cách đó không lâu ở trong một mảnh đỏ bừng kia, đột nhiên có một chấm đen sáng lên.

Màu đen, chính là cấm địa của loài người!

Màu tím đã là yêu ma quốc gia. Ma pháp sư chí cao cho dù tới đó cũng cửu tử nhất sinh. Mà màu đen lại chính là bất kỳ sinh vật sống nào bước chân vào đó đều một đi không trở lại.

Xung quanh Cố Đô hiện ra một mảnh đỏ bừng, đỏ bừng. Thế nhưng đột nhiên xuất hiện một chấm đen!!

Điều này có nghĩa rằng bên trong vùng đất vong linh kia xuất hiện một thứ cực kỳ đáng sợ.

“Có phải cái máy móc kia xuất hiện sai lầm hay không? Làm sao có thể xuất hiện màu đen được cơ chứ?? Màu đen không phải vạn con xếp thành núi sao??”

Một thành viên trẻ tuổi trong hiệp hội ma pháp cười nói. Hơn nữa, hắn còn quay mặt về phía Phó hội trưởng Bành Ngọc xem phó hội trưởng nói như thế nào. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng tới cực điểm của Phó hội trưởng Bành Ngọc, người thanh niên này liền thu liễm nụ cười lại.

“Ngươi thì biết cái gì!! màu đen xuất hiện e rằng chỉ có Sát Uyên!”

Giọng nói nữ giám sát viên liền mạnh hơn mấy phần.

“Sát Uyên?? Ta tới nơi này lâu như vậy, tại sao chưa bao giờ nghe thấy nó??”

Nam tử trẻ tuổi hỏi lại.

Phó hội trưởng Bành Ngọc qua một lúc lâu mới thở ra một hơi, lên tiếng giải thích:

“Người mới vừa nói, vạn vong linh xếp chồng thành núi thì mới có thể xuất hiện màu đen đúng không?”

“Đúng vậy! Mặc dù vong linh có dày đặc, thế nhưng cũng không thể nào dày đặc tới trình độ như vậy được.”

Nam tử trẻ tuổi nói.

“Thực ra Sát Uyên chính là có hình dạng giống như người vừa nói. Sát Uyên hay còn gọi là vạn thi dưới hố hoặc là Vực Sâu Địa Ngục. Máy móc cũng không có cho ra kết quả sai. Quả thật, ở vùng đất phía Tây Dương Dương Thôn kia xuất hiện một cái Sát Uyên….”

“Không….. không thể nào??”

Gương mặt nam tử trẻ tuổi liền cứng ngắc lại.

“Báo cho các thế lực khác biết, Sát Uyên xuất hiện! Vong Linh phát triển tới nỗi ngay cả Sát Uyên cũng bị phơi bày ra ngoài ánh sáng. Chúng ta tìm kiếm không ra, hết thảy nguyên nhân là vì thế này. Mảnh ranh giới này e rằng hoàn toàn có khả năng biến thành Địa Ngục!”

Phó hội trưởng Bành Ngọc hiện ra vẻ mặt trầm trọng, nói.

Khu vực Cố Đô thường có vong linh đi lại là một chuyện rất chi là bình thường. Trăm ngàn năm qua, người ở đây hiểu được sống chung với vong linh là như thế nào.

Nhưng kể từ khi sông Sa Võng ở phía đông xảy ra bạo động, mảnh ranh giới này trở nên khó khống chế hơn. Khi không còn ánh sáng mặt trời, từng đống từng đống vong linh liền từ dưới lòng đất chui ra. Thi vật có cấp bậc cao thì đi lại, hoạt động tự do trong phạm vi của loài người. Hiện tại ngay tới cả Vực Sâu Địa Ngục – Sát Uyên cũng xuất hiện. Chẳng lẽ tất cả điều này còn chưa đủ để nói lên rằng đại dịch sắp bùng phát hay sao???

Cố Đô có thể đứng vững vàng qua mấy ngàn năm nay. Đó là bởi vì mấy ngàn năm qua vong linh đối với thành thị loài người không có hứng thú. Mặc dù mấy ngàn năm qua, người ở nơi này học tập không ngừng nghỉ, thế nhưng bọn họ vẫn chưa học xong được cách chiến đấu với bọn nó. Vậy thì làm sao bọn họ có thể phòng bị, có thể chống cự lại bọn nó đây???……..

Ranh giới giữa ngày và đêm không rõ ràng. Vong linh thì bạo động hung tàn. Sát Uyên Địa Ngục xuất hiện. Chắc chắn trong chuyện này có nguyên nhân!!

…………

Dương Dương thôn. Một nơi gần khe núi.

Nghe nói cứ mỗi sáng sớm thức dậy, nước suối luôn là sạch sẽ nhất. Dùng nước này để pha trà, quả thật hương vị của nó thơm ngon, khó phai.

Vào mỗi sáng sớm, khi mặt trời mọc, Tô Tiểu Lạc đều thức dậy và lên đầu nguồn con suối này lấy nước. Sau đó, nàng sẽ mang hai thùng nước nặng trịnh về đổ vào chum nước nhà mình. Nàng mang nước về không chỉ giúp cho cha nàng có thể uống một ngụm trà ngon. Mà hơn hết nước này có thể tẩm bổ cho da thịt nàng.

Ngày hôm nay, cũng giống như mọi ngày, nàng lại vào khe núi lấy nước. Mặc dù ở xa xa có tiếng vong linh “thức đêm” gào thét, nhưng nàng cũng không có sợ.

Sau khi đổ đầy một bầu nước, định rót nước vào trong thùng nước. Đột nhiên nàng phát hiện ra tất cả nước có màu đỏ.

Từ trong nước bay ra một mùi. Sau khi Tô Tiểu Lạc ngửi thấy mùi này, lông mày liền nhíu lại. Trong lòng thầm nghĩ không biết con vong linh ngu ngốc nào lại chạy tới đầu nguồn nước??…….

Nàng ngẩng đầu lên nhìn dòng nước chảy. Đột nhiên phát hiện ra một nam tử cả người tràn ngập máu đen ngã xuống dòng nước suối. Nửa thân thể hắn chìm trong dòng nước.

Máu không ngừng chảy ra, vết thương đầy người, tình trạng vô cùng thê thảm!

Lá gan Tô Tiểu Lạc cũng lớn, đi tới đem thi thể này lật ngửa lên…

“Vẫn còn thở…..Người đâu, nhanh tới cứu người!!”

Tô Tiểu Lạc phát hiện ra nam tử này miễn cưỡng còn thở, liền vội vàng gọi người trong thôn dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play