Dịch: Hoangforever

Mây đen vẫn bao phủ đầy trời Ma Đô như cũ. Nó dày đặc tới nỗi không có một chút xíu ánh sáng nào xuyên qua được.

Thành thị to lớn giống như một người khổng lồ vậy. Lâu lâu lại có ánh đèn được giăng khắp nơi trên các con đường kia lóe lên. Nó chi chít, rầm rạp, chằng chịt.  Ánh đèn ô tô màu đỏ chạy dọc theo con đường này trông không khác gì dòng máu đang di chuyển.

Đã nửa đêm rồi. Mà nó vẫn di chuyển không ngừng, giống như trái tim của người khổng lồ này lúc nào cũng đập vậy.

Mà các thế lực  có cơ sở ở một nơi âm u, hẻo lánh, không dễ bị phát hiện ở bên trong tòa thành thị này không khác gì những con ký sinh trùng, khối u ác tính bám dính, dính chặt lấy người khổng lồ. Trong đêm nay, các thế lực này liền nhận được sự càn quét toàn diện!

Có lẽ nhổ cỏ tận gốc ở thời điểm này sẽ làm cho thành phố này thương gân động cốt. Điều này bấy kỳ ai cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng. Những tai họa ngầm này hiện tại chưa có phát tác ra rõ ràng. Nhưng một khi nó đã phát tác rất có thể các tổ chức to lớn, cho tới các cơ quan, bộ máy nhà nước cũng sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề. Vì cả tòa thành thị mọi người sống ở trong đó. Vì một tương lai yên bình, giàu đẹp! Thời điểm này cần phải có ý chí kiên cường và sự hi sinh mới có thể thanh trừ, tận diệt mầm họa ngầm này. Một khi đã ra tay quyết không hạ thủ lưu tình!

Mạc Phàm vẫn đang nằm ở trên ban công. Ở trên ban công này hắn có thể quan sát một mảng lớn tòa thành thị trong màn đêm.

Mấy lần, hắn lấy điện thoại ra gọi cho lão sư Đường Nguyệt. Đáng tiếc rằng cũng chỉ là tin nhắn thoại trả lời hắn mà thôi.

Nghĩ tới cảnh đêm nay, tất cả Thẩm Phán Viên sẽ chiến đấu rất là anh dũng. Nhưng cuộc chiến này đối với  Mạc Phàm mà nói, hắn cũng không có nhìn thấy. Kể cả chuyện đám học viên ở trong trường đang thảo luận xem con Hắc Ám Yêu Thú lúc này đang ở đâu, hắn cũng không có biết. Lúc này hắn đang ngủ khò khò trên chiếc ghế dài giống như một người bình thường vậy…Nhưng điều này không có nghĩa rằng hắn không có phát sinh.

” Way, Người nằm ngủ ở nơi này giống như người chết làm cái gì vậy?? Ngươi nhanh nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nếu không…. nếu không ta liền….”

Đột nhiên Ngải Đồ Đồ nhảy ra, xuất hiện trong tầm mắt Mạc Phàm.

Chiếm lấy hết tầm mắt Mạc Phàm cũng không phải là khuôn mặt đang giận dữ kia. Mà lại là một bộ ngực to lớn đang nhún nhảy. Lần nào cũng vậy, ở trước mặt hắn, cô nàng này cũng chỉ mặc một cái áo lót. Thế này bảo hắn làm sao mà chịu đưng được nổi cơ chứ.

” Không có gì, chuyện riêng của ta thôi. Ngươi không cần phải biết.”

Mạc Phàm phát hiện ra hắn quả thật là một người không có tim, không có phổi. Hắn nhìn thấy bộ ngực to lớn kia nhảy tưng tưng, thế mà hắn không có một chút nào gọi là động lòng, hưng phấn lên.

” Nói dối. Tại sao người của Hắc Ám Giáo Đình lại muốn đối phó với ngươi. Còn nữa con Hắc Súc Yêu Nguyền rủa kia là do ngươi đánh bại phải không? Ta nghe mọi người nói, con Hắc Súc Yêu nguyền rủa này là một sinh vật cấp Chiến tướng. Ngươi cũng chỉ là một tên học viên, tại sao lại có thể địch nổi một sinh vật cấp Chiến tướng. Còn nữa, hai cái người tên là Cổ Văn Thanh và Phó Thiên Minh kia. Bọn họ thật sự là người của Hắc Ám Giáo Đình sao?? Chẳng lẽ ngươi chính là người của Thẩm Phán Hội vào trong trường ẩn núp, nằm vùng để đối phó với Hắc Ám Giáo Đình… A haha, chắc chắn là như vậy rồi!”

Ngải Đồ Đồ liền tuôn ra một đống nghi vấn trong đầu hỏi thẳng Mạc Phàm.

” Ngươi có sức tưởng tượng cũng không tệ, tính viết thành một cuốn truyện tiểu thuyết à?”

Mạc Phàm hết chỗ nói với cô nàng Ngải Đồ Đồ này rồi.

” Còn nữa, còn một vấn đề quan trọng nhất nữa. Người chỉ cần trả lời cái vấn đề này là được. Còn mấy cái vấn đề kia không cần trả lời cũng được.”

Ngải Đồ Đồ nghiêm túc nói.

” Hỏi đi.”

Mạc phàm nói.

” Ngươi rốt cuộc có phải là một tên Ma pháp sư một hệ hay không???”

Cái vấn đề này, đồng dạng Mục Nô Kiều ngồi ở trên ghế salon ở bên cạnh cũng muốn hỏi. Khi Ngải Đồ Đồ đặt câu hỏi. Nàng cũng nhích lại gần tới chỗ này. Đôi mắt đẹp như thu thủy kia nhìn chăm chú vào Mạc Phàm.

Lần đầu tiên khi gặp hắn ở trong cuộc đấu thú so tài, rõ ràng cái tên Mạc Phàm này là một gã Ma pháp sư hệ Triệu hoán. U Lang Thú của hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Sau đó hắn lại lấy ra kỹ năng Trung cấp ma pháp Lôi hệ. Điều này thì cũng bình thường như mọi người thôi. Có lẽ chủ tu của hắn vốn là Lôi hệ, thứ tu chính là hệ Triệu Hoán. Dù sao thì Trung cấp Ma Pháp Sư có thể thức tỉnh ra hai hệ.

Nhưng khi Mục Nô Kiều tự mình đối chiến với Mạc Phàm. Rõ ràng nàng cảm nhận được tên Mạc Phàm này còn có một năng lực khác nữa. Đây chính là nỗi nghi hoặc lớn nhất, vây khốn trong lòng Mục Nô Kiều.

Hắn khi ở trong lồng sắt thuần phục thú, lại biểu hiện ra càng thêm kinh người hơn.

Hắn từ trong Liệt Diễm đỏ bừng đi ra. Toàn thân hắn là bao bọc một ngọn lửa màu đỏ hoa hồng. Mà năng lực hắn thi triển ra rõ ràng chính là kỹ năng Trung cấp Ma pháp Hỏa hệ!

Đòn Liệt Quyền – Địa Sát kia uy lực quả thật kinh người. Cho tới tận bây giờ, ký ức đó vẫn giống như nàng vừa tận mắt nhìn thấy vậy!

Hắn còn là một Ma pháp sư Hỏa hệ??

Nhưng điều này làm sao có thể được chứ?? Tu vi của hắn căn bản chưa có tới cấp bậc Cao cấp. Thế nhưng hắn lại có Tam hệ ma pháp!!!

” Các người không phải đều nhìn thấy rõ rành rành rồi sao. Còn hỏi ta câu hỏi này làm gì?”

Mạc Phàm cũng không phủ nhận.

Thực ra thì, nếu như hai cô nàng này thật sự để tâm về chuyện này. Các nàng chỉ cần phái một người tới Bắc Thành hỏi thăm một chút tin tức là được. Chắc chắn các nàng sẽ biết được chuyện hắn là trời sinh song hệ. Chuyện này rồi họ cũng sẽ biết được thôi. Cũng không có gì để hắn cần phải dấu diếm.

” Ngươi quả thật là tam hệ??”

Mục Nô Kiều thấy Mạc Phàm không phủ nhận, liền đứng phắt dậy hỏi. Một thân hình gợi cảm, có lồi có lõm liền đập thẳng vào mắt Mạc Phàm.

Mà cái miệng nhỏ nhắn của Ngải Đồ Đồ thì há hốc to ra tới nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà. Nàng quả thật không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm.

” Đại ma đầu! Ngươi quả thật là một tên quái thai dị dạng. Thiên thú trời sinh song hệ trong truyền thuyết rất là trâu bò kia, ấy vậy mà người cũng có được!”

” Người có nhiều hệ như vậy. Nhưng lại vẫn có thể tu luyện tới cảnh giới còn cao hơn tất cả mọi người ở đây???”

Rất nhanh Mục Nô Kiều liền nắm được điểm mấu chốt.

Sau khi Mạc Phàm thi triển ra một màn Hỏa hệ kia, Mục Nô Kiều tin chắc rằng, thực lực Hỏa hệ của Mạc Phàm vượt xa hệ Triệu hoán kia. Thậm chí so sánh với Lôi hệ, nó còn mạnh hơn mấy phần.

Huống hồ người này nắm giữ còn không phải là Phàm Hỏa, mà chính là Linh Hỏa!

” Đại ma đầu, nói như vậy, hệ mà người mạnh nhất cũng không phải là hệ Triệu hoán, cũng không phải là Lôi hệ. Mà chính là Hỏa hệ đúng không?”

Ngải Đồ Đồ nói.

” Gần như là vậy.”

Ngải Đồ Đồ nghe thấy vậy cũng quỳ.

Thật ra Mục Nô Kiều cũng là một cô gái rất mạnh. Vốn nàng tưởng rằng thực lực của mình chắc ngang ngửa với tên Mạc Phàm này. Ai mà ngờ được cái tên biến thái này lại là tam hệ. Mà Lôi hệ cường đại kia lại cũng chỉ là thứ tu. Hệ Triệu hoán lấy một địch một trăm cũng chỉ là phụ tu. Còn Hỏa hệ mới là chủ tu….. Một loại cảm giác thất bại đột nhiên nảy sinh trong lòng nàng.

” Người đi chết đi, tên biến thái này!”

Ngải Đồ Đồ đánh Mạc Phàm một cái rồi bỏ chạy.

Ngải Đồ Đồ vốn ham vui. Nàng vốn nghĩ rằng mình đã rất là Trâu Bò rồi. Ai mà ngờ được cái danh hiệu này không đủ để nhét kẽ răng người ta. Khiến cho nàng cảm thấy rất là khó chịu, bực bội trong lòng.

………………….

Vào cái đêm Hắc Ám Giáo Đình bị càn quét. Ở Hàng Châu cũng xảy ra một việc hệ trọng oanh động toàn thành.

Không biết tại sao những tin tức truyền ra ngoài lại cũng chỉ là tin đồn thất thiệt mà thôi. Không có một tin tức nào là có bằng chứng cụ thể. Chuyện này trở thành một chuyện rất là quái dị. Và những tin đồn thất thiệt này cũng dần dần bị chìm xuống khi có một tin tức khác nóng hổi hơn nổi lên.

Mạc Phàm nghe được những tin tức này từ Tâm Hạ ở đầu bên kia điện thoại. Hắn mơ hồ nhớ lại lão sư Đường Nguyệt từng nói rằng nàng đang đối phó với chuyện này. Rốt cuộc ở bên Tây Hồ tràn đầy lãng mạn, nên thơ kia đã xảy ra chuyện gì vậy? E rằng trong chuyện này cũng chỉ có Thẩm Phán Hội và một vài tổ chức, tầng lớp cao tầng mới nắm rõ được chuyện này.

Chuyện Hắc Ám Giáo Đình mới tập kích vừa mới kết thúc chưa được bao lâu. Cho nên Mạc Phàm quyết định đi tới trường học chỗ Tâm Hạ một chuyến.

Tâm Hạ và Linh Linh ở với nhau vô cùng tốt. Hai người giống như tỷ muội tốt của nhau vậy.

” Có người nào dám đánh chủ ý vào Tâm Hạ hay không?”

Mạc Phàm hỏi thăm Linh Linh một chút.

” Yên tâm đi. Nàng chắc chắn không có việc gì. Ở Hàng Châu có một sở hội nghị của Thẩm Phán Hội. Cái loại Hắc Ám Giáo Đình kia cũng không dám tới nơi này xin chết đâu. Nhưng mà trong khoảng thời gian ta bảo vệ cô bạn gái nhỏ này của người. Ta phát hiện ra một người, có lẽ hắn cũng không biết ta phát hiện ra hắn.”

Linh Linh nói.

” Nghĩa là sao??”

Mạc Phàm khó hiểu hỏi lại.

” Tỷ tỷ Tâm Hạ hình như được một ai đó bảo vệ.”

Linh Linh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play