Nhân lúc Nam Kiều không có mặt, Thời Việt hỏi mẹ mới biết hóa ra một năm trong tù, anh vốn nhờ Khích Hạo chăm sóc mẹ, nhưng cuối cùng lại thành Nam Kiều đến thăm bà mỗi tháng.

Khích Hạo và Nam Kiều đều giấu mẹ chuyện anh vào tù, chỉ nói với bà anh có một dự án đầu tư ở nước ngoài, phải ra nước ngoài một năm, chưa thể về ngay được.

Sau này anh trở về, Nam Kiều xin mẹ đừng nói với anh cô đã tới đây, đợi đến lúc thích hợp hẵng nói.

“Thanh à, mẹ thấy mình đúng là muốn gì được nấy, muốn cô bé này làm con dâu, không ngờ lại thành con dâu thật! Con nói xem có phải ý trời không!”.

Thời Việt nhìn mẹ vui đến nỗi cười mãi không ngừng, bụng nghĩ cô con dâu này của mẹ là do con tình cờ lừa về, còn người ta thì vượt ngàn dặm xa xôi tự tìm đến tận nhà mình đấy.

Nhưng ai có thể phủ nhận đó không phải ý trời?

Ba người cùng ăn tối, xem ti vi, Thời Việt và Nam Kiều đều tỏ ra rất bình tĩnh, tự nhiên như thể không phải họ vừa gặp lại sau một thời gian dài xa cách, mà đã ở bên nhau rất lâu rồi. Bởi bà Việt Tú Anh làm sao biết được những chia xa, những trắc trở giữa hai người? Bà chỉ cần biết con trai bà và cô gái này đã vượt qua hết mọi khó khăn khổ nạn, chỉ còn hạnh phúc mà thôi.

Xem ti vi xong, bà Việt Tú Anh đi nghỉ sớm. Nam Kiều và Thời Việt cũng lần lượt đi tắm rồi lên giường nằm.

Anh đã ngủ trên đây từ nhỏ, giờ đột nhiên có hai người, chiếc giường thành ra hơi chật.

Nam Kiều quay mặt vào trong, cô chỉ mặc nội y, mái tóc dài để xõa, mắt nhắm nghiền như đã ngủ rồi. Thời Việt lên giường sau, nghiêng người ôm cô vào lòng.

Khi tấm lưng trần mịn màng của cô áp vào ngực anh, cảm giác ăn khớp đã lâu lắm anh không được cảm nhận khiến anh thấy đau đớn từ đỉnh đầu đến tận gót chân. Đôi mắt đang nhắm của Nam Kiều khẽ động đậy, nhịp thở cũng thay đổi.

Thời Việt biết cô chỉ mặc nội y là có ý gì. Nhưng anh không nỡ nuốt trọn cô gái này ngay. Anh vừa ve vuốt những ngón tay thon dài của cô một cách tỉ mẩn từng chút từng chút một, từng tấc từng tấc một, vừa nghe hơi thở mềm nhẹ của cô.

Anh hỏi: “Nhà không có vòi hoa sen, em tắm quen không?”.

Nam Kiều “vâng” một tiếng: “Hồi nhỏ nhà em cũng không có”.

“Đồ ăn thì sao? Ăn quen không?”.

“Quen”.

“Mẹ anh thì sao? Bà có tốt với em không?”.

Nam Kiều mím đôi môi mỏng, khẽ cười.

Thời Việt hỏi: “Em cười gì thế?”.

Nam Kiều trở mình, quay mặt về phía anh nói: “Giường của anh sẽ không sập chứ?”.

“Không, hồi nhỏ anh rất nghịch, bố anh dùng cốt thép hàn giường cho anh nên chắc chắn lắm”. Anh rung lắc thật mạnh rồi tựa vào má cô nói nhỏ:

“Em nghe này, không có tí tiếng động nào...”

Nam Kiều vùi đầu vào lồng ngực dẻo dai săn chắc của anh, cười khúc khích. Mùi cơ thể quen thuộc và thanh mát trên người anh, cô có ngửi hàng nghìn hàng vạn lần cũng không thấy đủ.

“Thời Việt”.

Anh khẽ đáp một tiếng.

Cô lại gọi: “Thời Việt”.

Anh khẽ cười, lại đáp.

Anh biết cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể thốt thành lời. Chẳng phải anh cũng thế đó sao?

Mọi lời nói chẳng qua cũng để thể hiện tình cảm. Một khi chỉ cần hai từ ngắn ngủi, hoặc một vài động tác đã có thể biểu đạt được tất cả, những lời thừa thãi còn cần làm gì nữa?

Đột nhiên cô cắn thật mạnh vào ngực anh. Anh khẽ kêu một tiếng rồi nâng mặt cô lên hôn thật sâu.

Anh đè lên người cô, bấu chặt hai cánh tay cô, thỏa sức hôn cô. Sự giằng co, giãy giụa, cắn cấu của cô đều là sự đáp lại nhiệt tình nhất, rung động nhất của cô.

Nam Kiều dường như có một ham muốn hủy hoại gần như là để phát tiết đối với cơ thể anh, cô không nói gì nhưng cứ cắn anh, để lại những dấu răng lên làn da săn chắc của anh. Thời Việt thấy cô như vậy lại vô cùng xót xa, càng dung túng cô hơn. Ngoài anh ra, còn ai được thấy vẻ bướng bỉnh xấu tính, kiên cường lại yếu đuối rất nữ tính này của cô nữa?

Cô vẫn chưa hết lệch múi giờ, đôi mắt phượng sáng lên như sao trong sắc đêm mờ mờ. Anh nằm trên người cô, làn da nâu rám nắng áp sát vào làn da trắng của cô, tạo ra sự tương phản rõ rệt. Mồ hôi của anh hòa lẫn với mồ hôi của cô, giọng khàn khàn, anh nói nhỏ: “Ở nhà không có cái đó. Anh sợ anh sẽ...”.

Nam Kiều cố gắng thả lỏng bản thân để đón nhận anh, mơ hồ nói: “Nửa năm nay, anh có hút thuốc không?”.

Thời Việt lắc đầu: “Sau khi vào đó, anh không hút lần nào nữa”.

“Có uống rượu không?”.

“Thỉnh thoảng, không nhiều”.

Cô thở dốc, lại hỏi: “Có ngủ với người phụ nữ khác không?”.

Trong đêm tối, anh nheo mắt lại, đột nhiên đẩy mạnh về phía trước. Nghe tiếng rên nho nhỏ của cô, đầu thiếu chút nữa nổ tung, anh suýt mất kiểm soát. Anh chống tay hai bên người cô, mồ hôi nhỏ xuống, nghiến răng, nói: “Em nói xem?”.

Cô ôm cái cổ rắn chắc như gỗ sồi của anh, tay xoa xoa phần chân tóc ngắn và hơi rát tay sau gáy anh, nhắm mắt, giữ giọng bình tĩnh nói:

“Hôm nay là mười hai tháng Ba”.

“Ừ?”. Thời Việt không hiểu, anh đang tính kỳ an toàn của Nam Kiều, nhưng đã hơn một năm không gặp, chu kỳ trước kia anh nhớ giờ còn chuẩn xác không?

“...”

Lần đầu tiên Nam Kiều cảm thấy anh ngốc như vậy, ngốc đến nỗi cô vừa ngượng vừa tức.

Cô đã nói rõ ràng đến thế rồi. Dù sao chuyện này cũng không như những chuyện khác. Lẽ nào cô phải nói những lời thô tục như là “Anh cứ ở trong luôn đi” à? Hay quái dị như “Anh hãy làm em có bầu đi!”?

Trước nay vốn từ của cô vốn không nhiều. Cô hơi nản lòng nói: “Anh trồng cây con đi”.

Thời Việt ngớ ra, mãi một lúc sau, anh mới quay mặt cô lại, hỏi cuống lên: “Em nói gì cơ?”.

Nam Kiều nhắm mắt, không nói một lời, hàng lông mày hơi chau lại rồi khẽ nhướn lên. Thứ kia như một thân cây rất lớn đang cắm cái rễ to của mình vào trong cô, vươn mãi vươn mãi, vươn đến mọi ngóc ngách trong cơ thể cô, hòa tan vào mạch máu cô.

Trong sắc đêm mông lung, gương mặt cô vừa an nhiên vừa đẹp đẽ, đôi mắt nhắm nghiền giấu đi hết mọi ham muốn và nóng bỏng trong cô. Ngón tay thon dài của Thời Việt vuốt qua cánh mũi, gò má, khóe miệng của cô, cảm nhận một chút sự hồi hộp bên dưới vẻ thản nhiên của cô.

Anh không tiếp tục truy hỏi cô nữa, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô, vỗ về cô để cô từ từ mở rộng, đón nhận toàn bộ.

Chiếc giường nhỏ này chứa đựng tuổi thơ, thời niên thiếu, thanh niên, tráng niên của anh, sau đó, lại có thêm người phụ nữ mà anh hy vọng có thể cùng anh sánh vai đi hết cuộc đời. Trên chiếc giường này, anh chiếm hữu cô, trao đổi rồi hòa tan mọi thứ với cô một cách thành kính như đang thực hiện nghi thức long trọng nhất đời người.

Yêu nhau và ở bên nhau là có thể ham muốn, có thể lấy lòng, có thể hưởng thụ vẻ đẹp cuộc sống một cách thỏa thuê không kiêng kỵ, đây vốn là sự ích kỷ của riêng hai người, một việc mà dù có ích kỷ hơn thế nữa cũng đáng được thấu hiểu và chúc phúc.

Nhưng anh và người phụ nữ anh yêu lựa chọn không bao giờ ngừng lại.

Sau khi về Bắc Kinh, hai người bèn cùng đến nhà Nam Kiều.

Ông Nam Hoành Trụ dù đã chấp nhận Thời Việt, nhẫn nhịn cho anh vào nhà ăn cơm cùng cả nhà, nhưng nhìn thấy cái mặt anh, lại nghĩ tới một số chuyện, ông vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Dù sao Nam Kiều cũng là cô con gái ông tự tay nuôi lớn, giờ sắp bị một thằng đàn ông xa lạ đưa ra khỏi nhà, làm sao ông cam lòng được.

Cảm giác này lại rất khác với hồi Nam Cần lấy chồng. Chồng Nam Cần là người trong khu nhà quân đội, ông tận mắt nhìn thấy anh ta lớn lên, cảm thấy anh ta cũng như người nhà mình, vì thế không có cảm giác giao con gái cho người ngoài.

Nhưng lần này, ông cảm thấy hụt hẫng.

Sự hụt hẫng này khiến ông nghiêm mặt suốt từ đầu bữa đến cuối bữa, không tươi tỉnh phút nào.

Nam Kiều đã quen từ lâu, Thời Việt cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, biết cửa bố vợ phải qua từ từ, không thể thành công ngay được.

Chồng Nam Cần còn an ủi anh rằng tính ông vốn là như thế đấy, đừng để bụng. Thời Việt tất nhiên không để bụng rồi.

Mẹ Nam Kiều không ít lần đá chân bố cô dưới gầm bàn, trách ông: “Đã nhận con rể rồi còn sầm mặt làm gì? Bắt nạt người ta không có bố mẹ chống lưng, hay là cảm thấy kiếp trước người ta nợ tiền ông?”.

Đâu chỉ có kiếp trước, ông Nam Hoành Trụ tổn thương đến mức có lẽ sau tám kiếp cũng không bù đắp hết được.

Ông Nam Hoành Trụ đã điều tra rất kỹ Thời Việt, chắc còn rõ về anh hơn cả Nam Kiều. Ngồi bên bàn ăn không có gì để hỏi, ông bèn cắm đầu ăn cơm, chỉ có chồng Nam Cần và Nam Tư trò chuyện đôi câu, lũ trẻ con thì chí cha chí chách.

Nam Kiều và Thời Việt thì khác hẳn. Hai người ngồi cạnh nhau chứ không như hai nhà Nam Cần, Nam Tư, giữa hai vợ chồng còn con cái. Thỉnh thoảng Thời Việt sẽ cười với Nam Kiều, Nam Kiều thấy anh chỉ gắp thức ăn ở gần, bèn giơ tay gắp thức ăn để trước mặt bố cho anh; anh ăn hai bát cơm xong liền tỏ vẻ xấu hổ không ăn nữa, cô lại đơm cho anh một bát đầy ụ theo sức ăn bình thường của anh, mặt không thể hiện chút cảm xúc nào. Những thứ cô ghét nhất nhưng luôn bị bố mẹ ép ăn như lòng trắng trứng, bụng cá, rau cần cũng bị Thời Việt lén gắp ra ăn hộ.

Ông Nam Hoành Trụ ngứa mắt lắm rồi. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng đứa con gái do ông dạy dỗ lại có một ngày yêu đương thế này. Vợ chồng Nam Cần cũng chưa từng như vậy! Nhưng hai người cũng không làm gì quá đáng, ông có bới móc được lỗi nào đâu mà mắng? Dù sao ông cũng đâu thể chỉ thẳng Thời Việt nói: “Tôi cấm anh cười với con gái tôi!” được.

Nam Kiều gắp món thịt ba chỉ nấu dưa, Nam Cần tò mò hỏi: “Tiểu Kiều, trước kia không phải em không bao giờ ăn món này sao?”.

Nam Kiều nói: “Có ăn”.

Một lúc sau, cô từ từ ăn hết thịt nạc, lén lút gắp phần thịt mỡ dính bì vào bát Thời Việt.

Thời Việt cả nạc cả mỡ không kiêng gì liền ăn luôn.

Cuối cùng ông Nam Hoành Trụ cũng bắt được tại trận. Ông bỏ đũa xuống, tức giận nói: “Đừng chiều nó!”.

Thời Việt: “...”

Thấy không khí trên bàn ăn lại trở nên bí bách, Thời Việt cầm ly rượu lên, cười nói: “Bố, con kính bố một ly”.

Ông Nam Hoành Trụ cầm cái ly lên, uống cạn.

Thời Việt nói: “Thực ra Nam Kiều rất thích ăn món thịt ba chỉ nấu dưa, có điều cô không thích ăn thịt mỡ, nhà mình lại không cho để thừa thức ăn, nên cô ấy không bao giờ ăn cả”.

Anh khẽ vòng tay qua lưng Nam Kiều, nói: “Bố, trước kia con từng phạm rất nhiều sai lầm, tuổi trẻ ngông cuồng không biết trời cao đất dày là gì, nhưng sau khi gặp cô ấy, con mới hận sao không sớm gặp cô ấy mười năm, lúc đó, điều gì của mình cũng tốt cả. Mấy năm nay, con cũng không khiến cô ấy yên lòng, giờ nhìn lại, con cứ cảm thấy cô ấy gầy đi. Con không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn yêu thương cô ấy, chiều chuộng cô ấy, để cô ấy đầy đặn lên một chút. Bố, chắc bố không có ý kiến gì đâu, đúng không ạ?”.

Anh lại nhìn Nam Kiều, mỉm cười tiếp: “Bố dạy được một cô con gái tốt thế này, sao có thể dễ dàng để con chiều hư được, bố thấy có phải không?”.

Ông Nam Hoành Trụ còn nói gì được nữa, đành xua tay: “Ăn cơm đi, ăn cơm đi!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play