Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Lông chim khắp người Phong Vũ Tước phi thường cương ngạnh cùng sắc bén, nhìn qua giống như một đám lít nha lít nhít chủy thủ đang treo trên thân người và cặp cánh của nó, hàn quang bén nhọn của chúng lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ cần nhìn vào cũng đủ khiến người khác phải lạnh sống lưng.

“Ngao ồ ooo ~~~~~!”

Từ trên bầu trời đêm phát ra những tiếng hót âm vang dữ dội, đôi mắt sáng quắt của đầu phi cầm kia khóa chặt lấy vị trí của hai người Mạc Phàm ở phía dưới. Tuy nhiên Mạc Phàm cùng Đường Nguyệt cũng không có ý định chạy trốn, đối phương rõ ràng còn có tiếp viện, nếu muốn bọn chúng không thể tiếp tục đuổi theo, thì nhất định phải nhanh chóng giải quyết gọn gàng những tên gia hỏa có cánh này.

Phong Vũ Tước đã bay tới càng lúc càng gần, đối phương có vẻ như cũng khá cẩn trọng, không có liều lĩnh lao xuống tấn công phủ đầu ngay lập tức.

“Vũ đại nhân, chúng ta đã phát hiện hành tung của mục tiêu, xin ngài mau chóng đến tiếp viện.” Liễu Chung Minh đang ngồi trên Phong Vũ Tước vội vàng dùng máy truyền tin để thám báo.

“Rất tốt, cuốn lấy bọn họ, theo sát đằng sau, nhất định không được để cho bọn họ chạy lên toà Bạch sơn kia, chúng ta đại khái khoảng hai mươi phút sau là sẽ chạy tới.” Thanh âm của Thị vệ trưởng Vũ Bình Cảnh rất nhanh chóng liền truyền tới.

“Vâng, thưa đại nhân!” Liễu Chung Minh đáp lời một cách hùng hồn, hữu lực, trên mặt đã xuất hiện ý cười khó có thể kiềm chế được.

Có đầu Phong Vũ Tước này trong đội hình đúng là khác bọt ngay, mấy tên thẩm phán viên tập sự kia căn bản không có cách nào so sánh với một Triệu Hoán hệ ma pháp sư có khả năng bay lượn như mình được.

“Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?” Liễu Nhất Lâm từ trên cao nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang chạy trốn ở phía dưới, trong lòng khó tránh khỏi có mấy phần căng thẳng, hoảng hốt.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Liễu Nhất Lâm chấp hành nhiệm vụ của Thẩm Phán Hội, có người còn nói rằng đây là nhiệm vụ do Nghị Viên của Thẩm Phán Hội Chúc Mông tự mình ra lệnh, vì vậy nhiệm vụ này nhất định rất là gian khổ, điều này làm cho Liễu Nhất Lâm tự cảm thấy có vài phần bất an.

Có thể khiến cho Chúc Mông Nghị Viên phải sử dụng đội Cung Đình thị vệ để đi bắt lại, vậy có thể khẳng định bọn họ không phải là phạm nhân tầm thường.

“Bọn họ muốn đang muốn chạy lên Bạch Sơn.” Tên nam tử lông mày rậm nắm giữ Dực Ma cụ nam tử nói.

“Tuyệt đối không được để cho bọn họ chạy vào trong núi, đây là mệnh lệnh của Cung Đình thị vệ trường, chúng ta nhất định phải quấy nhiễu bọn họ.” Liễu Chung Minh đáp lời.

“Vậy thì chúng ta bay xuống cuốn lấy bọn họ!” Nam tử lông mày rậm lộ ra mấy phần tự phụ, không hề xem trọng thực lực của đối phương.

Đôi nam nữ phía dưới kia từ tuổi tác xem qua chắc chỉ cỡ chừng hai chục tuổi, vậy thì có thể mạnh đến mức nào được cơ chứ, vì vậy Đông Phương Minh hắn không cần phải lo lắng sợ hãi cái gì hết!

Đông Phương Minh là một người tài cao gan lớn, hắn trực tiếp thu Thanh Sí ở phía sau lưng lại, để cho thân thể của mình rơi tự do từ bầu trời đêm đen kịt xuống dưới mặt đất.

Trên người hắn thiêu đốt một ngọn lửa vô cùng rực rỡ, theo cả người hắn rơi xuống thì ngọn lửa cũng thiêu đốt càng lúc càng lợi hại, không khác gì một viên thiên thạch màu xám ma sát xoẹt xoẹt với không khí, kéo ra một cái đuôi lửa thật dài ở đằng sau.

“Oanh ~~~~~~~~ ”

Một thân hỏa diễm ầm ầm hạ xuống mặt đất, Đông Phương Minh một thân áo xám, thân thể kiên cường, khuôn mặt lạnh lùng đứng trong cái hố thật lớn do vụ va chạm tạo thành, ánh mắt kiêu ngạo quét sang vị trí của Mạc Phàm cùng Đường Nguyệt.

“Nếu đã gặp phải Đông Phương Minh ta, tốt nhất là các ngươi nên bó tay chịu trói đi, miễn cho ta ra tay không biết nặng nhẹ!” Đông Phương Minh đứng trước mặt Mạc Phàm cùng với Đường Nguyệt, hỏa diễm thiêu đốt trên người hắn hiện ra một loại màu sắc cùng ý vị không tầm thường.

Từ khí tức cùng với sắc xanh của ngọn lửa đang bốc cháy kia liền có thể biết, hỏa diễm trên người hắn cũng không phải là phàm hỏa!

Ngẫm lại cũng hợp lý, một người nắm giữ Dực Ma cụ thì không có lý do gì lại mua không nổi một cái Linh cấp hỏa chủng.

Đây đúng là một cái đối thủ khó dây dưa. Mạc Phàm nháy mắt với Đường Nguyệt một cái, ra hiệu cứ giao tên gia hỏa đáng ghét này lại cho mình.

“Em phải cẩn thận một chút, hắn là Đông Phương Minh, là Hỏa pháp sư xuất sắc nhất trong đám người trẻ tuổi của Đông Phương thế gia xuất.” Đường Nguyệt thấp giọng nói.

“Đông Phương thế gia?” Mạc Phàm trong đầu có một chút ấn tượng với cái tên này, hình như Mân Viêm mà mình lấy được lúc trước cũng là nhờ có sự “giúp đỡ” của đám người Đông Phương thế gia này.

Đường Nguyệt âm thầm lùi ra xa một khoảng, để cho Mạc Phàm cùng Đông Phương Minh có một không gian chiến đấu đủ lớn để solo tay đôi.

Hành động này của nàng khiến cho Đông Phương Minh cảm thấy vô cùng bất mãn.

Cặp mắt kiêu ngạo của hắn nhìn chăm chú vào Mạc Phàm, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một cái, tràn đầy xem thường nói: “Lẽ nào ngươi nghĩ rằng mình có thể đơn đả độc đấu với ta được hay sao?”

Đông Phương Minh đã âm thầm dùng ý niệm tra xét qua nội tình của Mạc Phàm, tu vi của tên này so với hắn còn muốn thấp hơn một ít. Từ trước đến nay trong giới trung cấp pháp sư, Đông Phương Minh hắn được xem như loại một tồn tại vô địch, kể cả mấy tên trong Thẩm Phán Hội cũng phải nhường hắn vài phần. Mấy tên tiểu tử giống như thế này, cho dù kéo cả đám đến đánh hội đồng cũng không phải là đối thủ của Đông Phương Minh hắn, huống chi chỉ một tên như thế này.

“Đương nhiên không phải.” Mạc Phàm lắc lắc đầu.

“Coi như cũng thân biết biết phận.” Đông Phương Minh cười cười chế giễu.

“Ta chỉ cần mười lăm phút là có thể giải quyết ngươi.” Mạc Phàm nở một nụ cười đáp trả, một nụ cười kiêu ngạo không hề kém cạnh kẻ địch đang đứng đối diện một chút nào.

Mạc Phàm rất rõ ràng, đám Cung Đình Thị Vệ kia đại khái khoảng hai mươi phút nữa sẽ chạy tới, hắn và Đường Nguyệt thì cần năm phút để chạy trốn khỏi đây, vì vậy cho nên hắn nhất định phải giải quyết người này trong vòng 15 phút.

“Vô tri!” Đông Phương Minh rốt cuộc đã bị những lời của Mạc Phàm chọc giận rồi, không ngờ trên đời này lại còn có kẻ ngu ngốc tới như vậy, đúng là rượu mời không muốn lại muốn đi uống rượu phạt!

Đông Phương Minh giận quá hóa thẹn, không thèm nói nhảm nữa, chỉ thấy mảnh đất vẫn còn ngùn ngụt bốc cháy dưới chân hắn ngay lập tức xuất hiện một cái Hỏa hệ Tinh đồ, tốc độ phác hoạ Tinh đồ nhanh đến mức không thể kịp nhìn thấy những viên tinh tử liên kết với nhau như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy sơ sơ một đám tinh quỹ nhanh chóng đan xen lẫn nhau.

Tốc độ phác họa Hỏa hệ Tinh đồ này, tuyệt đối là một loại thiên phú hiếm thấy, nhanh đến mức ngay cả Mạc Phàm cũng có chút không dám tin vào mắt mình.

“Đã quên nói cho ngươi, ta từ lúc sinh ra đã sở hữu thiên phú Cấp tốc phóng thích Hỏa hệ ma pháp!” Đông Phương Minh thực sự là một kẻ vô cùng tự phụ, trực tiếp nói ra bản lãnh đặc thù của bản thân mà không hề lo sợ bị đối thủ đọc vị khắc chế một chút nào.

Tốc độ phóng thích Hỏa hệ ma pháp của Mạc Phàm vốn đã là rất nhanh, không ngờ so với tên này thì khi hắn mới chỉ phác hoạ được một nửa tinh đồ, đối phương đã thi triển xong một cái Liệt Quyền đánh về phía này rồi!

Hắn không thể không đình chỉ việc phác hoạ lại, ngay lập tức hóa thành một đoàn bóng đen lấy tốc độ cực nhanh né về phía cạnh bên.

Một nấm đấm liệt diễm to lớn suýt soát xẹt qua mặt Mạc Phàm, nếu như liệt diễm này chỉ là phàm hỏa, Mạc Phàm thậm chí có thể không thèm né tránh, mạnh mẽ ngạnh kháng lại đòn này cũng được, chỉ là Mạc Phàm không dám chắc hỏa diễm màu xanh nhạt của tên Đông Phương Minh này còn có điểm dị thường nào khác không, vì vậy né tránh sang một bên là tốt nhất.

Khi Mạc Phàm lợi dụng Độn Ảnh cấp tốc trốn ra khỏi phạm vi của liệt quyền, còn đang suy tư xem đây là loại lửa gì, thì đột nhiên dưới chân hắn truyền đến một trận cháy bỏng, nóng đến mức tưởng chừng như gót chân hắn đã bị nướng chín thành giò heo luôn rồi.

Mạc Phàm cúi đầu, phát hiện hỏa diễm màu xanh nhạt kia chẳng biết từ lúc nào đã lan đến dưới chân mình, đồng thời nhen nhóm thiêu đốt sang thảm cỏ rậm rạp xung quanh...

Hỏa thế lan theo thực vật thiêu đốt càng lúc càng lớn, chỉ một lát sau, Mạc Phàm đã bị hỏa diễm màu xanh nhạt kia bao vây tứ phía rồi!

“Hóa ra là Dẫn Nhiên* loại Linh cấp hỏa chủng, chỉ cần một mồi lửa nho nhỏ liền đốt ra một khu vực lớn như vậy, ngọn lửa màu xanh này đúng là cũng có chút điểm đặc thù a.” Mạc Phàm trong lòng nói thầm.

*Dẫn nhiên: dẫn lửa*

Một trảng cỏ rộng lớn hiện tại đã biến thành thiên hạ của hỏa diễm màu xanh nhạt, nhiệt độ của ngọn lửa này tuy rằng không cao bằng Mân Viêm, thế nhưng lại có sức sống dai dẳng vô cùng, muốn dập tắt toàn bộ chúng e rằng sẽ vô cùng khó khăn.

Biển lửa màu xanh nhạt thiêu đốt xung quanh, không để hở bất kỳ một khoảng tối nào để cho Mạc Phàm có thể sử dụng Độn Ảnh chạy đi, mắt thấy thanh sắc liệt diễm đang có xu hướng liếm láp muốn nuốt trọn hắn, Mạc Phàm trong lòng quyết tâm cao độ, nắm đấm rắn chắc mạnh mẽ đấm về phía mặt đất một cách dứt khoát!

Mạc Phàm không tin Mân Viêm của mình lại không bá đạo bằng thứ Thanh Viêm nhỏ yếu này!!

Cả người hắn bốc lên hừng hực hồng sắc liệt diễm, đem Mạc Phàm ngang nhiên biến thành một tên hỗn thế ma vương. Khi nắm đấm của hắn vừa chạm xuống một đất, một đóa hung sát Mạn Đà La cực kỳ rực rỡ cùng tiêu hồn từ dưới chân Mạc Phàm tỏa ra...

Đóa hoa xinh đẹp này hoàn toàn nuốt trọn thân ảnh của Mạc Phàm, hồng sắc hỏa diễm ngổn ngang bay lượn, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, cùng những luồng thanh sắc hỏa diễm đang bao vây xung quanh hung hăng đụng vào nhau!

* ———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play