Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Biên: Tiếu Diện Tà Thần

Trong lúc đó, ở một khu rừng rậm gần cứ điểm phía Tây, Vương Tiểu Quân đang cùng Linh Linh đi vào sâu bên trong một vùng cây cối rậm rạp.

“Ngươi xác định nó thật sự không có làm phản sao?” Linh Linh nghiêng đầu chăm chú hỏi.

“Ta cũng không chắc chắn lắm, nhưng quả thực là buổi tối ngày hôm đó nó có đáp lại ta. Bây giờ ta có thể thử thông qua cây sáo nhỏ để hô hoán nó xem sao.” Vương Tiểu Quân nói xong liền lấy ra một cái cây sáo nho nhỏ.

Đem cây sáo chậm rãi đặt lên miệng, Vương Tiểu Quân bắt đầu nặng nề thổi vào nó, tiếng sáo phát ra nghe như tiếng kèn lá mà trẻ con vẫn thường hay chơi đùa vậy.

Thanh âm mặc dù có chút sắc nhọn nhưng cũng lại đặc biệt êm tai, hơn nữa còn có thể theo khu rừng rậm này lan truyền đi xa thật xa.

Tiếng sáo được kéo ra thật dài, quanh quẩn khắp nơi trong vùng rừng này. Tuy nhiên khi Linh Linh ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía thì vẫn không nhìn thấy có bất kỳ dấu hiệu của đầu chim ưng xám kia.

Vương Tiểu Quân sau đó vẫn tiếp tục thổi một hồi lâu thật lâu nhưng đáp lại hắn chỉ có những tiếng côn trùng kêu lên inh ỏi.

Hắn có chút thất vọng thả xuống cây sáo đặt bên miệng, mở miệng nói rằng: “Hay là ta đã đem sự tình này suy nghĩ một cách quá đơn giản rồi? Ngay cả Thiên Ưng chính thống còn không thể chống lại được uy thế của con quân chủ cấp sinh vật kia. Huống chi là hỗn tạp huyết thống như nó khả năng chịu đựng lực lượng tinh thần nhất định là càng có hạn hơn.”

Linh Linh an ủi nói: “Nếu không lại thử một chút, có thể là nó đang ở một địa phương hơi xa thì sao.”

Vương Tiểu Quân nhìn về phương xa, lại cầm lấy cây sáo đặt lên miệng. Thế nhưng tại thời điểm hắn muốn thổi nó lên một lần nữa thì đột nhiên nghe thấy từ trong những tán cây truyền đến một tiếng kêu to.

Tiếng kêu to này y như đúc tiếng địch uyển chuyển êm tai vừa nãy, âm thanh này Vương Tiểu Quân không thể nào quen thuộc hơn được. Đây chính là tiếng kêu của đầu ưng xám mà hắn nuôi lớn từ nhỏ a!!

(địch: một loại nhạc cụ gần giống sáo)

Toàn bộ Thiên Ưng ở cứ điểm phía Tây đều đã bị tàn nhẫn xử quyết, huyết thống không thuần trái lại lại cứu nó một mạng.

Càng làm cho Vương Tiểu Quân vô cùng kinh hỉ chính là chim ưng xám vẫn còn phi thường nghe theo chỉ thị của chính mình.

Nó vui vẻ hướng về hắn bay tới, thân thiết đậu lên vai của hắn, dùng cái đầu cọ cọ lấy khuôn mặt hắn. Nó hoàn toàn không có làm phản, vẫn còn bình thường giống như lúc trước.

“Ngươi biết không, chúng ta sắp sửa có thể làm ra một phen đại sự. Tại trong quân lữ, chúng ta đều là những người bị người khác xem thường, đều hứng chịu những sự ghét bỏ của người khác…”

Vương Tiểu Quân nội tâm kích động ôm chầm lấy chim ưng xám, dùng tay vỗ vỗ cái đầu của nó, mở miệng nói:

“Nếu như chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, nhất định có thể để cho toàn bộ người trong cứ điểm phía Tây phải nhìn chúng ta với cặp mắt khác xưa. Chúng ta không phải là đều chờ đợi tới ngày này hay sao, Xám!”

Chim ưng xám thật giống như có thể nghe hiểu lời nói của Vương Tiểu Quân, liền hưng phấn kêu to một tiếng.

“Nhưng nhiệm vụ lần này cũng vô cùng nguy hiểm, nếu như xảy ra điều gì bất trắc, cả ta và ngươi đều sẽ phải bỏ mạng…”

Vương Tiểu Quân một mặt chân thành nhìn chim ưng xám nói.

“Ta cũng rất sợ sệt nhưng ta không muốn tiếp tục ở trong quân đội làm một người chỉ biết ăn không ngồi rồi mà muốn vì bọn họ làm ra một chút chuyện. Xám, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể giúp được ta mà thôi!”

Chim ưng xám sau đó không có lại phát ra bất kỳ tiếng kêu nào khác. Nó chỉ là chậm rãi mở ra hai cánh giống như đang nói với Vương Tiểu Quân rằng, chúng ta cùng hành động ngay tức khắc thôi.

“Được, vậy chúng ta đi thôi!” Vương Tiểu Quân nhanh chóng nhảy lên trên lưng của chim ưng xám. Sau khi đã ngồi vững vàng trên đó, hắn quay lại nói với Linh Linh: “Ngươi cứ ở chỗ này chờ ta! Sau khi hái được Ưng Hồng Thảo, ta sẽ ngay lập tức đưa đến cứ điểm phía Tây.”

“Ta sẽ giúp ngươi vạch ra một con đường tương đối an toàn nhưng cũng không thể hoàn toàn bảo đảm được sự an nguy của ngươi…”

Linh Linh nghiêm túc nói với Vương Tiểu Quân.

“Nhớ kỹ, nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm gì thì phải ngay lập tức rời đi, không nên cậy mạnh! Chỉ với thực lực của ngươi thì không thể đối phó được những đầu Bạch Ma Ưng đó!”

Vương Tiểu Quân mỉm cười, hướng về Linh Linh làm một cái quân lễ có mấy phần gượng gạo. Sau đó hắn vỗ vỗ mấy cái lên cổ chim ưng xám. Hôi Ưng lập tức đập cánh mà bay, không quá mấy giây liền khuất dạng trong những tán cây rậm rạp xa xăm.

Linh Linh ngẩng đầu, nhìn theo tên thiếu niên dũng cảm cùng với đầu ưng xám không được người khác ưa thích của hắn chìm vào màn đêm xa xa.

Ai có thể nghĩ tới trọng trách giải quyết nguy cơ lần này của thành Hàng Châu dĩ nhiên lại rơi vào người của một tên thiếu niên mới chỉ có 17 tuổi như vậy?

Ách, chỉ là hình như nàng cũng chỉ mới 11 tuổi thôi a… (>,<)

… …

“Được, ta biết rồi, chỉ mong hắn cùng con chim ưng xám kia có thể bình an vô sự trở về.” Mạc Phàm nói xong câu đó liền cúp điện thoại.

Hắn ngẩng đầu lên chăm chú nhìn về hướng Tây. Khiến cho hắn không khỏi cảm thấy hoảng sợ chính là một mảnh lông chim trắng xóa kia vẫn đang tiến tới càng lúc càng gần.

Chúng nó giống như là đang lơ lửng ở trên bầu trời của cứ điểm phía Tây. Cho dù là hắn đang đứng từ nơi thành Hàng Châu này nhìn sang thì vẫn như cũ có thể nhìn thấy được vô số ma pháp hủy diệt sôi trào trong màn đêm đen, tựa như một đám pháo hoa tử vong đang liên tục được phóng lên không trung.

Các pháp sư ở cứ điểm phía Tây đã bắt đầu tham gia vào trận chiến đầy đẫm máu cùng với đám yêu ma kia. Chỉ mong bọn họ có thể kiên trì được đến lúc Vương Tiểu Quân đem Ưng Hồng Thảo mang về. Bằng không số lượng nhân loại thương vong trong cuộc chiến này sẽ nhiều không biết bao nhiêu mà kể.

Hiện tại những việc này cũng không phải là những thứ mà Mạc Phàm có thể xoay chuyển được. Việc mà hắn cần làm trước mắt chính là giải quyết vấn đề của Đồ Đằng Huyền Xà.

Nhóm huyết tề có chứa bệnh huyết kia đã bắt đầu được vận chuyển đến nơi này. Số lượng của những món hàng phạm pháp này phi thường khổng lồ, cho dù có lấy đi một xe tải thì cũng sẽ không có ảnh hưởng là bao.

Mặt khác, rõ ràng là loại huyết tề này chắc chắn sẽ không được đem ra sử dụng một lần nào nữa, vì vậy liền vừa vặn tiện nghi cho Đồ Đằng Huyền Xà đang cần một số lượng lớn thuốc lúc này.

Đại khái khoảng một giờ sau đó, huyết tề rốt cục cũng được vận chuyển đến bờ đê Tây Hồ.

(THĐT: Tây Hồ ở Hàng Châu là một địa danh có thật ở Trung Quốc, các đạo hữu có thể lên google search Tây Hồ Hàng Châu để hiểu rõ các địa điểm trong truyện)

Mạc Phàm nhìn thấy đồ đằng Huyền xà vẫn không có ý tứ sẽ tỉnh lại, vì vậy dứt khoát nhảy lên trên cái đầu to lớn của nó, sau đó nhét một lọ huyết tề kích cỡ không quá lớn vào trong kẽ răng của nó.

Chớ có vội xem thường kích cỡ của những lọ huyết tề này. Năng lượng phẩm chất cao tiềm ẩn trong đó có thể khiến cho khả năng tạo huyết của nhân loại tăng lên vài lần hay thậm chí là mười mấy lần.

Nếu như Đồ Đằng Huyền Xà có thể nuốt xuống cả một xe tải huyết tề này thì cho dù nó có bị tổn thất máu huyết nhiều hơn nữa cũng có thể hồi phục trở về vài ba phần.

Một lọ lại một lọ huyết tề được Mạc Phàm đổ vào miệng của Đồ Đằng Huyền Xà. Sau một hồi, cả một xe tải huyết tề đã được Đồ Đằng Huyền Xà nuốt vào hết bảy, tám phần.

Loại dược phẩm này rõ ràng là cũng có hiệu quả đối với sinh vật đồ đằng. Bởi vì Mạc Phàm có thể cảm giác được khí tức của Đồ Đằng Huyền Xà đã bắt đầu chậm rãi điều dưỡng lại.

Khi mà Mạc Phàm đút xong hòm thuốc cuối cùng cho Đồ Đằng Huyền Xà thì bỗng nhiên Đồ Đằng Huyền Xà vẫn luôn nằm im đó lại bất ngờ mở mắt ra!

Hai cái đồng tử to lớn kinh người của nó liền nhìn chăm chú vào người Mạc Phàm bé nhỏ đang đứng trên cái đầu của nó khiến cho Mạc Phàm sợ tới mức cả người lảo đảo, suýt chút nữa là ngã sấp xuống mặt hồ.

“Tê tê ~~~~~~~~~~”

Đồ Đằng Huyền xà phát ra một tiếng kêu tương đối trầm thấp.

Mạc Phàm đang đứng ở nơi đó thì bị hù dọa đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu. Hắn khó nhọc quay đầu lại, nhìn về phía Đường Nguyệt đang ngồi ở bờ đê, thấp giọng hỏi:

“Nó, nó, nó muốn nói cái gì a…”

Đường Nguyệt bật cười hì hì, cặp mắt cong lên thành hai hình trăng khuyết xinh đẹp nói với Mạc Phàm: “Hắn hỏi ngươi có còn những thứ này hay không. Ngoài ra, hắn còn đang muốn cảm tạ ngươi.”

Thay vì để cho đám người trong quân đội kia đem những thứ huyết tề này đi tiêu hủy, chẳng bằng đem hết chúng ra đây để bồi bổ thân thể cho Đồ Đằng Huyền xà còn hơn.

Vì vậy Mạc Phàm một lần nữa nhấc điện thoại của mình gọi cho Lãnh Thanh để nhờ nàng lại đưa một chiếc xe tải đầy huyết tề nữa chạy đến đây.

“Tê tê… Tê tê…” Đồ đằng Huyền xà lại bất ngờ phát sinh tiếng kêu.

Lần này thì không chờ Mạc Phàm hỏi dò nữa, Đường Nguyệt liền bật cười cười phiên dịch nói: “Tên to xác nói rằng vật này phi thường ngon miệng, nó rất yêu thích.”

Mạc Phàm nở một nụ cười méo xẹo, trong lòng nói thầm, loại huyết tề này đối với người bình thường quả thực là một đống nước cống. Chưa từng thấy ai uống nước cống mà lại còn vui vẻ như vậy a…

———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play