Bên trong quân xá, Lãnh Thanh chậm rãi đi vào một căn phòng trống rỗng. Quân pháp sư ở đây đều đã ra chiến trường hết rồi, căn bản không có mấy người ở lại nơi này trông giữ.
Lãnh Thanh chậm rãi đi tới gian phòng của Vương Tiểu Quân. Đó là một gian phòng nho nhỏ, có mấy đồ đạc lung tung nhưng lại được thu dọn sắp xếp rất là ngăn nắp. Mặc dù có chút lộn xộn, bừa bãi nhưng nàng cũng có thể nhìn ra không ít lông tơ màu xám ở trong căn phòng này…
“Trưởng quan, Vương Tiểu Quân còn chưa có cấp bậc cho nên ta không thể sắp xếp hắn ở trong phòng ốc chính quy trong quân đội được…”
“Anh trai hắn là một gã Thiên Ưng Pháp Sư, tung tích lúc này như thế nào còn không rõ. Ta thấy hắn đáng thương nên an bài hắn ở lại nơi này, cho hắn làm một gã học đồ tuần thú sư…”
Hứa Lập mặt rỗ e dè hỏi.
“Có chuyện gì sao Trưởng quan? Chẳng lẽ tên tiểu tử này lại gây ra đại họa gì à?”
Lãnh Thanh đi chiếc giày cao gót lạnh như băng tiến tới phòng của Vương Tiểu Quân tìm kiếm. Nàng cầm một cái khung ảnh ở trên bàn lên.
Trong khung ảnh này là hình ảnh của Vương Tiểu Quân. Đó là hình ảnh một tên quân pháp sư và một thiếu niên mới có 12-13 tuổi nở ra nụ cười tỏa nắng và rực rỡ.
Bộ dạng của hắn lúc đó rất là không tình nguyện, giống như kiểu hắn suy nghĩ trong đầu rằng, người khác sờ đầu hắn như thế này, hắn sẽ bị dính phải câu thần chú không cao lên được.
Sau lưng hai người là một con Thiên Ưng màu trắng. Nó to lớn mạnh mẽ và đang ngửa đầu lên, bộ dạng rất là kiêu ngạo.
Mà trên tay Vương Tiểu Quân thì đang cầm một một quả trứng màu trắng xám. Nhìn bộ dạng cẩn thận từng li từng tí kia của hắn có thể đoán được, hắn vô cùng yêu quý nó.
“Tiểu tử này đem con Thiên Ưng có huyết thống tạp chủng kia nâng niu, cưng chìu như báu vật vậy. Hắn vẫn nuôi nó từ lúc đó cho tới tận bây giờ. Dù sao nó cũng là kỷ vật anh trai của hắn trước lúc ra đi để lại cho hắn…”
“Vốn bên trong Thuần Thú Doanh không cho phép loại Thiên Ưng màu xám tro này xuất hiện ở đây. Nhưng suy nghĩ tới chuyện hắn đã mất đi người thân, mọi người đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hắn…”
Tuần thú sư Hứa Lập có khuôn mặt rỗ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn cũng chỉ biết cố gắng xin xỏ hết sức cho Vương Tiểu Quân.
“Khi còn nhỏ, hắn suốt ngày la hét xung quanh cứ điểm phía Tây rằng mình là Thiên Ưng pháp sư mạnh nhất. Ta biết hắn đã cãi lại quân lệnh nhưng có lẽ cũng không kinh thiên động địa tới nỗi phó chánh án đại nhân tự mình thân chinh tới đây hỏi tội…
“Nếu như đại nhân thật sự muốn trách phạt hắn, mong đại nhân niệm tình hắn còn nhỏ tuổi mà nhẹ tay cho hắn…”
Dù sao Hứa Lập và anh trai Vương Tiểu Quân cũng chỉ quen sơ sơ. Ngoài mặt nhìn thì có vẻ Hứa Lập đối xử với Vương Tiểu Quân vô cùng nghiêm nghị và khắt khe nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy tiểu tử này rất là đáng thương.
Mắt thấy tên tiểu tử này sắp đủ mười tám tuổi, sắp có thể chính thức làm quân pháp sư rồi, Hứa Lập cũng không muốn hắn cứ như vậy mà bị đuổi ra khỏi quân doanh.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web.
“Ngươi giúp ta thu thập đồ đạc của hắn, sau đó giao lại cho ta… Ngoài ra, bảo Minh Khoát quân thống bổ sung cho hắn một cái danh hiệu Thiên Ưng pháp sư… Cứ nói vậy là hắn sẽ hiểu!”
Lãnh Thanh đem khung ảnh bỏ lại trên bàn. Sau đó nói với tên tuần thú sư Hứa Lập để hắn thu dọn đồ đạc của Vương Tiểu Quân lại cho mình.
“Thiên Ưng pháp sư? Ngài nói cho hắn cấp bậc Thiên Ưng pháp sư??” Hứa Lập có chút khó tin nhìn Lãnh Thanh hỏi lại.
Nhưng mà rất nhanh, Hứa Lập phát hiện ra có điều không đúng. Trong thoáng chốc, sắc mặt hắn liền thay đổi, giọng nói liền trở nên sợ hãi, thanh âm không thể tin được hỏi tiếp:
“Ngài mới vừa nói gì?? Bổ…Bổ sung??”
Trao tặng danh hiệu Thiên Ưng pháp sư và bổ sung danh hiệu Thiên Ưng pháp sư là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau!!
Trao tặng, tức là tự mình nhận được cái danh hiệu này từ trưởng quan. Mà bổ sung, tức là khi người đó không thể tự mình nhận lấy được nó… Bởi vì, người đó đã chết rồi!
Hứa Lập cấp bậc cũng không có cao cho nên hắn cũng không biết trong phòng họp bàn về chiến lược cứ điểm phía Tây kia đã xảy ra chuyện gì.
Một người có cấp bậc cao như Lãnh Thanh đột nhiên xuất hiện ở nơi này, Hứa Lập còn tưởng Vương Tiểu Quân đã gây ra đại họa gì.
“Xin lỗi!! Chúng ta đã không bảo vệ cho hắn được tốt!” Lãnh Thanh có chút xấu hổ nói với Hứa Lập.
Hứa Lập nghe thấy vậy liền cứng đờ người ra. Hắn không thể tin được khi nghe được sự thật này….
Còn có một năm nữa thôi… một năm nữa là Vương Tiểu Quân có thể chính thức trở thành quân pháp sư rồi!!
Không ai có thể hiểu được Vương Tiểu Quân mong muốn trở thành quân pháp sư chính thức nhiều như thế nào hơn được Hứa Lập hắn.
Cũng chỉ có Hứa Lập mới biết được Vương Tiểu Quân muốn trở thành một người giống như anh trai của hắn, muốn trở thành Thiên Ưng pháp sư mạnh mẽ như anh trai của hắn.
Mặc dù, thú nuôi hắn bồi dưỡng lại là một con Thiên Ưng có lông vũ màu xám. Tuy nhiên, phần quyết tâm này của hắn cho tới bây giờ cũng chưa có bao giờ dao động.
Nghe xong tin tức này, Hứa Lập cảm giác có chút không thở nổi. Hắn muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì???
Đột nhiên từ bên ngoài quân xá truyền tới tiếng gọi lớn của một gã hậu cần. Âm thanh này vang lên một lúc lâu rồi nhưng Hứa Lập vẫn còn chưa có tỉnh lại được.
“Ta… Ta ở đây.” Hứa Lập uể oải nói.
“Bên ngoài có một con Thiên Ưng màu đỏ đang bay tới trạm canh gác Thiên Ưng của ngươi. Có người nhận ra nó hình như là con Thiên Ưng do ngươi nuôi. Mọi người còn chưa có quyết định nên đem nó đánh chết hay là không? Ngươi nhanh lại đó xem đi!” Tên hậu cần kia hét to vọng vào.
Hứa Lập nghe thấy vậy liền nghi hoặc. Hắn nhớ rằng hắn đâu có nuôi một con Thiên Ưng màu đỏ nào đâu cơ chứ???
“Đi qua xem một chút!” Lãnh Thanh nói.
Hai người nhanh chóng rời khỏi căn phòng của Vương Tiểu Quân. Bọn họ vắt chân lên cổ vội vội vàng vàng chạy tới trạm canh gác Thiên Ưng.
Xung quanh trạm canh gác lúc này đang có một đám người hậu cần đứng ở đó. Có một số người đang còn chiến đấu.
Bọn họ vây xung quanh trạm canh gác Thiên Ưng này, đồng thời còn đang do dự không biết con chim bay tới kia có phải là địch nhân hay không??
Lãnh Thanh và Hứa Lập đi tới trạm canh gác trên cao, vừa khéo cũng nhìn thấy con Thiên Ưng màu đỏ đang từ trên bầu trời bay xà xuống nơi này…
Con Thiên Ưng màu đỏ này có vẻ như cố gắng hết sức để bay được tới đây. Nhiều lần, mọi người cảm giác như nó xém tí nữa thì rơi xuống mặt đất vậy.
Nhưng không, nó cuối cùng vẫn có thể phe phẩy được đôi cánh bay lên.
Rốt cuộc, con Thiên Ưng màu đỏ này cũng bay được tới gần. Lúc này, nó cũng chỉ còn cách trạm canh gác trên cao khoảng năm mươi mét nữa thôi.
Hứa Lập khi nhìn thấy rõ con Thiên Ưng này, hai con mắt của hắn liền hiện ra sự khiếp sợ.
Đúng là hắn chưa có bao giờ nuôi một con Thiên Ưng màu đỏ. Có điều con Thiên Ưng này sở dĩ có màu đỏ, nguyên nhân là vì lông vũ của nó dính đầy máu.
Máu nhiều tới nỗi nhìn thấy mà giật cả mình!!
Nó căn bản không phải là một con Thiên Ưng màu đỏ. Đó là con Thiên Ưng màu xám của Vương Tiểu Quân!
Cả người nó lúc này dính đầy máu. Từ đầu cho tới cổ, cánh, lưng, móng vuốt… Không có chỗ nào là không nhìn thấy vết thương dữ tợn, không có một chỗ nào là không nhìn thấy máu tươi đỏ lòm…
Lúc này, máu trên người nó vẫn đang còn nhỏ giọt xuống. Máu tươi bao phủ khắp lông vũ màu xám kia đem đám lông vũ này nhuộm thành màu đỏ tươi!!!
Hứa Lập vào quân đội đã mấy chục năm và cũng đã trải qua nhiều sinh tử, đã sớm không còn biết rơi nước mắt là gì….
Nhưng khi nhìn thấy con Thiên Ưng màu xám cả người đầy máu, lảo đảo rơi xuống trạm canh gác. Nhìn thấy trên lưng nó là một vị thiếu niên nằm úp sấp, không còn chút khí tức sinh mệnh nào kia, trong tích tắc nước mắt nóng hổi liền phun trào ra!!!!
…
Lãnh Thanh nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ ngây người. Con Thiên Ưng màu xám này… Nó đem Vương Tiểu Quân cõng trở về!!!
Nó từ một nơi xa như vậy, lại còn bay xuyên qua chiến trường tinh phong huyết vũ kia, đem tiểu chủ nhân của nó hoàn hảo không chịu bất cứ vết thương nào từ trên lưng trở về.
(tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu)
Máu tươi đều muốn chảy khô rồi!! Lông vũ màu xám đỏ bừng một mảnh!!!
Con Thiên Ưng có huyết thống hỗn tạp sau khi bay sà xuống mặt đất cũng không thấy nó có dấu hiệu đứng lên nữa.
Nó cứ như vậy ngã xuống trước mặt mọi người, đầu thì quay về phía vị trí Vương Tiểu Quân kia. Con mắt thì không còn hiện lên bất kỳ chuyển động nào…
Nó đã chết…
Lãnh Thanh đã gặp qua rất nhiều con Thiên Ưng có huyết thống cực cao quý. Lực chiến đấu của bọn chúng vô cùng cường hãn, lông vũ thì trắng muốt như tuyết.
Thế nhưng có lẽ… con thiên ưng có huyết thống hỗn tạp, con thiên ưng màu xám này là con thiên ưng đầu tiên được nàng ghi tạc mãi mãi ở trong lòng.
Một vị chủ nhân như thế bởi vậy có thể thuần phục một con tuần thú tuyệt vời như thế… Chuyện này làm cho những người kính ngưỡng hắn cũng chỉ biết khóc thầm ở trong lòng!
(Tiếu: lần nào đọc tới chương này cũng cảm thấy xúc động hết… haizzz)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT