Nghe xong những lời của Mạc Phàm, trên khuôn mặt của Băng công tử Liễu Nhất Lâm liền xuất hiện những biểu tình cổ quái.
Hắn ngoài mặt nở một nụ cười cứng ngắc không thể nào gượng gạo hơn, trong lòng khỏi cần phải nói tất nhiên là đang nhẹ nhàng thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Mạc Phàm một lượt luôn rồi.
Vì sao Diệp Tâm Hạ lại có một tên anh trai cổ quái như vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc cũng coi như thôi. Không ngờ hắn còn có thể nói ra mấy thứ anh nuôi em nuôi như vậy được, đúng là khiến ta cảm thấy hổ thẹn giùm Tâm Hạ luôn mà!
“Không còn việc gì thì chúng ta đi chỗ khác chơi… Không nên tiếp tục ở đây làm chướng mắt người khác a!” Mạc Phàm nói, sau đó từ từ đẩy Tâm Hạ đi về phía cổng trường.
Liễu Nhất Lâm tất nhiên là không để cho Mạc Phàm được như nguyện. Hắn luôn cảm giác người này không đáng tin một chút nào.
Tâm Hạ chỉ là một cô gái vô cùng yếu ớt, đến đi đứng còn không thuận tiện. Nếu như để cho tên nam nhân kỳ quái này cứ như vậy đẩy đi thì không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế nào nữa!
Vì vậy, Liễu Nhất Lâm cố gắng duy trì hình tượng ấm áp của mình, mở miệng nói: “Nếu là bạn của Tâm Hạ thì cũng là bạn của Liễu Nhất Lâm ta. Có điều ta thấy ngươi vừa từ phương xa đến, chắc cũng có phần mệt mỏi, vậy để ta mời khách thì như thế nào…”
“Ta nói, ngươi có phiền hay không? Chúng ta đang muốn tìm địa phương không người ân ân ái ái, là chuyện con nít con nôi không nên xem a! Ngươi đừng có đứng ở chỗ này nháo sự nữa được không?” Mạc Phàm đã sắp không nhịn được nữa rồi.
Tâm Hạ nghe qua mấy lời này, cả khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên rồi. Cái gì gọi là ân ân ái ái con nít không nên xem a? Vậy mà còn nói thành lý lẽ hùng hồn như vậy, thật là muốn mắc cở chết người người ta mà!!
Liễu Nhất Lâm nghe xong sắc mặt vốn tái mét liền chuyển sang tông trắng xanh luôn rồi. Người này quả nhiên đối với Tâm Hạ không có ý định tốt lành gì. Tâm Hạ nàng tính tình thật sự là quá ôn nhu thiện lương, vì vậy mới không có đi kháng nghị câu nào.
“Không được, không được! Tâm Hạ không dám kháng nghị, vậy thì mình phải đứng ra để bảo vệ cho nàng, không thể để cho Tâm Hạ rơi vào miệng tên sắc lang này được…”
Suy nghĩ xong xuôi, Liễu Nhất Lâm rất quả quyết tiến lên một bước, vẻ mặt thành thật nói:
“Bằng hữu, ta nghĩ ngươi không nên quá phận như vậy a? Mấy tháng qua ta luôn một mực ở bên Tâm Hạ, vì vậy nhìn ra được nàng là một cô gái vô cùng thiện lương!”
“ Ngươi không nên lợi dụng tính tính này của nàng mà lấn tới được voi đòi luôn Hai Bà Trưng, cũng như nói những lời nhục nhã nàng như vậy! Tâm Hạ không lên tiếng không có nghĩa là Liễu Nhất Lâm ta có thể khoanh tay làm ngơ nhìn ngươi xằng bậy như vậy!!”
Tâm Hạ nghe xong những lời này liền cảm thấy không vui, muốn mở miệng nói vài lời rõ ràng với Liễu Nhất Lâm.
Trên thực tế, Tâm Hạ mấy tháng nay có thể nói là đã thẳng thừng từ chối Liễu Nhất Lâm vô số lần nhưng người này cứ luôn nói với mọi người là rằng nàng quen với hắn a!
Khi Tâm Hạ vừa muốn mở miệng thì liền bị Mạc Phàm ngăn cản lại. Nếu có người quen của Mạc Phàm nhìn thấy cặp mắt khép hờ đầy gian tà của hắn hiện tại thì chắc chắn đều sẽ dành một phút mặc niệm cho số phận Liễu Nhất Lâm. Bởi vì hắn xem như đã lọt vào sổ đen của Mạc Phàm rồi!
“Có phải là ngươi thích nàng hay không?”
Mạc Phàm tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ động thủ, mà chỉ mỉm cười hỏi một câu.
“Ngươi hỏi lời này là ý gì?” Liễu Nhất Lâm nói.
“Nếu là phải thì hành động lần này của ngươi cũng coi như bình thường… Nếu là không phải, thì con mẹ nó ngươi có phải là ngươi đang rảnh quá hay không, cứ đi xía mũi vào chuyện của người khác như vậy?” Mạc Phàm mắng.
Liễu Nhất Lâm nghe thấy mấy lời thô tục như vậy liền nhíu mày lại, còn cố ý nhìn sang Tâm Hạ một cái.
Cũng tốt, hôm nay liền trực tiếp bày tỏ tâm ý của mình, tránh để cho Tâm Hạ thật sự bị con sói đói này đẩy đi. Như vậy thì thân thể băng thanh ngọc khiết của nữ nhân trong lòng mình chắc chắn sẽ bị hủy trong một sớm một chiều mà thôi!
“Phải thì như thế nào!” Liễu Nhất Lâm mặt mũi đầy nghiêm nghị nói.
“Như thế nào là như thế nào? Mới vừa rồi lúc mấy con bánh bèo kia khua môi múa mép thì cái bộ dạng ra vẻ như ta đây phóng nhã của ngươi khiến cho lão tử vô cùng ngứa mắt!”
“Nếu như ngươi là đàn ông thì trực tiếp cho mỗi đứa một cước, phí công nhiều lời với mấy con gà mái đó làm gì? Hiện tại ta đang nghiêm túc hỏi ngươi thì ngươi lại đứng đó trả lời phải thì như thế nào.. phải phải tổ cha ngươi!”
Mạc Phàm nói những lời này vô cùng lớn, khiến cho những người đi đường xung quanh cũng phải bật cười ha hả.
“Ta là đang vì Tâm Hạ cân nhắc.” Liễu Nhất Lâm bị chửi tới nỗi sắc mặt tái xanh lại, tức giận giải thích.
“Cân nhắc con mẹ ngươi! Ngươi dỏng tai lên mà nghe kỹ cho ta…”
“Nàng là em gái ta, cũng là cô vợ mà ta nuôi từ nhỏ đến lớn. Ta đây chính là bao dưỡng đó, có hiểu không? Nếu ngươi còn không biết liêm sỉ mà cứ tiếp tục vo ve vo ve như con ruồi lảng vảng bên người em gái ta, thì đảm bảo ta sẽ đánh ngươi đến má ngươi cũng nhìn không ra đấy!” Mạc Phàm đại khí lẫm nhiên nói.
Điệu bộ này của Mạc Phàm chính là phiên bản hoàn mỹ nhất của hình ảnh tà mị bá đạo tổng tài trong truyền thuyết.
Vốn chủ ý của Tâm Hạ là sẽ nói rõ ràng cho Liễu Nhất Lâm biết bản thân mình đã có người trong lòng. Thế nhưng sau khi nghe Mạc Phàm nói xong câu ” Vợ ta bao nuôi từ nhỏ đến lớn” thì nàng quả thực chỉ muốn đào một cái lỗ chui vào.
Trên đường này có rất nhiều người đi tới đi lui đó, sao anh hai lại có thể nói câu đó lớn tiếng dữ vậy?
“Đánh đến ngay cả mẹ ta cũng nhận không ra??”
Khuôn mặt của Liễu Nhất Lâm đã hoàn toàn đen thui rồi. Bị chửi tới mức này, hắn tất nhiên không thể tiếp tục trưng ra bản mặt phong độ giả tạo của hắn được nữa.
“Ngươi thật giống như tới nơi này mà không có hỏi thăm qua trước một chút nhỉ? Tai trong Chiết Giang học phủ này, bàn về thực lực vẫn chưa có người nào dám nói khoác mà không biết ngượng như vậy trước mặt Liễu Nhất Lâm ta!”
Hai tên nam nhân trong nháy mắt giương cung bạt kiếm. Khí tức của bọn họ đụng thẳng vào nhau, Băng nguyên tố cùng Lôi nguyên tố cũng bắt đầu điên cuồng hội tụ về khu vực ven hồ này.
Những người đang đi đường kia thì cũng rất nhanh ý thức được ở nơi này có ha người muốn đánh nhau, rất tự giác nhường ra một khu đất trống trải, từng khuôn mặt hiện lên vẻ hả hê chờ xem kịch vui.
“Là tên tiểu tử nông thôn nào không có mắt, dám tìm Băng công tử của chúng ta phiền toái?” Một tên vây cánh của Liễu Nhất Lâm nói.
“Người tự nhìn đi, chính là cái tên mặc áo sơ mi màu đen đó! Thật ra Liễu Nhất Lâm cũng đã mấy lần ám chỉ qua rồi, chỉ là tên tiểu tử kia rượi mời không uốn mà muốn uống rượu phạt a!”
Một tên học viên có thâm niên bát quái nói.
“Cô gái kêu là Tâm Hạ kia là một Chữa Trị hệ Pháp Sư. Mặc dù bẩm sinh không thể bước đi nhưng người theo đuổi cũng không ít…
“Có điều những người theo đuổi kia hoặc là không dám chính diện cạnh tranh, hoặc là bị Liễu Nhất Lâm bí mật xử lý. Có người buồn bực cúi đầu cũng có người đã nếm mùi đau khổ.”
“Lại nói người này ai vậy, không giống như người của Chiết Giang học phủ chúng ta?” Có một tên hiếu kỳ hỏi.
“Nhất định là không phải rồi! Trong trường này nào có ai dám đối nghịch với Băng công tử đâu! Ngươi nhìn xem đi, bây giờ hắn còn đứng đó chảnh chọe, lát nữa chết thế nào cũng không biết!” Tên vây cánh của Liễu Nhất Lâm nở nụ cười.
Một trận gió không tầm thường cuốn qua, lá khô ngổn ngang từ trong không trung bay lượn tới. Những người đi đường xung quanh cũng tỏ ra vô cùng thức thời, liền bao vây xung quanh để tạo thành một khu vực chiến đấu khá rộng rãi. Khuôn mặt của bọn họ đều toát lên vẻ chờ mong, xem xem tràng chiến đấu này sẽ diễn ra như thế nào.
Quy định của trường học cũng chỉ là thứ nằm trên giấy. Trên thực tế, có mấy tên Pháp Sư thật sự quản được bản thân mình đây?
“Tâm Hạ, nàng đến bên cạnh ta đứng đi, để ta thay nàng giáo huấn cái tên lưu manh này một phen! Băng hệ ma pháp của ta có uy lực vô cùng mạnh mẽ, nhất định sẽ đánh cho tên kia no đòn. Có điều ta chỉ sợ nàng sẽ bị ngộ thương mà thôi…”
Băng công tử Liễu Nhất Lâm mặc dù đã vạch mặt với Mạc Phàm nhưng vẫn không quên phong độ thân sĩ nói.
Mạc Phàm ngược lại không có tận lực đem Tâm Hạ đẩy ra. Ánh mắt của hắn đã bắt đầu nổi lên những tia chớp màu tím đen, rõ ràng đã đang súc tích Lôi hệ lực lượng.
“Đối phó với loại người như ngươi, ta ưa thích nhất là dùng lôi tới đánh…” Mạc Phàm đứng ở bên cạnh Tâm Hạ, Lôi hệ Tinh đồ nhanh chóng phác hoạ dưới chân hắn.
Toàn bộ quá trình này diễn ra trong sự yên tĩnh tuyệt đối, không có một tiếng động nào, thế nhưng lại mau lẹ vô cùng.
“Đáng ghét, nếu như ngươi muốn đánh với ta một trận thì để cho Tâm Hạ đứng sang bên cạnh! Nếu không cho dù ngươi hạ thủ với ta như thế nào, ta đây cũng sẽ không thả bất cứ cái ma pháp nào về phía bên đó!” Băng công tử Liễu Nhất Lâm mặt mũi đầy chính khí nói.
Thật ra thì người đi đường không cần thiết phải vây ra một mảnh đất trống lớn như vậy. Chri cần một khu đất nho nhỏ là được rồi. Mạc Phàm cố ý không đem Tâm Hạ đẩy ra, chính là để phòng ngừa ngộ thương a…
Đối phó loại mặt hàng trước mắt, Mạc Phàm một chiêu liền có thể đem hắn tiêu diệt!!
“Thiên quân… Phích Lịch… Dạ Xoa!”
Mạc Phàm hiện tại đã có thể thi triển trung cấp ma pháp với tốc độ cực nhanh. Chỉ vừa nói xong câu “Không cần phức tạp như vậy”, ngón tay của hắn đã chỉ xéo lên không trung.
Tức thời, một cột sấm sét màu tím đen mạnh mẽ phá vỡ bầu trời quang đãng buổi trưa, sau đó phân ra thành vô số cột sét nhỏ hơn ầm ầm đánh xuống. Cây cối hai bên đường dưới uy lực cường đại của một đòn này trong chớp mắt liền hóa thành một đống tro bụi…