Dịch: Hoangforever

Chỉnh sửa: Le Hoang

Nhà trọ Kim Nguyên.

Lúc này Mạc Phàm đang đứng ngoài ban công. Trên tay cầm một chiếc điện thoại di động.

“Lão sư Đường Nguyệt, cuối cùng thì cô cũng liên hệ với tôi.”

Trên mặt Mạc Phàm liền hiện ra sự tươi cười.

“Ta lúc này đang ở Hàng Châu, không thể sang chỗ cậu được. Ngươi không sao chứ? Ta nhận được tin tức, Hắc Giáo Đình ở Ma Đô có hành động rồi. Có lẽ bọn chúng nhắm vào ngươi đấy.”

Đường Nguyệt vội vàng hỏi.

“Tôi không sao cả. Tôi gặp phải một đám Hắc Súc Yêu nho nhỏ. Nhưng bọn chúng đều bị tôi giết chết hết rồi.”

Mạc Phàm nói.

“Sao ngươi lỗ mãng quá vậy. Nếu như xảy ra chuyện gì thì sao….Thủ đoạn hành động của Hắc Giáo Đình tàn nhẫn vô cùng. Một khi ngươi rơi vào tay bọn họ, rất có thể ngươi sẽ biến thành quái vật như bọn nó. Cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận, không được lơ là như vậy!”

Đường Nguyệt vô cùng nghiêm túc nói.

“Quái vật gì??”

Mạc Phàm có chút khó hiểu liền hỏi.

“Chính là Hắc Súc Yêu đó.”

“Hắc Súc Yêu?? Nó không phải là yêu ma sao??”

Mạc Phàm lại càng thêm khó hiểu hỏi lại.

Thật ra Mạc Phàm cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Giống như kiểu bất kỳ người nào là thành viên của Hắc Giáo Đình đều có thể điều khiển được cái đám Hắc Súc Yêu này vậy. Không phải chỉ có người thuộc hệ triệu hoán mới có thể khống chế được yêu ma hay sao? Không thể nào có chuyện tất cả người của Hắc Giáo Đình đều là hệ triệu hoán được?

“Bọn nó không phải là yêu ma. Bọn nó là con người, một con người đang còn sống!”

Đường Nguyệt nói.

“Cái gì???”

Mạc phàm nghe thấy vậy liền ngây ngẩn cả người.

Người sống??

Cái đám Hắc Súc Yêu kia là người sống???

“Bọn họ chính là người sống có linh hồn bị nguyền rủa. Đây chính là bí thuật đáng sợ nhất của Hắc Giáo Đình.”

Đường Nguyệt nói.

“Hứa Chiêu Đình bị bọn họ bắt đi rồi.”

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Đường Nguyệt ở đầu dây điện thoại bên kia cũng lâm vào trầm mặc.

Hứa Chiêu Đình cũng là một học sinh của Đường Nguyệt. Cho nên làm sao có chuyện  nàng không nhận ra được hắn cơ chứ.

Nhưng mà, lúc này Đường Nguyệt cũng không thể cứu được hắn. Hiện tại Thẩm Phán hội không thể xuất động. Một khi xuất động thì Hắc Giáo Đình sẽ nhanh chân chạy thoát khỏi  thiên la địa võng mà bọn họ dày công xây dựng để bắt chúng.

Huống hồ, Hứa Chiêu Đình đã bị bắt đi rồi. Hắn trên căn bản không thể nào sống sót được.

“Lão sư Đường Nguyệt. Tôi phải đi xem Trương Lộ Lộ một chút. Nếu như Hứa Chiêu Đình đã biến thành Hắc Súc Yêu. Vậy bọn họ đã biết được chỗ ở của Trương Lộ Lộ….”

Mạc Phàm nói.

“Trương Lộ Lộ, nàng là ai vậy?”

“Là bạn gái Hứa Chiêu Đình. Người thân của Hứa Chiêu Đình đã qua đời hết trong vụ tai họa Bắc Thành kia rồi, lúc này cũng chỉ có cô ấy là người thân mà thôi….Bạn gái của cậu ấy vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho cậu ấy. Tôi nghĩ đối với Hứa Chiêu Đình mà nói, Trương Lộ Lộ chính là người quan trọng nhất của cậu ấy lúc này. Vì vậy, tôi không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì được.”

Mạc Phàm dường như ý thức được điều gì, vội vàng cúp điện thoại. Lao xuống dưới sảnh tòa nhà.

Mạc Phàm bất chấp quy định không được sử dụng thú triệu hoán trong thành thị. Hắn liền gọi ra U Lang Thú. Bảo U Lang Thú nhanh chóng chạy về phía chỗ ở của Trương Lộ Lộ.

Con đường vào ban đêm rất là rộng rãi và thông thoáng. U Lang Thú cứ như vậy chạy như điên ở trên đường. Tất cả quy tắc giao thông trong thành thị ở trước mặt con dã thú này đều hoàn toàn vô nghĩa.

…………………

Ánh trăng lạnh lẽo, gió lạnh ở trên nóc nhà càng thêm lạnh thấu xương, thổi qua mặt giống như dao sắc xẹt qua.

Trương Lộ Lộ có chút không dám tin nhìn khuôn mặt hư thối ở trước mặt mình lúc này, lại càng không thể tin được khi nhìn vào đôi mắt ghét ác như ghét cừu kia.

Nó là Hứa Chiêu Đình??

Nó là Hứa Chiêu Đình?????

Con ngươi nàng không ngừng mở to ra, mở to ra như muốn lồi ra ngoài.

Từng giọt nước mắt tuôn rơi. Nội tâm đau đớn khiến cho Trương Lộ Lộ quên mất vết thương do móng vuốt thật dài kia đâm xuyên qua người mình.

Giờ khắc này, nàng rốt cuộc hiểu được vì sao con Hắc Súc Yêu có khí tức nguyền rủa này lại muốn giết chết đám Hắc Súc Yêu truy kích nàng kia. Cũng hiểu tại sao nó chần chừ, chậm chạm không muốn hạ thủ nàng. Nàng hiểu rằng thật ra lúc trước nó đang muốn bảo vệ cho nàng…

Mặc dù máu chảy đầm đìa, sinh mạng dần trôi qua do móng vuốt xuyên qua trái tim nàng. Nhưng nàng lại không hề sợ hãi như trước nữa.

Thay vì nàng bị những con sinh vật gớm ghiếc hèn hạ kia giết chết, chẳng bằng….

“Ha ha, a haha ha ha…. Ta đã nói rồi. Ngươi không khống chế được bản thân mình đâu. Là chủ nhân của ngươi, ta rộng lượng cho các ngươi một chút thời gian để nói chuyện với nhau. Nhưng mà nói nhanh nhanh lên một chút. Bằng không một khi máu chảy hết. Cho dù ngươi có nói cái gì, nàng cũng không có nghe được nữa đâu….A! Ta quên mất. Ngươi cũng chỉ biết kêu “cô cô cô” mà thôi. Đoán chừng ngươi có nói gì đi chăng nữa, nàng cũng không có hiểu gì.”

Tên đeo một nửa khuôn mặt liền đi ra ngoài hưởng thụ tâm tình này.

Áo khoác tung bay trong gió, mang theo tiếng cười bệnh hoạn biến mất trên nóc nhà.

“Cạch cạch cạch ~”

Âm thanh của một tảng đá lớn dính đầy máu bị rớt xuống mặt đất. Hắc Súc Yêu nguyền rủa đứng im ở nơi đó. Trên khuôn mặt của nó lúc này không thể dùng từ thống khổ để hình dung được nữa rồi.

“Gào ô Gào!!!!!”

Tâm tình của nó lúc này như muốn nổ tung ra vậy. Nó điên cuồng kêu gào. Sau đó há miệng ra, cắn cái phập xuống cổ tay của mình!!

“Két”

Nó cắn đứt đôi cổ tay của mình, giống như là cắn chết cừu nhân mà nó thống hận nhất vậy.

“Gào Grừ Gào!!!!!!!!!”

Khuôn mặt của nó kịch liệt co quắp lại. Tiếng rống khàn cả giọng không ngừng quanh quẩn trên nóc nhà.

Một chất lỏng màu đen từ trong hốc mắt nó không ngừng chảy ra, đọng lại trên khuôn mặt co quắp kia.

Nó điên cuồng cắn thân thể của mình, cắn rách da mình, cắn đứt móng vuốt giết người kia.

Lúc này nó cực kỳ thống hận thân thể của mình. Một loại thống hận vượt trên tất cả thống hận khác!!

......

Trong một chỗ tối, một nam tử giống như bóng ma từ từ bước ra ngoài.

Hắn đi qua khắp nơi toàn là máu màu đen cùng với chân tay cụt ở trên nóc nhà. Hai cặp mắt đen nháy nhìn chằm chằm vào một người toàn thân đầy máu tươi được lưu lại.

Thân hình nàng ngồi tựa vào bồn nước ở bên cạnh. Trên ngực có một cái cổ tay bị đứt lìa. Một đầu khác cổ tay chính là móng vuốt đã đâm xuyên qua người nàng….

Khuôn mặt của nàng tái nhợt không khác gì tờ giấy trắng. Thế nhưng lại không nhìn thấy sự thống khổ trên khuôn mặt của nàng. Điều này có nghĩa rằng nàng không phải chết vì sợ hãi và tuyệt vọng.

Bên cạnh cô gái này, còn có một sinh vật thương tích đầy mình đang quỳ ở đó. Hai con mắt của nó ôn nhu, nhìn chằm chằm vào cô gái đã bình yên rời đi này.

Nó ở đó khóc rống lên. Mặc dù con quái vật này có hình dạng không phải là người, cũng không phải là quỷ và bộ dạng khóc của nó khác xa con người rất nhiều. Nhưng Mạc Phàm biết nó đang khóc.

Mạc Phàm hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi về phía bọn họ.

“Xin lỗi! Tôi đã tới muộn.”

Mạc Phàm nhìn con Hắc Súc Yêu nguyền rủa kia rồi nói.

Hắn là Hứa Chiêu Đình. Mạc Phàm khẳng định hắn là Hứa Chiêu Đình. Chứ không làm gì có chuyện một con Hắc Súc Yêu canh giữ thi thể một cô gái lại hiện ra vẻ thống khổ như thế.

Khi Mạc Phàm nhìn thấy cổ tay Hứa Chiêu Đình bị đứt rời ra. Một cảm giác chua xót dâng lên trong lồng ngực của hắn.

Hứa Chiêu Đình từ từ nâng khuôn mặt tuyệt vọng của mình lên. Lúc này hắn vẫn lưu lại được tính người, cho nên nhận ra được Mạc Phàm….

Đột nhiên hắn dùng móng vuốt của mình, xé mở bụng mình ra. Sau đó từ từ móc trong bụng ra một món đồ.

Mạc Phàm có chút nghi ngờ, nhận lấy món đồ mà hắn móc từ trong bụng ra.

Lau vết máu trên đồ vật, Mạc Phàm thoáng cái ngây ngẩn cả người.

Đây là một tấm da màu đồng. Trên tấm da rõ ràng có vết cắt. Những vết cắt này ở dưới ánh trăng, rõ ràng có thể đọc lên được một cái tên!!

………….

“Là tên của Lam Y Chấp Sự! Hứa Chiêu Đình tìm ra được tên của Lam Y Chấp Sự kia.”

Đường Nguyệt có chút kích động nói qua điện thoại.

“Một cái tên thì có ích lợi gì cơ chứ?”

Mạc Phàm hỏi.

“Hầu hết phần lớn Hắc Giáo Đình ở trong xã hội này đều có một thân phận hợp cách. Cái tên này chính là tên của Lam Y Chấp Sự dùng để che dấu tai mắt người bên ngoài. Thật ra theo suy đoán của chúng ta, người ra tay hạ thủ với cậu, chân chính chủ mưu rất có thể là học viên học phủ Minh Châu. Chỉ là chúng ta không biết tên của hắn. Lần hành động này của chúng ta chính là nhắm vào tên Lam Y Chấp Sự này. Tên của hắn chính là một đầu mối quan trọng. Tên Lam Y Chấp Sự này có khả năng là nhân vật tiếp xúc trực tiếp với Hồng Y Giáo Chủ Tát Lãng. Chúng ta hi vọng từ tên Lam Y Chấp Sự này tìm được  Tát Lãng!”

Đường Nguyệt nói.

“Thế à. Nếu vậy cô nhanh đi báo cáo cho cấp trên biết đi. À khoan, có biện pháp nào giúp Hứa Chiêu Đình biến lại về hình dáng cũ không???”

Mạc Phàm cầm lấy điện thoại di động, ánh mắt nhìn vào Hứa Chiêu Đình và Trương Lộ Lộ ở bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play