Ít nhất thì Ám Nhai liên hoan du nhạc hội vẫn chưa thể tổ chức ngay được. Cái gọi là du nhạc hội hoặc là lễ hội tụ hội đại đa số đều là ca múa mừng cảnh thái bình thịnh thế, vậy nên nó mới có ý tứ. Vì thế, dù trong lòng ông chủ Kim đã quyết định, nhưng hiện giờ vẫn là nên suy xét chính sự trước thì tốt hơn.
Mà cái gọi là chính sự, chính là, làm thế nào để thu phục một đám tiểu quái dị thú bạo động, sau đó thuận tiện đánh đại boss.
Quá trình này xem ra có vẻ vô cùng gian nan, nhưng trong mắt Kim Dư, kỳ thật chỉ có một điểm mâu thuẫn mà thôi, đó là giải dược khống chế tinh thần khế ước.
Chỉ cần có được giải dược, cho dù Phi Ngọc Thịnh có thể biến thành Long Phi Thiên, y cũng có thể liên hợp với mọi người đánh bại gã. Cho nên, sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên Kim Dư làm chính là sai ba người Giáp Vũ và Bính Đinh mang người đưa Trương Lương Sơn và Kim Khiêm quay lại, thuận tiện thông báo cho một nhóm nhỏ khác biết, Kim Dư y đã trở lại!!
Lúc Trương Lương Sơn và Kim Khiêm nhìn thấy Kim Dư trong cửa hàng dị thú số 138, người trước lập tức kích động vô cùng, ôm chầm lấy y, sau đó xem Kim Dư như là con gián hung hăng mà đập, miệng thì kêu: “Ha ha ha! Anh biết cậu không sao mà! Thiệt là hù chết đại ca, không sao là tốt rồi, không sao là tốt a!!”
Lúc Kim Dư cảm thấy y sắp bị đập đến nằm úp sấp, Kỳ Thanh Lân rốt cục cũng ra tay, bác sĩ vô lương cũng đầy vẻ vui mừng nói: “Quả nhiên là tai họa di ngàn năm. Gần đây, chất độc Khởi Nguyên đã độc chết vài nhân viên quan trọng. Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa có bất cứ đầu mối nào để nghiên cứu thuốc giải. Chậc chậc, cậu thế nhưng vẫn còn sống. Tôi cảm thấy kỳ thật chỉ cần cậu hiện thân ở trước mặt Phi Ngọc Thịnh thôi, cũng đã có thể hù chết gã rồi.”
Kim Dư nhịn không được liếc trắng mắt, co rút khóe miệng: “Xác suất này quá nhỏ, so với việc anh và Tiểu Bạch sinh con còn muốn nhỏ hơn, hay là thôi đi. Ai muốn nói mấy đám loạn thất bát tao này với anh chứ, tìm hai người là muốn thảo luận về chuyện mọi người hẳn là rõ ràng đi.”
“Giải dược thế nào rồi? Càng khống chế gã, gã càng cảm thấy bản thân chính là Đại Đế.”
Kim Dư xem tin tức truyền hình trực tiếp, cảm thấy tay có chút rút gân. Tên này thật thiếu đánh—
[Các vị cảm thấy mỗi một hành động của ta là điên cuồng, là mất lý trí sao? Các vị cho rằng ta là kẻ lạm sát người vô tội, phá hủy hòa bình sao? Các vị cho rằng, ta kiên trì đi theo con đường này là sai lầm sao?! Ta nói cho các vị biết, nếu ta có lá gan đứng ở chỗ này, đứng ở trước mặt các vị, như vậy con đường ta chọn là chính xác!!]
[Cái gì gọi là dị thú nhân loại chung sống hòa bình? Có người nào lại muốn đem quyền sở hữu của mình tặng cho dị thú chứ? Thậm chí còn muốn phá giải tinh thần khế ước!! Này quả thực chính là lừa gạt thiên hạ!! Vớ vẩn!! Nhân loại là thủ lĩnh vạn vật, từ lúc chúng ta được sinh ra đã được chú định vạn vật thế gian đều phải ở dưới chân chúng ta!! Mà hiện giờ, lại bị những tên tầm thường cực kỳ sợ chết cầu mong an ổn phá hư hết thảy. Làm vạn vật chi trưởng, các ngươi có thể chịu đựng hết được sao?! Cho dù các ngươi nghĩ như thế nào, nhưng mà, ta không thể!!] Ẩn_Quỷ_Lâu
[Cho nên, ta muốn dùng hết thảy mọi thứ của ta, thay đổi hiện trạng hoang đường này, để cho hết thảy mọi thứ quay trở về quỹ đạo cũ, quay về trạng thái tốt đẹp khi xưa. Ta hiểu, mặc dù ta khuynh tẫn tất cả, nhưng chuyện này vẫn khó khăn tầng tầng, trở ngại tầng tầng!! Cho nên, ta, lấy thân phận đứng đầu Tân Nhân Loại mời mọi người có cùng tư tưởng với ta, đến đây đi! Đến bên cạnh ta, để vạn vật thế gian thần phục, để tất cả mọi thứ đều phải ở dưới gót chân chúng ta!!]
Phanh !
Kim Dư trơ mắt nhìn Trương Lương Sơn đập thủng một lỗ trên cái bàn vuông nhỏ được làm từ gỗ cây táo vàng, sau đó thở phì phì rống:
“Thật vô lý!! Gã muốn làm gì chứ!!”
“…..Nói nha đại ca, anh kích động thì kích động, cái bàn nhỏ này giá 100 kim tệ, lát nữa đừng quên mang tiền tới cho em a.”
“Lão đệ! Bây giờ là lúc nào rồi! Tiền thì có là cái gì! Thằng quỷ kia rõ ràng là đang không an phận muốn tạo phản a! Nếu cứ như vậy, chúng ta liền bị động, sẽ bị quấn tay quấn chân.”
Trương Lương Sơn nghĩa chính ngôn từ nhìn Kim Dư, nhưng mà dưới ánh nhìn chằm chằm của người kia, nhịn không được đành nói: “Cùng lắm thì anh quay về lấy cái bàn nhà anh qua đổi.”
Kim Khiêm bóp trán, “Tôi nói, đây không phải là chuyện quan trọng a. Giải dược bên anh nghiên cứu rốt cục tới đâu rồi? Bên tôi dù đã tìm đã được đầu mối, nhưng hình như lại gặp phải chuyện rất phiền toái.”
Nghe lời Kim Khiêm nói, Trương Lương Sơn nghiêm mặt, sắc mặt không tốt lắm, nói: “Thực tế bên chúng tôi cũng gặp vấn đề, có lẽ nên trao đổi một chút?”
Nhưng Kim Khiêm lại lắc đầu, “Coi như hết, tôi cơ bản có thể đoán được vấn đề của anh. Nếu chúng ta bị tắc ngay chỗ này, chỉ sợ có chút phiền toái.”
Trương Lương Sơn chau mày, “Chúng ta thiếu một nguyên tố vi lượng khắc chế độc tố tinh thần khế ước. Mà loại nguyên tố này, trên Thủ Đô Tinh và trên năm Hoang Tinh, cùng hơn mười vệ tinh lớn nhỏ, đều hoàn toàn không có.”
Kim Khiêm gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Nhưng cố tình, chúng ta lại biết loại nguyên tố này là có thật, có thể khắc chế được độc tố tinh thần khế ước.”
Nghe hai người nói, Kim Dư nhíu mày thành một cục, có cần phải khiến cho người ta chạy vòng vòng đến hôn mê như vậy không. “Ô, có phải là nguyên tố đã từng tồn tại trên Địa Cầu hay không?” Ẩn.Quỷ.Lâu
Nếu đúng thì không thành vấn đề gì nữa.
Chẳng qua Kim Khiêm và Trương Lương Sơn đều lắc đầu. Người trước còn bỏ thêm một câu: “Trước đó tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng tôi đã sai Tiểu Điệp đi kiểm tra đo lường một phen, đó không phải là nguyên tố trên Địa Cầu. Nếu nhất định phải nói thì, dựa theo tư liệu xác minh tôi đã đọc qua, đó là nguyên tố có trên Diêm Vương tinh thuộc Thái Dương hệ trước khi xuất hiện Đại Tai Biến ở Địa Cầu.” Nhịn không được mà lộ ra một nụ cười khổ: “Nhưng hiện giờ cái hành tinh đó lại hoàn toàn bất đồng với Địa Cầu, còn chưa tìm thấy được bóng dáng Thái Dương hệ, thì chúng ta làm sao mà tìm được nguyên tố trên Diêm Vương tinh đây? Tôi còn mượn luôn cả bộ thiết bị thiên văn của Long Trường Tiêu, nhưng đứng ở trên Địa Cầu, lại hoàn toàn không thể quan trắc[141] ra bất cứ tinh cầu nào, trừ bỏ mặt trời và mặt trăng ra, đương nhiên, đều đã biến dạng.”
Nghe Kim Khiêm nói, Kim Dư cũng không thể nói gì hơn. Sự tồn tại của Địa Cầu là một kỳ tích. Nếu Diêm Vương Tinh và Thái Dương hệ còn tồn tại, thì đó chính là thần tích…. Ngay cả Đại Tai Biến còn chưa đưa thần tới thế giới này, thì thần tích là cái chi, không cần phải suy nghĩ chi cho mệt óc.
“Vậy mấy cái Hoang Tinh khác thì sao? Nếu nói Thủ Đô Tinh có khí hậu và hoàn cảnh sống khá giống với Địa Cầu, vừa vặn chung quanh nó cũng có mười Hoang Tinh a, sao lại không tới các Hoang Tinh khác nhìn thử xem? Nói không chừng có thì sao!”
Kim Dư nói xong lại nhận được cái cười khổ y như đúc của Kim Khiêm và Trương Lương Sơn. Sau đó có một giọng nói khác tham gia:
“Chỉ mới thăm dò chung quanh Hoang Tinh số Một và số Hai thôi mà đã khiến chúng tôi chịu cả đống khổ rồi. Muốn đóng quân trên Hoang Tinh phải mất gần mười năm mới có thể thiết lập xong địa điểm. Mà Hoang Tinh số Ba, Bốn, Năm kia, cho dù chúng tôi muốn đi thăm dò nhưng lại không đủ thực lực. Huống chi còn có sự tồn tại của Tam Hoàng. Trừ bỏ năm Hoang Tinh này ra, năm Hoang Tinh khác cơ hồ chính là lạch trời mà con người không thể đặt chân vào. Thủ Đô Tinh từng tổ chức một cuộc thăm dò Hoang Tinh số Sáu do dị thú cấp S và siêu cấp dị năng giả cấp 15 đảm nhiệm, kết quả lúc đi có tổng cộng mười con dị thú, hai mươi người, nhưng khi trở về thì chỉ còn ba người. Mà ba người kia trở về không lâu sau cũng đã chết. Còn lại mười bảy người, xác nhận tử vong mười lăm người, hai người còn lại, sống chết không rõ.”
Giọng nói của Long Trường Tiêu trầm thấp, vừa nói chuyện vừa nhịn không được mà giương mắt nhìn Kỳ Thanh Lân. Người kia thu được, ánh mắt lập tức ngưng đọng lại, khí thế quanh thân liền tăng lên.
“...... Ặc?” Sao lại thế này? Không khí rõ ràng không đúng a.
“Ngươi biết từ lúc nào?” Long Trường Tiêu nhịn không được mà hỏi, đây chính là bí mật mà hắn và ông nội đã cất giữ từ rất lâu.
Đối mặt với nghi vấn của Long Trường Tiêu, sắc mặt của Kỳ Thanh Lân đen đến không để đen hơn nữa, vốn cái gì cũng không nói, nhưng vừa thấy bộ dáng đầy vẻ nghi vấn của Kim Dư, thì oán hận nói: “Ta chỉ biết, lão già chết tiệt kia là một trong siêu cấp dị năng giả cấp mười lăm. Ba năm trước khi ta sinh ra, ông ta mất tích.”
Nghe Kỳ Thanh Lân nói, Long Trường Tiêu cười khổ, gật đầu, “Ngươi nói đúng, này đúng là rất dễ dàng suy đoán. Trong vòng một trăm năm nay, siêu cấp dị năng giả cấp mười lăm, chỉ có hai mươi lăm người, mà trong hai mươi lăm người này, có một nửa là người của thập đại thế gia.”
“Nên sẽ không phải là hai người dị năng giả cho tới bây giờ còn chưa có tin tức, có ông nội ta ở đó trong đó chứ?!”
Kim Dư nhìn Kỳ Thanh Lân liền trừng lớn tròng mắt, mẹ ơi, lúc trước còn thầm mắng mỏ cái ông già kia chạy đi đâu, không phải là thật sự chết ở Hoang Tinh đó chứ?
Kỳ Thanh Lân nhìn vẻ mặt của Kim Dư liền biết bà xã nhà mình đang nghĩ cái gì, vì thế lắc đầu, “Không chết. Đây là cảm ứng huyết mạch của gia tộc. Tuy rất mỏng manh, nhưng vẫn còn sống.” Nếu không cảm ứng được lão bất tử này còn sống, năm đó, hắn phỏng chừng sẽ bị Nguyên Tĩnh Nhã dìm cho chết rồi, chứ không phải bị thằng cha não tàn chuyện gì cũng thất bại kia thảy tới vệ tinh để tự sinh tự diệt đâu. Dù sao, hắn cũng là huyết mạch của Kỳ gia mà.
“Ặc, vậy nếu ông cụ còn sống, sao chúng ta có thể cứ ngồi ngốc như vậy?! Đi cứu người a!!”
Trong xương tủy Kim Dư chính là mỹ đức của nhân loại thời tiền sử.
Kỳ Thanh Lân lắc đầu sau đó gật gật đầu: “Hôm nay anh mới biết lão già chết bầm kia đang ở Hoang Tinh số Sáu, ừm, ngày mai chúng ta tới đó nhìn xem đi. Tìm ông cụ, thuận tiện tìm luôn nguyên tố giải độc kia.”
Kim Dư đang muốn gật đầu, lại bị Long Trường Tiêu, Kim Khiêm và Trương Lương Sơn đồng loạt giữ chặt.
“Kim huynh đệ, chỗ đó rất nguy hiểm, hai mươi siêu dị năng giả đều chết, sao chúng ta nhưng dám để cậu và Thanh Lân đi?”
“A, cho dù có là tai họa di ngàn năm thì cũng phải tự mình hiểu lấy tai họa chứ. Nếu ông cụ đã muốn chết, oán được ai đây?!”
“Đúng vậy, lão đệ, cậu và nhóc Kỳ trăm ngàn lần đừng xúc động. Hiện giờ Thủ Đô Tinh đang rất loạn, chúng ta còn chưa chuẩn bị xong công tác dự phòng, thám hiểm gì đó vẫn cứ từ từ đi, chờ thế giới hòa bình rồi nói sau!”
Nghe Trương Lương Sơn nói, Kim Dư và Kỳ Thanh Lân liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó thở dài lắc đầu:
“Đại ca, anh nói đùa gì vậy, chờ thế giới hòa bình, phỏng chừng cụ ông đã chết rồi, làm không tốt thì toàn bộ Thủ Đô Tinh cũng thay đổi luôn, còn hoãn cái gì chứ? Cấp tốc a!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT