Kim Dư đen mặt nhìn hai đứa Tiểu Lục và Đại Vĩ Ba Lang mặt dày cả tấc dùng móng vuốt kẹp chặt cửa sống chết không buông, trong lòng suy xét có nên để Nhị Hắc tới cắn tụi nó một miếng hay không, bất quá ông chủ Kim còn chưa hạ lệnh, thì từ cái khoảng trống 15cm kia lại pặc pặc ló ra thêm hai đầu người cười vô cùng xảo trá.

“Lý đại ca, tôi đã nói với anh mấy lần rồi, có biết cái gì gọi là gần mực thì đen không! Vì không để cho chỉ số thông minh của anh từ số dương biến thành số âm, anh không nên đi cùng với Đại Cam Tử mới tốt!”

Kim Dư nhìn Lý Khiếu, thở dài, trước đây có bao nhiêu là phong phạm đại hiệp cổ trang a! Nhìn một thân công phu kia đi, nhìn mái tóc dài thẳng và cái mặt than kia đi, cho dù thẩm mỹ có kém chút, nhưng chỉ cần đứng một mình cũng đã tỏ ra là một đại nhân vật rồi a! Một người như thế, lại cố tình đi theo một tên cực kỳ "ba trấm", không nói tới cái việc tên kia từ trên xuống dưới đều là một màu cam chói lọi có thể chọt mù mắt người ra, tính tình của tên này vừa ngu lại vừa hung tàn, thật sự là….!

“Ai! Tôi nói nha Kim Tử! Cậu không thể nói như vậy được a! Tôi thì sao hử? Tôi lớn lên anh tuấn đẹp trai chỉ số thông minh siêu cao năng lực đứng hàng top phong độ phiên phiên đã từng lấy được danh hiệu khen thưởng thanh niên tốt hàng năm của Ám Nhai nha. Cậu lại nói ông đây là Đại Cam Tử, muốn ông thả dị thú phải không a!!”

Cam Lượng bị Kim Dư khinh thường, trên mặt liền lộ vẻ không vui. Y là thanh niên bốn có a, có thú có nhà có xe có khuôn mặt tiêu chuẩn! Mỗi lần ra đường là oanh động cả một đám, ấy vậy mà thằng nhóc này lại bảo mình không tốt, còn bảo Khiếu Khiếu bỏ y?! Trong lòng không ngừng nghiến răng nghiến lợi, bộ không biết quấy rối người ta yêu đương sẽ bị thảo nê mã đá chết sao?! Cậu yêu thương trót lọt không có nghĩa là ông đây cũng trót lọt được không? Ông hiện giờ còn chưa có nắm được tay đây này!!

Hiển nhiên lời nói của Kim Dư khiến Lý Khiếu có chút xấu hổ, nhưng dù sao thì cũng đều là người quen, Lý Khiếu nhìn Đại Cam Tử đang nghiến răng nghiến lợi ở bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch, trực tiếp đi đến sô pha ngồi xuống, nghiêm mặt, đi thẳng vào đề.

“Kim Tử, anh có một việc muốn cùng thương lượng với cậu, cậu xem có thể tiếp nhận hay không.”

Sắc mặt của Lý Khiếu trịnh trọng như vậy ngược lại khiến Kim Dư đơ, sau đó nheo mắt xoa tay:

“Đại ca, anh nói đi, anh chuẩn bị ám sát ai, tôi lập tức ra sức ủng hộ anh!!”

Nghe thế, Lý Khiếu a một tiếng chẳng hiểu ra sao. Kỳ Thanh Lân ngồi bên cạnh Kim Dư lại nhịn không được quăng cho cái xem thường, tên này không thể bình thường hơn chút được sao.

“A cái gì mà a! Đại ca biểu tình nghiêm túc như vậy, nhất định chuyện kia rất là khó đối phó. Có thể khiến cho anh khó xử như vậy hẳn là thợ săn trên cấp tám. Anh yên tâm. Cho dù tôi không lôi hết cả đám dị thú nhà tôi đi, nhưng chỉ cần boss nhà tôi lên sân khấu, tuyệt đối có thể trực tiếp miểu sát người!!”

“Cái kia anh…..”

“Đại ca anh yên tâm. Anh nói thẳng ra là ai đi. Cho dù là tổng thống, tôi cũng ứ có sợ. Ừ, bất quá tôi không giết người tốt đâu…” Kim Dư vừa dứt lời, lại có một giọng nói mang theo vài phần ngả ngớn cất lên, nhưng nội dung lại tuyệt đối không nhẹ tí nào.

“Làm gì mà phải khiến Kỳ huynh ra tay như vậy, để tôi cho cậu một cái độc dược mãn tính, bảo đảm có thể khiến người chết đến thần không biết quỷ không hay a~” Kim Khiêm cười tủm tỉm tựa vào cạnh cửa, bên cạnh gã là Sơn Bạch Lộc đang hưng phấn mở to mắt.

“Lão đại lão đại! Có phải muốn ám sát tổng thống hay không?! Ông đã sớm không vừa mắt cái thằng đó rồi! Chúng ta khi nào thì xuất phát?!”

Nói tới đây, liền hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Hoặc là nói, Lý Khiếu hoàn toàn không hiểu vì cái heo gì mà đề tài lại xả tới cái chỗ này….

“Phốc ha ha ha ——! Tôi nói Kim Tử cậu a, ha ha, cậu còn dám nói chỉ số thông minh của tôi là số âm? Năng lực lý giải của cậu thật là vô tận a! Ha ha cười chết ông mất, lại còn ám sát tổng thống, ê, nhóc con mày là đàn em của Kim Tử hử? Quả nhiên ngốc như nhau!”

Cam Lượng tìm được phương thức trả thù liền cố căng cuống họng cười to, thật giống như muốn cười chết thì thôi, bộ dáng vô cùng thiếu đánh khiến Kim Dư hung hăng co rút khóe miệng, trực tiếp quay đầu nhìn boss.

"Aha ha ha, a? ! Ngao ngao ngao a! Khụ khụ, khụ khụ ách... Ọe! !"

"A ha ha ha ha ha! ! Cười đi a?! Cười tiếp đi?! Ông cười chết mày luôn!! Tới phá nhà mà sao không nhìn mặt chủ vậy. Lần sau còn dám ở trên địa bàn ông cười ông nữa, ông để boss ném xuân dược vào miệng mày! Chà đạp mày tới chết!”

Kim Dư nhìn Đại Cam Tử đang ghé mặt ra ngoài cửa không ngừng nôn khan, há mỏ cười vô lương. Boss quả nhiên biết đọc suy nghĩ của người khác a~ Nhưng mà, ném cái gì thì y không có nhìn rõ a.

“Anh ném cái gì vậy?” Kim Dư quay đầu nhìn Kỳ Thanh Lân, đồng thời toàn bộ người thú có mặt trong nhà cũng đều quay đầu nhìn hắn.

Kỳ Thanh Lân sắc mặt bình tĩnh nhưng lại mang theo một tia ghét bỏ: “Tri vị thú làm cực phẩm đậu hũ thúi thất bại…. Trước đó có nhờ anh tiêu hủy dùm, bởi vì quá thúi nên không dám ném vào thùng rác.”

...

Vì thế thanh âm nôn khan được phóng đại thêm mười lần tiếp tục vang lên trong sân nhà Kim gia, dị thú liên can đều dùng ánh mắt vô cùng đồng cảm nhìn Cam Lượng. Tiểu Bảo dùng móng vuốt bịt mắt thống khổ mà rú lên một tiếng: “Cái cực phẩm đậu hũ thúi đó, tui còn không biết cái tên Tri vị thú kia thế nhưng lại có thể làm thúi như vậy a! Rõ ràng ở thời cổ nó là món ăn vặt nổi danh đó!”

“Ặc, được rồi, Kim Tử, chúng ta vẫn là nên nói tới chính sự đi.” Lý Khiếu xoa xoa mi, không cho Kim Dư cơ hội chen vào: “Anh và Cam Tử nhận được một cái nhiệm vụ cấp A, là nhiệm vụ khai quật một tòa di tích cổ. Bởi vì di tích cổ kia khá dốc, hoàn cảnh chung quanh lại hiểm ác, cho nên độ khó có chút lớn. Nhưng thực lực của anh và Cam Tử còn có Tiểu Lục, Đại Vĩ Ba Lang rất tốt, tuy mất không ít khí lực, nhưng cuối cùng vẫn tìm được tòa di tích cổ kia.”

“Bên trong di tích cổ có quái thú?” Kim Dư bắt đầu suy đoán.

Lý Khiếu nghe vậy gật đầu lại nhịn không được lắc đầu, cười khổ nói: “Không phải có quái thú, mà là có một đám dị thú thương tàn.”

! !

Nháy mắt, biểu tình của Kim Dư trở nên nghiêm túc, không riêng gì y, toàn bộ người trong phòng đều có chút giật mình.

“Dị thú thương tàn? Chúng nó thế nhưng lại đem di tích cổ thành hang ổ à? Tuy ý tưởng này rất không tồi, nhưng nếu di tích cổ đó bị người ta khai quật, chúng nó chẳng phải đều sẽ bị đưa đến Sở nghiên cứu hoặc bị giết nhân đạo sao?” Sơn Bạch Lộc giật mình nói ra lời trong lòng, đương nhiên đã bị Kim Dư âm trầm trừng mắt, khiến hắn thiếu chút nữa đã phản xạ có điều kiện chạy trốn, bất quá lại bị tên bác sĩ vô lương túm áo.

“Cho nên vị huynh đệ này đến chính là muốn nhờ em trai tôi thu lưu những dị thú đó sao?” Kim Khiêm cười, “Yên tâm, y khẳng định sẽ đồng ý.”

Lý Khiếu nghe Kim Khiêm gọi Kim Dư là em trai thì cảm thấy có chút khó hiểu, nhìn kỹ lại gương mặt đeo kính gọng vàng của Kim Khiêm thì càng lúc càng thấy quen mắt, cuối cùng vỗ tay cái bốp nói: “Anh không phải là gia chủ tương lai của Kim gia sao?! Là bác sĩ dị thú đặc biệt trẻ tuổi nhất?”

“A! Anh cũng họ Kim, Kim Tử, cậu hóa ra là người Kim gia a? Anh nói mà, lúc ấy thằng nhóc cậu sao lại dám một mình tới Ám Nhai chứ, lại có thể cứu chữa đám dị thú thương tàn….”

Hiển nhiên, Lý Khiếu vừa nghĩ tới cái họ giống nhau giữa Kim Dư và Kim Khiêm thì liền không thèm suy nghĩ gì nhiều, nhận định luôn Kim Dư là người Kim gia, không đợi Kim Dư đen mặt chuẩn bị giải thích, hắn lại nói thêm một câu khiến Kim Dư lẫn Kim Khiêm chỉ biết câm nín.

“Anh nói mà, hai người các cậu thoạt nhìn cũng đâu có tốt lành gì.”

Kim Dư nghiến răng gằn từng chữ một: “Tôi với cái tên bác sĩ vô lương này không có quan, hệ, gì, sất! Anh họ Lý, chẳng lẽ anh chính là con trai của Lý Thế Dân?!”

Nghe vậy Lý Khiếu 囧 một chút, Sơn Bạch Lộc bên cạnh liền giải thích dùm lão đại: “Bọn họ chỉ là trùng họ mà thôi. Bất quá, Kim lão gia tử cũng có ý muốn nhận lão đại làm cháu.” Đây là tin tức hắn đã phải trà trộn vào bệnh viện thật lâu mới moi được.

Lý Khiếu nghe vậy liền gật đầu tỏ ý hiểu: “Ừm, Kim huynh đệ quả thực rất lợi hại. Kim lão gia tử có ý này cũng không ngạc nhiên.”

“Được rồi được rồi, đừng nhiều lời như vậy, anh nói tại di tích cổ đó có một đám dị thú, đại khái là có bao nhiêu con? Hiện giờ tôi không tìm được chỗ thích hợp để nuôi thả chúng, nếu không quá năm mươi con, thì vẫn có thể tiếp nhận được.” Kim Dư nhìn Lý Khiếu, sắc mặt có chút quỷ dị: “Nhưng mà, vì sao tôi cảm thấy số lượng đám dị thú đó không ở con số năm mươi vậy.”

Cam Lượng thật vất vả mới phun xong, sống dở chết dở quay trở về, tiếp tục không sợ chết mà hắc hắc cười hai tiếng:

“Cậu nói đúng. Nơi đó có ít nhất năm trăm con dị thú thương tàn. Hơn nữa, chúng tôi nhìn thấy, có hai con dị thú cấp A, ba con dị thú cấp B đang thật sự đánh nhau, cảm thấy bản thân không có món hời nào, cho nên mới tìm cậu.”

Nghe con số khổng lồ từ miệng Cam Lượng nói ra, Kim Dư hoàn toàn mất bình tĩnh. Năm trăm con dị thú thương tàn, đây là đàn dị thú lớn nhất từ lúc y tới chỗ này. Hơn nữa đám dị thú này lại tụ tấp trốn trong một tòa di tích cổ, này khiến y không thể không phỏng đoán, trong đám dị thú kia khẳng định có một con dị thú có thực lực lẫn năng lực chỉ huy cực kỳ cao cường. Một quần thể như vậy, nếu làm không tốt, y sẽ không thể tiếp cận được với tụi nó.

Bất quá, mặc kệ Kim Dư hiện giờ có bao nhiêu ý tưởng với đám dị thú trốn trong di tích cổ, nếu đã biết được sự tồn tại của tụi nó, mặc kệ có chỗ hay không, y cũng phải đem mấy đứa này đến chỗ an toàn trước, chữa trị thương thế lẫn dàn xếp mọi chuyện xong xuôi rồi mới nói tiếp. Nếu có thể, y ngược lại hy vọng có thể đem những con dị thú này đến Địa Cầu.

Ừm, có thể tinh cầu xinh đẹp kia không phải là Địa Cầu bản thân đã nhìn thấy, có lẽ trên người nó đã phát sinh rất nhiều tai nạn, có lẽ đã có sự thay đổi rất lớn, nhưng mặc kệ nó thay đổi như thế nào, thì tình cảm của y đối với hành tinh mẹ vĩnh viễn sẽ không biến mất.

“Hôm nay cứ nghỉ ngơi chuẩn bị trước một chút đi. Ngày mai chúng ta liền khởi hành tới di tích cổ…. Mặc kệ thế nào cũng phải đem dị thú đến nơi an toàn trước.” Kim Dư hít một hơi dài, ra quyết định cuối cùng.

Lý Khiếu nghe thế liền lộ ra nụ cười an tâm, vỗ vai Kim Dư nói: “Anh chỉ biết thằng nhóc cậu rất là mềm lòng! Ha ha, được rồi, ngày mai anh và Cam Lượng sẽ dẫn đường, ừm, ở đó có rất nhiều dị thú, tốt nhất cậu nên mang theo cả đám Đại Bạch đi luôn, phòng ngừa vạn nhất.”

Kim Dư gật đầu, nhìn bác sĩ vô lương bên cạnh: “Anh thì sao?”

“Cậu nói xem, trong cái đám dị thú kia có con mê điệp thú nào không? Ông đã chạy hết ba cái hoang tinh rồi mà còn chưa có tìm được nha~”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play