Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Ngụy Vinh nhìn Trịnh Giai Tuệ bước lên sàn thi đấu mà cứ lấm la lấm lét như lính ra trận mà đào ngũ, liền thấy hắn không vừa mắt một chút nào.

Nếu có ai đó hỏi hắn ai là kẻ xứng với danh xưng phế vật trong Hỏa Viện này nhất, hắn sẽ không cần đắn đo mà nói ra tên của thằng này.

“Bắt đầu đi, bắt đầu đi.” Ngụy Vinh không nhịn được nữa nói.

Mạc Phàm đứng ở trước mặt của Trịnh Giai Tuệ, trông thấy cả người hắn đều sắp muốn co lại thành một đoàn, không khỏi thở ra một hơi nói với hắn: “Ngươi đang sợ cái gì, đây đơn giản chỉ là đánh một trận biểu diễn mà thôi, đừng nói với ta trong lòng ngươi còn có bóng mờ gì đó, trời sinh liền sợ sệt chiến đấu nha.”

“Không... Không phải, ta không sợ chiến đấu, ta chỉ là...” Trịnh Giai Tuệ có chút ấp úng nói.

“Quên đi, nếu như ngươi không thể thi triển ra được trung cấp ma pháp, vậy chỉ dùng sơ cấp ma pháp đi, ít nhất ngươi cũng biết cách nối liền bảy viên tinh tử lại với nhau đúng không, đừng có dùng nắm đấm chạy lại đánh, diễn như vậy người ta không tin đâu.” Mạc Phàm nói nhỏ với Trịnh Giai Tuệ.

“Chúng ta làm như vậy có được không, nếu lộ tẩy thì các bạn học ở đây đều sẽ xem thường ta.” Trịnh Giai Tuệ còn có chút do dự nói.

Mạc Phàm nghe được câu này nhưng lại nở một nụ cười nói với Trịnh Giai Tuệ: “Ngươi hiện tại mở to hai mắt nhìn xung quanh xem, nhìn luôn tên giáo viên đang ngồi ở phía dưới xem, xem xem ở đây có người nào xem trọng ngươi không, ngay cả những cô gái lễ phép lịch sự nhất đang ngồi trên khán đài kia cũng chỉ là đang nhìn ngươi bằng ánh mắt đồng tình mà thôi. Ta không biết ngươi có thầm thích người nào trong Hỏa viện không, nhưng nếu như ngươi từ trong ánh mắt của nàng chỉ nhìn thấy được sự trào phúng hoặc là đồng tình, hoặc là vẻ mặt không một chút biểu cảm nào, vậy thì tình cảnh của ngươi đúng là rất gay go rồi đấy. Ngươi thực sự là quá đề cao chính mình, cứ nghĩ rằng bản thân ở trong cái Hỏa viện này vẫn còn sót lại một điểm tôn nghiêm tí tẹo nào đó, trên thực tế ở trong mắt những người này, ngươi chỉ là một trò cười mà thôi.”



Trịnh Giai Tuệ nhìn Mạc Phàm, hắn vốn cho là Mạc Phàm sẽ trợ giúp mình, nhưng sau khi nghe được mấy lời như vậy, trái tim của hắn lại càng nguội lạnh.

Hắn thử nghiệm triển khai tinh quỹ, nhưng mới được một lúc thì tinh quỹ của hắn liền gãy vỡ rồi!

Xung quanh một mảnh cười vang, càng làm cho Trịnh Giai Tuệ cảm thấy không có đất dung thân, vào thời điểm nối liền viên thứ tư tinh tử lại một lần nữa xảy ra sai lầm.

“Tu vi của ngươi rõ ràng không thấp, nhưng lại khẩn trương đến mức ngay cả một cái ma pháp đều thi triển không ra, ta cảm thấy ngươi tốt nhất là đừng nên làm pháp sư nữa, đi làm bất cứ việc gì khác đều tốt hơn.” Mạc Phàm nói với Trịnh Giai Tuệ.

Trịnh Giai Tuệ sau khi nghe được câu này thì sắc mặt liền thay đổi, hai mắt nhìn chòng chọc vào Mạc Phàm, cực kỳ tức giận nói: “Ngươi thì biết cái gì!”

“Há, nguyên lai là ngươi rất khát vọng trở thành một tên pháp sư a?” Mạc Phàm nở một nụ cười. Lời nói của mình rõ ràng là đã chạm tới được nội tâm của tên này.

Muốn làm một tên pháp sư, nhưng lại nhát gan đến mức ngay cả tinh quỹ đều không phác hoạ ra.

Vào lúc luyện tập trên sân huấn luyện, tốc độ hoàn thành Tinh Quỹ và Tinh đồ của tên này rõ ràng rất nhanh, thực lực cũng không yếu, nhưng hết lần này đến lần khác khi bị người khác nhìn vào thì liền căng thẳng đến mức ngay cả tinh quỹ trụ cột nhất cũng quên béng đi.

Tự mình khép kín, sợ hãi vô cớ, Mạc Phàm thậm chí còn có thể nhìn thấy những sự tự ti của tên này đã hóa thành một cái bao bố che kín toàn thân hắn, cho nên hắn cũng không phải là không tồn tại, mà là tồn tại dưới dạng một cái tụ điểm gây cười bắt mắt nhất trong lòng mọi người!

Một cái trung cấp pháp sư, dĩ nhiên lại có thể đáng thương đến trình độ này.

Bất quá, cũng chỉ có ở Chủ giáo khu của trường đại học Minh Châu mới có thể xảy ra tình cảnh như thế chứ, nơi mà trung cấp pháp sư chỉ là bậc thấp nhất.

“Ta còn nhiều thời gian, ngươi cứ từ từ mà sắp xếp.” Mạc Phàm cũng không có vấn đề gì, liền đứng ở đó kiên nhẫn chờ đợi một hồi.

Trịnh Giai Tuệ một lần nữa phác hoạ ra tinh quỹ, hắn cũng rất muốn rất muốn khắc phục chứng sợ hãi đám đông này để thi triển ra một cái ma pháp hoàn chỉnh.

Thế nhưng khả năng phác họa Tinh Đồ và Tinh Quỹ một cách thuần thục trong lúc luyện tập của hắn vào thời khắc này vậy mà đều đã biến thành sự trống rỗng khắc trong đầu óc của hắn, mỗi một tiếng cười mà mọi người phát ra, mỗi một ánh nhìn mang theo sắc thái đặc biệt khi mọi người nhìn chăm chú vào hắn đều giống như thêm vào một tầng lại một tầng gánh nặng lên quá trình phác hoạ tinh quỹ của hắn.

“Tên này là một con khỉ được người ta mới tới diễn xiếc đúng không? Thật đúng là ngay cả sơ cấp ma pháp cũng không sử dụng ra được, người như vậy làm sao còn có mặt mũi đứng ngốc ở trên đó, nếu là ta thì ta đã mau mau đi tìm một địa phương phong thuỷ tốt một chút tự đem mình chôn quách luôn cho rồi.” Triệu Quý trực tiếp mắng.

“Lăn xuống đê, mau cút nhanh xuống nhanh đê, đừng có tiếp tục lãng phí thời gian của chúng ta.”

“Các ngươi đừng …. đối xử với hắn như vậy, hắn chỉ là quá căng thẳng mà thôi, chúng ta cho hắn thêm một ít thời gian nữa đi.” Một nữ sinh ngữ khí nhu hòa nói.

Một số người tính khí khá nóng nảy đã sớm nháo lên một mảnh ồn ào trên khán đài, càng nhiều người khác ngồi ở vị trí của mình lạnh nhạt nhìn tên Trịnh Giai Tuệ này mà âm thầm cảm thấy buồn cười, bất quá, vì thể hiện ra tu dưỡng của bản thân, bọn họ cũng sẽ không đem phần châm biếm này tùy tiện biểu hiện ra.

“Trịnh Giai Tuệ, nếu ngươi thật sự không thi triển ra được thứ ma pháp cơ bản nhất như Hỏa Tư, vậy ngươi tốt nhất là nên mau mau đi xuống đi.” Ngụy Vinh âm thanh lạnh lùng nói. Hắn cảm thấy tên học viên này đứng trên sàn nhiều thêm một giây thì thể diện của hắn liền bị ném đi nhiều thêm một phần. Quan trọng nhất chính là, hắn không thể để cho tên tiểu tử Mạc Phàm này thực hiện được kế hoạch gian trá của hắn.

Các bạn học cười nhạo cùng xem thường, Trịnh Giai Tuệ có lẽ đã thành thói quen cho nên vẫn có thể miễn cưỡng tiếp thu, thế nhưng khi Ngụy Vinh lão sư mở miệng thì hắn liền trở nên hoảng loạn. Hắn có một loại bản năng phục tùng theo lời nói của Ngụy lão sư, cho nên khi nghe Ngụy Vinh nói vậy, hắn vậy mà cắn chặt môi, dĩ nhiên thật sự xoay người bước ra khỏi sàn đấu.

Mạc Phàm nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng xông lên nắm lấy hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ta vẫn là đem Tinh Vân Ma khí trả lại ngươi thôi, ta không thể làm chuyện này được.” Trịnh Giai Tuệ vẻ mặt thất lạc nói.

“Tính cách của ngươi đâu phải là nhu nhược, mà phải là ích kỷ mới đúng. Ngươi phải hiểu rõ, ta hiện tại đang bị buộc chung một chỗ với ngươi, ngươi phục tùng sự tự ti ma quỷ tận trong xương tủy của ngươi thì ngươi được giải thoát rồi, nhưng lại đem ta hại thảm. Nếu như cái này khiêu chiến chỉ có liên quan đến một mình ngươi, ngươi muốn thế nào thì liền thế đó, lợi ích của ngươi người nào cũng phá hoại không được, nhưng bây giờ nếu ngươi rời đi thì một mình ta phải đối mặt với hơn 200 người khiêu chiến liên tục đấy!” Mạc Phàm giữ lấy Trịnh Giai Tuệ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Kế hoạch của Mạc Phàm rất đơn giản, chính là để cho tên Trịnh Giai Tuệ đứng hạng cuối này tới khiêu chiến hắn, sau đó đánh bại hắn.

Một khi Mạc Phàm đã biến thành người xếp hạng cuối thì không ai có thể tới khiêu chiến hắn nữa.

Mà hắn sau khi trở thành người xếp hạng chót, liền có thể ở ngày thi đấu cuối cùng trực tiếp phát động khiêu chiến mấy tên đứng trong top 50, vừa có thể thành công phòng ngừa xa luân chiến, lại còn có thể nâng lên thứ hạng hiện tại của mình!

Cái kế hoạch này rất đơn giản, thi hành cũng không khó khăn, nhưng để cho Mạc Phàm hoàn toàn không ngờ tới chính là Trịnh Giai Tuệ dĩ nhiên nhát gan đến trình độ này, liền ngay cả một cái sơ thấp ma pháp đều không thể dùng ra được.

Theo quy định tỷ thí, trong tình huống mà cả bên đều không thể thi triển ra ma pháp đều, thì cho dù phe bị khiêu chiến nhận thua thì cũng sẽ không được tính là thua!

“Ta... Ta cũng không muốn, ta tận lực rồi, ta thật sự tận lực rồi, xin lỗi bạn học Mạc Phàm, ta biết ngươi kỳ thực cũng muốn giúp ta, nhưng ta thật sự là không thể cứu chữa nữa rồi.” Trịnh Giai Tuệ run rẩy nói, yếu đuối như một cái tiểu nữ sinh sắp khóc vậy.

Mạc Phàm coi như đã được kiến thức qua một kẻ hèn yếu chân chính.

Hắn liếc mắt nhìn sang Ngụy Vinh lão sư đang đắc ý tươi cười bên kia, vừa liếc nhìn xuống người phục tùng đến mức đã trở nên thâm căn cố đế Trịnh Giai Tuệ.

Hắn có thể cảm giác được Chủ nhiệm hệ Ngụy Vinh đã cố ý làm như vậy, thân làm trọng tài kỳ thực không nên nói những lời như vậy với tuyển thủ, hắn chính là nhìn thấu kế hoạch của mình, cho nên mới cố ý đánh đuổi Trịnh Giai Tuệ tuyệt đối phục tùng như vậy.

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Mạc Phàm trong lòng dâng lên mấy phần tức giận.

“Ta...” Trịnh Giai Tuệ quay đầu, trên thực tế người hắn đã bước ra khỏi sàn thi đấu.

“Ngươi rốt cuộc đã chọc giận ta rồi! Đem ta bán ở đây... Rất tốt, rất tốt, ngươi quả thực là thứ phế vật rác rưởi nhất mà từng ta thấy.”

“Ngươi ném xuống cục diện rối rắm này, khiến cho ta không thể không đánh với 200 người.”

“Được, vậy thì ngươi hãy trợn to con mắt của ngươi lên mà nhìn rõ ràng, Mạc Phàm ta ngày hôm nay nếu như bị người ta ném xuống từ trên cái võ đài này, ta con mẹ nó liền thừa nhận mình cũng là một tên phế vật rác rưởi giống như ngươi vậy, cúi đầu xin lỗi tên chủ nhiệm hệ hắc tinh tinh này, lần lượt cúi đầu nhận sai trước những người mà ta đã từng mắng qua!”

Mạc Phàm thực sự là bị chọc giận rồi, không chỉ phẫn nộ vì tình cảnh bây giờ của hắn, càng là vì tên Trịnh Giai Tuệ nhu nhược kia nghĩ rằng chỉ cần mình lùi về sau sẽ liền vạn sự đại cát mà cảm thấy phẫn nộ.

Khuôn mặt của kẻ đáng hận nhất tuyệt đối không phải kẻ đi cười nhạo người khác yếu đuối kia, mà là thể loại hèn mọn như tên Trịnh Giai Tuệ này, phục tùng, tự bế từ trong thâm căn cố đế, là thứ phế nhân không thể đào ra một điểm cốt khí nào!

...

Mạc Phàm sau khi thổ ra lời nói phẫn nộ kia xong thì liền trở lại sàn thi đấu.

Hắn mạnh mẽ chỉ tay vào tên chủ nhiệm hệ người người kính nể Ngụy Vinh, lớn tiếng nói:

” Gọi cho ta người khiêu chiến kế tiếp!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play