Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Biên: Tiếu Diện Tà Thần

Ưng Hồng Thảo bên trong Không Gian thủ hoàn được lấy ra, sau đó được nhanh chóng đưa về tổng khu cách ly. Mặc dù đã trễ nãi một ít thời gian nhưng vẫn còn kịp trước khi nhóm người thứ hai nhiễm bệnh tử vong.

Lộc tiên sinh lấy tốc độ nhanh nhất từ trong đám Ưng Hồng Thảo đó chế xuất ra dược tề chữa bệnh để phân phát cho tất cả những người bị lây nhiễm. Sau khi uống loại dược tề này vào, những người vừa mới nhiễm rất nhanh liền khỏe mạnh trở lại, còn những người bệnh nặng hơn thì chỉ cần nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày rồi sẽ có thể đoàn tụ với ông bà… à nhầm… với gia đình.

Bên trong tổng khu cách ly rốt cuộc cũng đã vang lên những tiếng hoan hô, rơi xuống những giọt nước mắt. Sau khi trải qua một trận bệnh dịch dằn vặt lại gặp phải một đợt yêu ma tập kích, thể xác và tinh thần của mọi người đều đã bị tra tấn quá nhiều.

Cho tới thời điểm này, khi tất cả những thứ đó đều đã được hóa giải, những người thân hãm hiểm cảnh ở đây mới lại càng hiểu ra sinh mệnh quý giá như thế nào.

Chỉ là bọn hắn cũng không biết, bọn họ có thể sống sót qua trận dịch bệnh cùng với tập kích này đều là nhờ sự hi sinh một người thiếu niên cùng một con Thiên Ưng huyết thống hỗn tạp.

Con Thiên Ưng huyết thống hỗn tạp đã được chôn cất ở một góc nào đó trong vùng đất này. Nó cũng giống như Đồ Đằng Huyền Xà bí mật ở trong Tây hồ lẳng lặng bảo vệ thành phố này vậy, cũng xứng đáng được vinh danh như một vị thần bảo vệ thành phố này.

Bất kể huyết thống của nó có thấp kém bao nhiêu, thực lực của nó có nhỏ yếu đến mức nào thì phần ân tình hy sinh cho mảnh đất này ắt hẳn cũng sẽ được mọi người lưu truyền tới ngàn năm.

Còn tên thiếu niên mà con Hôi ưng đó đã liều cả tính mạng của mình để cõng về… Mãi đến sau khi tất cả mọi người đều đã khôi phục thì hắn vẫn không có tỉnh lại, một mực ngủ say trong cục quân y của cứ điểm phía Tây

Mặc dù hiện tại hắn chỉ còn là một bộ xác trống rỗng không có linh hồn. Thế nhưng vào ngày hôm nay, khi tất cả mọi chuyện đã bình tĩnh trở lại, bộ xác trống không của hắn lại đang nhận được sự ngả mũ kính phục của những vị quân nhân tối cao nhất trong toàn bộ cứ điểm này!

Hắn cũng giống như đầu chim ưng xám kia vậy, thực lực thì nhỏ yếu, quân hàm cũng đều không có nhưng lại có thể vì bảo vệ mọi người mà nguyện ý bỏ ra hết thảy.

Nhìn vào thi thể lạnh lẽo của một vị thiếu niên vẫn còn rất trẻ tuổi lại có thể nằm trên nấc thang vinh dự như vậy, mọi người ở đây liền rõ ràng lĩnh ngộ được một điều rằng…

Để suy xét một người có đáng giá được tôn kính và yêu mến hay không tuyệt đối không thể chỉ nhìn vào chức vị cùng tuổi tác của hắn, lại càng không phải nhìn vào sức mạnh của hắn là lớn hay là nhỏ mà phải dựa vào việc liệu hắn có hay không một tấm lòng son sẵn sàng hy sinh vì người khác!

Nhìn qua đáng sợ đến cực điểm nhưng lại có thể là một vị thần nhân từ luôn một mực bảo hộ, cứu vớt sinh mệnh của mọi người. Nhìn qua từ mi thiện mục, nắm giữ quyền cao chức trọng nhưng lại có khả năng là một kẻ bại hoại sa đọa tựa như ung thư ác tính làm nổ ra một hồi tai nạn khủng khiếp cho nhân loại!

Nguy cơ lần này đem đến thật nhiều bài học đáng giá cho mọi người phải suy ngẫm lại, cũng đem đến quá nhiều thứ khiến cho mọi người phải ghi nhớ thật lâu.

Chỉ hi vọng tương lai toà thành Hàng Châu này sẽ không lại xuất hiện một trận bi kịch như vậy, cũng mong rằng ở trong những giờ phút nguy nan bước ngoặt sẽ có càng nhiều những người như Vương Tiểu Quân việc nghĩa chẳng từ nan mạnh mẽ đứng ra.

Những người còn nhỏ tuổi đã dám chấp hành nhiệm vụ đi xuyên qua quân đoàn Bạch Ma Ưng mà người khác chỉ nghe tiếng thôi cũng đã sợ mất mật. Những người dù không có quân hàm nhưng lại không hề run sợ trước cường quyền một chút nào.

Tự cổ chí kim, bất kể triều đại nào dù hưng thịnh đến đâu thì nguyên nhân mà nó tiến về thời kỳ thoái trào thường thường không phải là do gặp phải kẻ địch mạnh mẽ.

Mỗi một lần đều là vì bọn họ sau khi đã đạt đến đỉnh cao của quyền lực thì tự thân bắt đầu sa đọa mục nát, không dám chống lại sự sợ hãi sẽ đánh mất mọi thứ đang có lẩn quẩn trong tâm can mình.

Điều này giống như một loại bệnh dịch, nó tùy ý lan tràn khắp nơi, dần dần ăn mòn, dần dần phá hoại đi toàn bộ những thứ mà người ta vẫn ảo tường là tốt đẹp…

...

“Thật sự không thể đem hắn cứu sống lại sao?”

Linh Linh nhoài người bên cạnh chiếc giường băng có thể bảo tồn di hài, đôi mắt mang theo vài phần chờ mong hỏi nhỏ.

“Nghe đồn ma pháp tối cao nhất của Chữa Trị hệ chính là năng lực phục sinh cho người khác, tuy lão hủ vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới này nhưng ta tin tưởng trên thế giới này đã có người chạm được tới cảnh giới đó…”

Lộc tiên sinh vuốt vuốt chòm râu trắng xám của mình, vẻ mặt có vẻ mấy phần bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài nói:

“Chẳng qua cái gọi là phục sinh kia cũng cần linh hồn được bảo tồn hoàn hảo. Với tình hình thân thể được bảo tồn hoàn hảo còn linh hồn đã bị cướp đi hơn phân nửa của hắn, nơi có thể đem hắn cứu sống trên thế giới này chỉ có duy nhất một chỗ.”

Linh Linh vội vàng dò hỏi: “Là nơi nào? Mau mau nói cho con biết đi!”

Lộc tiên sinh có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là mở miệng: “Chính là ở Parthenon thần điện!”

Vừa nghe thấy danh từ này, đầu óc của Mạc Phàm liền lóe lên một cái.

Parthenon thần điện? Có vẻ như đây đã là lần thứ hai hắn nghe về chỗ này. Hình như đây là vùng đất thần thánh của một quốc gia nào đó. Tại thời điểm khi hắn hỏi thăm Đường Nguyệt phương pháp để cứu chữa cho Hứa Chiêu Đình, câu trả lời của nàng ta cũng chính là chỗ này.

Đây rốt cuộc là địa phương gì, chắng lẽ là thánh điện tối cao nhất của Chữa Trị hệ hay sao?

Nếu như nơi này thật sự có thể khiến cho Vương Tiểu Quân tỉnh lại, chính phủ Hàng Châu đứng ra chẳng lẽ còn không đủ để thỉnh cầu vị Chữa Trị hệ đại sư ở trong tòa thần điện kia sao?

“Nếu đã biết nơi nào có thể cứu sống hắn, tại sao không lập tức đưa hắn đến chỗ Parthenon thần điện gì gì đó?” Linh Linh hỏi lại.

“Vấn đề cụ thể trong đó ta cũng không rõ lắm. Nhưng mà nói chung hiện tại mang Vương Tiểu Quân tới đó sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì!”

Lộc tiên sinh khoát tay áo một cái, nói:

“Bản lãnh mà bọn họ nắm giữ chính là thức tỉnh linh hồn. Vì vậy một mặt bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng sử dụng ra kỹ thuật đó, mặt khác bọn họ hiện tại vẫn đang từ chối tất cả quan khách đến viếng thăm…”

“Đừng nói là chính quyền thành phố đứng ra, cho dù là hội trưởng Hiệp hội ma pháp của quốc gia chúng ta tự mình đứng ra thỉnh cầu cũng chưa chắc có thể đổi lấy một lượt tu bổ linh hồn này!”

“Nếu không được cứu chữa thì hắn có xảy ra vấn đề gì không?” Mạc Phàm lo lắng hỏi.

“Tạm thời hắn vẫn còn đang trong giai đoạn hôn mê, có lẽ sẽ có một kỳ tích nào đó khiến cho linh hồn của hắn từ từ thức tỉnh. Mặc dù hy vọng đó rất xa vời nhưng chúng ta sẽ tiếp tục chăm sóc cho hắn để chờ ngày đó xảy ra…” Lộc tiên sinh trả lời một cách chắc chắn.

...

...

Tây hồ, Hàng Châu, Tô đê… Mỗi lần Mạc Phàm đi qua bờ đê dương liễu xào xạc này thì nó lại hiện ra với một dáng dấp hoàn toàn khác.

Không còn đơn thuần chỉ là những hàng liễu tung bay đầy trời như trước nữa, Tô đê dạo này lúc nào cũng tràn đầy du khách đi dạo xung quanh đây. Bọn họ không ngừng ngước mắt nhìn về phía mặt nước Tây Hồ sóng gợn lăn tăn kia, hy vọng có thể chân chính tận mắt nhìn thấy Đồ Đằng Huyền Xà.

Chỉ sau một đêm, Đồ Đằng Huyền Xà liền giống như biến thành một loại phong cảnh vô cùng nổi tiếng vậy. Nó hấp dẫn một lượng lớn du khách đi tới Hàng Châu tham quan, khiến cho mọi người thậm chí quên đi rằng nơi này trước đây không lâu còn được đặt trong tình trạng cảnh giới cao độ.

Chỉ tiếc là từ sau khi trận chiến kia kết thúc, Đồ Đằng Huyền Xà không còn xuất hiện thêm một lần nào nữa.Vì vậy thứ mà mọi người tới đây nhìn thấy được bất quá chỉ là một mảnh hồ nước phẳng lặng mà thôi.

Sự tình Đồ Đằng Huyền Xà đã được truyền đi khắp nơi, mọi người cũng đã ý thức được rằng thành Hàng Châu thực sự đang được một vị thần đang âm thầm bảo hộ. Chẳng trách trong dòng lịch sử dài dằng dặc, số lần thành phố này bị yêu ma tập kích là ít nhất!

Mọi thứ dần khôi phục lại vẻ bình yên như ban đầu, có những lão nhân đang đi tản bộ, có những cặp tình nhân ngồi trên băng ghế dài hẹn hò, hay cả một gia đình cùng đi du lịch đang chậm rãi thưởng thức cảnh vật nơi đây.

Sau khi nỗi sợ hãi bao trùm lên cả tòa thành này đã hoàn toàn biến mất thì phần ôn hòa cùng nhàn nhã này liền tùy ý có thể thấy được. Chỉ là mọi người có biết quý trọng sự an bình này hay không thì chỉ có chính bọn họ mới biết.

“A, đưa cho ngươi!” Đường Nguyệt nhẹ nhàng hất mái tóc đen dài như thác của mình qua một cái, lộ ra một nụ cười xinh đẹp tựa như gió xuân.

Mạc Phàm nghi hoặc tiếp nhận lấy lễ vật mà Đường Nguyệt đưa tới, sau đó chậm rãi mở ra bao vải ở bên ngoài.

“Đây là cái gì vậy, vừa cứng lại vừa đen a?” Mạc Phàm hỏi.

“Là thứ ngươi muốn a.” Đường Nguyệt nghiêm túc nói.

Mạc Phàm trong lòng không khỏi nghĩ thầm một phen, thứ ta muốn chính là Đường Nguyệt ngươi có được không, cần gì cầm tới những vật này để làm gì?

“Đây là vảy do Đồ Đằng Huyền Xà lột ra, ngươi có thể cầm chúng đi chế tạo một cái Khải ma cụ để bảo vệ thân thể!” Đường Nguyệt nhẹ nhàng nói.

“Hehe, sao không cho em nhiều nhiều một chút? Em còn muốn làm thêm mấy bộ dự phòng a…” Mạc Phàm nhìn qua chỗ vảy rắn đại khái chỉ có thể làm ra được một bộ Khải ma cụ này rồi gian manh nói.

“Đây không phải dị lân, hơn nữa thứ vảy lột ra này dung luyện phi thường khó khăn. Ta đã phải tìm tới một vị Khải cụ đại sư vô cùng xuất sắc mới miễn cưỡng dung luyện ra được một phần như thế, nếu ngươi đã không muốn thì quên đi!” Đường Nguyệt không vui nói.

Vật liệu có thể làm ra Khải ma cụ đều là những thứ rất đặc thù, ngoài ra còn phải trộn lẫn với một phần tài liệu yêu ma chứa dị nguyên tố mới có thể dùng để rèn đúc, tinh luyện, khảm nạm, lạc ấn được. Bên trong số vảy rắn mà Đồ Đằng Huyền Xà lột ra căn bản không có bao nhiêu cái có chứa dị nguyên tố để có thể rèn đúc được cả.

Ma cụ vật này hi hữu, không chỉ do việc rèn đúc vô cùng khó khăn, càng là do vật liệu chế tạo quá mức khó tìm!

“Được một cái hộ thân y phục là tốt rồi.” Mạc Phàm cười nhếch miệng, nào dám không lĩnh ân tình này của Đường Nguyệt.

“Vảy rắn là một vật liệu rất đặc thù, đặc biệt là vảy của Đồ Đằng Huyền Xà... Ta nghĩ ngươi nên đi đến Đông Phương Minh Châu Ma Pháp Tháp rồi tìm một vị Rèn Đúc Sư ưu tú đến gia công là tốt nhất, vảy rắn này không phải là thứ mà những Rèn Đúc Sư bình thường có thể đến điều động được.” Đường Nguyệt cẩn thận dặn dò lại một câu.

“Vâng thưa cô! Em ngây ngốc tại Hàng Châu này cũng hơi lâu rồi, nên chạy về trường học một phen mới được a!” Mạc Phàm đem hai tay gối ra sau đầu, nở một nụ cười lười biếng nói.

“Vì em đã góp công rất lớn trong hành động lần này nên Hàng Châu Thẩm Phán Hội chúng ta đã quyết định cho em một cái danh ngạch phi thường hiếm thấy.” Đường Nguyệt cười cười nhìn hắn.

“Là cái danh ngạch gì a?” Mạc Phàm lập tức hỏi lại.

“Khi em về tới trường học thì sẽ liền biết thôi, không cần cám ơn nha!” Đường Nguyệt nở một nụ cười thần bí nói.

———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play