Kỳ Thiên Thông dĩ nhiên là không nghe ra đoạn đối thoại ngắn ngủi chỉ như một cái chớp mắt của Kim Dư và Sơn Bạch Lộc, nhưng cho dù có là thế, ánh mắt của người xung quanh nhìn gã vẫn có chút không đúng, gã vẫn có thể cảm nhận được. Nhưng, có liên quan gì?
Mặc kệ những người đó thấy gã thế nào, chờ sau khi gã áp chế được cái tên Kim Dư không biết trời cao đất rộng kia rồi, gã chính là người thắng cuộc! ~A~Q~L~
Nói như thế nào thì, vô văn hóa thật là đáng sợ. Tuy nói mấy thứ học ở trường không nhất định sẽ được áp dụng vào cuộc sống, nhưng nhờ có những kiến thức này, cậu mới có thể như hiện tại. Ừm, một món đồ chỉ có giá ba mươi vạn lại được người ta nâng tới giá ba trăm vạn, người bình thường nghe giá một trăm vạn là chạy mất dép rồi, làm sao mua a?
Cho nên, tình huống hiện tại chính là đã hoàn toàn nghiêng về một phía.
Đương lúc Kỳ Thiên Thông nhìn Kim Dư đưa ra cái giá một nghìn vạn để mua món đồ chơi tòa thành dành cho dị thú kia, gã có chút đứng ngồi không yên. Không nên a, y tuyệt đối không nên có nhiều tiền như vậy mới đúng a! Sao lại phát triển đến mức này?! Gã phải chịu thua sao?!
Giật mình một cái, Kỳ Thiên Thông nháy mắt liền đem những suy nghĩ kia gạt bỏ ra ngoài. Lúc nãy gã đã lỡ khoác lác nói hươu nói vượn rồi, đã khiến bản thân gã và Kim Dư bị bức đến mức không thể quay đầu trở lại. Nếu giờ gã ở trước mặt mọi người thừa nhận thua trận, từ nay về sau gã làm sao còn dám đi gặp người nữa!
Nghĩ như vậy, trong đầu Kỳ Thiên Thông chợt lóe lên một ý niệm, cả người đều thoải mái hẳn.
Sao gã lại không nghĩ tới kìa! Nếu đã tự bức cả hai vào bước đường không thể quay đầu, vậy Kim Dư tuyệt đối vẫn phải đối chọi với gã tới cùng! Nếu là như vậy, gã cứ tiếp tục gọi giá thôi, nâng giá cao tới mức khiến cho tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi, sau đó gã lại bảo hạ nhân truyền lời, nói mẫu thân không để gã làm ra loại sự tình ngốc nghếch này, thế là gã có thể quang minh chính đại thoát khỏi trận đấu giá này, đồng thời còn có thể hại chết cái tên tự cho mình là ông chủ kia!
Nghĩ tới đây, Kỳ Thiên Thông liền lộ ra một nụ cười khó hiểu. Mấy vị đại lão phú thương ở chung quanh nhìn thấy, đều có loại xúc động muốn tẩn chết thằng này. Mẹ nó dạo này có nhiều thằng ngu tưởng mình thông minh a? Ngay cả chủ ý cũng không che dấu nổi, còn vọng tưởng đi đấu với kẻ khác? Này tuyệt đối là sắp bị hại chết rồi!
Bất quá đối với những đại lão phú thương này mà nói, mặc kệ người khác có bị hại tới cỡ nào, chỉ cần bản thân không bị hại, đó chẳng là cái đinh gì cả, huống hồ cái tên sắp sửa bị hại này hoàn toàn không có chút gì để cho người ta có thể đồng tình hoặc là có hảo tâm nhắc nhở cả. Một khi đã ngạo khí tự phụ như vậy, người ta có nói gì thì cũng chẳng nghe lọt vào tai. Cho nên mấy người ở đây, mặc dù đã đoán được tình huống nhất định sẽ thực thảm, nhưng cuối cùng cũng chẳng có ai muốn mở miệng nói ra.
Lúc Kỳ Thiên Thông lộ ra nụ cười, Sơn Bạch Lộc ở bên cạnh vẫn không ngừng đề phòng liền tức giận đến xù lông, lập tức đem tin tức này báo cáo cho cái người nào đó đã chán tới mức ngáp lên ngáp xuống ở bên cạnh. Vì thế Kim Dư liền tỉnh cả người, hình như Kỳ Thiên Thông chí tại tất đắc lắm rồi, liền lộ ra nụ cười mỉm cực kỳ tàn nhẫn.
Kế tiếp chính là gọi giá vô hạn không ngừng nghỉ. Mỗi khi Kim Dư có chút do dự hô giá, Kỳ Thiên Thông liền không chút do dự, ngay cả một chút tự hỏi cũng đều không có tiếp tục nâng giá lên. Bộ dáng như đã có dự tính từ trước kia giống như là đang nói gã chính là kẻ giàu có bậc nhất vậy. Hình mẫu này đương nhiên là khiến không ít các cô gái đủ loại hoa si hám tiền thét đến chói tai, ngay cả Kỳ Thiên Thông cũng phải lộ ra vẻ cực kỳ đắc ý.
Sự sùng bái của nữ nhân dành cho gã! Đây là thứ gã nên được hưởng thụ!!
Bất quá một khi đã lên tới cao trào thì sẽ lập tức héo rút, nghe nói đó là loại cảm giác khiến người ta thống khổ a. Dĩ nhiên Kỳ Thiên Thông vẫn chưa từng kinh qua loại cảm giác này, cho nên lúc bộ phim hài dài tập dành cho dị thú trị giá ba trăm vạn được gã thét lên giá ba ngàn vạn, tên này vẫn cứ dương dương tự đắc trừng mắt liếc nhìn bạn cá voi, người kia hiện đang cùng Sơn Bạch Lộc cúi đầu nói nhỏ cái gì đó, mặt của Sơn Bạch Lộc bừng sáng.
“Ô, ba ngàn vạn a….. cậu trâu bò quá, có tiếp tục hay không tôi cần phải ngẫm lại đã, như vậy đi, trước tạm dừng tại đây.”
Trước ánh mắt đắc ý muốn chết của Kỳ Thiên Thông, Kim Dư rất bình tĩnh mà tuôn ra một câu. Liền bởi vì câu này, khắp phòng đấu giá vừa mới còn sôi sùng sục nháy mắt liền im phăng phắc.
Kỳ Thiên Thông cũng bởi vì câu nói này, biểu tình trên mặt lập tức biến đổi, gã mơ hồ cảm thấy hình như có cái chuyện gì đó rất không tốt sắp sửa phát sinh, vì thế lập tức nghiêm mặt nói:
“Kim Dư!!! Cái gì gọi là tạm dừng ở đây? Ha ha! Ta xem ngươi chính là hết tiền rồi đi, muốn dùng cách này để kéo dài?! Hừ! Ta đã sớm nói sẽ cho ngươi xem cái gì được gọi là hiện thực tàn khốc mà, ngươi không có nhiều tiền thì đừng có cùng tiểu gia ta chơi!”
“Khụ khụ!! Kỳ nhị thiếu gia!!”
Ngay lúc Kỳ Thiên Thông bởi vì bị kích thích chuẩn bị khai hỏa mắng chửi người, Sơn Bạch Lộc bỗng dẫn Dạ Hoàng xuất hiện.
“Cái kia a, nhị thiếu gia, ngươi có thể mắng lão đại ta, nhưng trước khi ngươi mắng, ta thấy vẫn là nên xử lý trước một việc đã. Chờ cho chuyện này xử lý xong rồi, nếu ngươi vẫn còn nhàn nhã vẫn còn dũng khí, vậy ngươi tuyệt đối có thể mắng lão đại ta.”
Sơn Bạch Lộc nói xong, xuất ra một tấm thẻ thủy tinh màu tím. Ngay lúc tấm thẻ này vừa xuất hiện, có gần 80% đại lão và phú thương còn ngồi ở trong phòng đều trừng lớn tròng mắt. Sắc mặt của lão cha và anh hai Sơn Bạch Lộc lại càng khiếp sợ, anh cả Sơn Lang gia cũng nhịn không được lắc đầu nhướn mày. Đứa em bốc đồng từ nhỏ đã bị lãng quên này, giờ lại là nhân vật khó lường a.
“Đây là thẻ vinh dự, là loại thẻ chỉ khi nào có cống hiến cho quốc gia hơn nữa tổng tài sản phải hơn một triệu tử kim tệ mới có thể đăng ký nhận. Mà đây lại là thẻ vinh dự của lão đại ta, sở dĩ lấy ra cho mọi người thấy chính là muốn nói, lão đại nhà ta không phải không muốn tiếp tục đấu giá nữa, chỉ là y cảm thấy nếu còn tiếp tục đấu giá, khả năng sẽ nâng lên con số hơn triệu, cho nên trước tạm dừng một chút chuẩn bị đủ công tác xác minh rồi mới tiếp tục.”
Tuy địa vị của thằng nhóc Sơn Bạch Lộc này không thể khiến cho đại lão phú hào coi trọng, nhưng chỉ với cái thẻ trong tay hắn, chỉ cần đưa ra yêu cầu, mọi người đều sẽ tranh giành làm vì hắn. Cho nên mọi người vốn còn bởi vì Kim Dư kêu tạm dừng mà có chút xem thường giờ lại mau lẹ gật gù, mấy đại lão ở Ám Nhai đã sớm nhìn ra vấn đề, chỉ có những người còn lại thì vẫn dùng ánh mắt trao đổi lẫn nhau tìm hiểu xem con cá voi kia sẽ đưa ra chiến lược gì tiếp theo để đả bại đối thủ một mất một còn.
“Ừm, ta thấy mọi người đã tán đồng lời nói của ta rồi, vậy kế tiếp, ta muốn yêu cầu tra xét tài sản cá nhân của Kỳ nhị thiếu, xem xem có khả năng để tiếp tục cuộc đấu giá thuộc hàng triệu này hay không!”
Nghe thế, cả người Kỳ Thiên Thông liền căng cứng đến cực hạn.
“Ngươi không thể vô cớ vượt quyền làm như thế!” Kỳ Thiên Thông trừng lớn hai mắt.
“À, vậy thì mời nhị thiếu gia làm giống như tôi đi, đưa chứng cứ hay vật gì đó có thể khiến mọi người tin phục. Nếu không thì tôi có lý do hoài nghi, nhị thiếu gia cậu cố ý nâng giá, muốn hại người. Huống hồ, vừa nãy nhị thiếu gia cậu đã ra giá ba ngàn vạn, nếu tôi không muốn gọi giá nữa, mà tài chính của nhị thiếu gia lại không đủ, chậc chậc, vậy đây chính là kẻ lừa đảo đầu tiên trong lịch sử tại đại hội giao dịch Nam Bộ rồi?! Kỳ gia có cậu, thật đúng là muối mặt.”
Kim Dư tà tà mở miệng nói, chưa nói xong một câu đã khiến Kỳ Thiên Thông đỏ bừng mặt, cuối cùng trở thành màu gan heo. Mà lúc này hai mắt Kỳ Thiên Thông chợt lóe, cực kỳ kích động.
“Ta, ta là người như thế nào? Ta chính là thiếu gia Kỳ gia! Mọi thứ Kỳ gia có được tương lai đều sẽ là của ta, chỉ bằng điểm ấy, ta đã không có khả năng lừa đảo! Ngươi đừng có loạn cắn người cho ta!!”
“Chậc chậc, nhị thiếu gia chính cậu cũng nói, những thứ Kỳ gia sở hữu ‘tương lai’ đều ‘sẽ’ là của cậu. Nhưng hiện tại không phải là tương lai, tương lai cũng không thể xác định, vì để tránh việc lừa đảo phát sinh, mời nhị thiếu gia lấy bằng chứng có thể chứng minh ra đi!”
Sơn Bạch Lộc nhìn Kỳ Thiên Thông, nhịn không được mà cười nhạo: “Chẳng lẽ lão đại ta thật sự nói trúng rồi. Nhị thiếu gia cố ý hại người, sau đó lát nữa sẽ bảo hạ nhân tới nói ‘Thiếu gia ngài đừng đấu nữa, phu nhân nói không cho phép ngài đấu giá những thứ không có ý nghĩa, chúng ta không so đo với não tàn này nữa được không?’ sau đó dĩ nhiên là thoát thân?”
“Điều này sao có thể!! Ta mới sẽ không cố ý làm như vậy...”
“Ai!!! Thiếu gia a! Thiếu gia! Ngài đừng tranh giành với cái tên não tàn kia làm gì a! Phu nhân truyền lời, tiền phải dùng vào việc có ý nghĩa, cùng một tên não tàn tranh đến tức giận như vậy làm gì? Chúng ta không cùng y chơi nữa!”
Ngay lúc Kỳ Thiên Thông nghĩa chính ngôn từ thề thốt phủ nhận lời phỏng đoán của Sơn Bạch Lộc, lập tức có một người giống như nhân viên từ ngoài cửa vọt vào, thét lên một câu y chang!
Vì thế,toàn bộ phòng đấu giá bùng nổ, ầm ầm vang trời! Đại lão và phú hào cười đến ngã trái ngả phải tung tăng nhảy nhót cười run hết cả người…….
“Mẹ nó không được! Cười chết ông, này quả thực còn điên hơn coi phim hài nữa a! Xem cái tên kia coi, mặt mày tái mét hết trơn rồi!!”
“Tao đệt mẹ nó mày cười thì cứ cười, mắc mớ gì phun hết canh hạt tiêu lên đầu ông hả, mịe mày muốn đánh nhau phải không?! A……Tiểu mỹ nhân vừa nãy có phải ông đã cười quá lợi hại lỡ đạp lên chân ngọc của em không a?! Anh liếm liếm cho em nhé?”
“Liếm cả nhà mày á!” Ba!
“Khụ khụ, tê…. Một đám này bộ ngày thường không có chuyện gì vui hết hả? Sao phản ứng so với tôi đoán đều phóng đại tới mức này vậy a?! Nhìn xem, chỗ nào cũng cười a…. Là bị não rút hay điên hết cả lũ rồi?”
Lời tiên đoán của Kim Dư đã bắt đầu có kết quả, nhưng lại không đoán được hiệu quả. Nhìn cả đám ngã trái ngã phải, cực mất hình tượng, Kim Dư liền nhịn không được muốn đem quang ảnh ra ghi hết một màn này. Má nó, sau này có thể lừa gạt vơ vét tài sản của bao nhiêu người a….. Ặc, y chỉ cảm thấy nếu đưa đoạn băng ghi hình này cho các đại lão phú hào xem, bọn họ nhất định sẽ rất kích động, bản thân cũng có thể vui vẻ một ngày như thế này đi!!
“Ai, con mèo phúc hắc kia! Mau xử lý tình huống này đi chứ, nhìn coi đã loạn thành cái gì rồi?” Kim Dư liếc mắt nhìn Dạ Hoàng còn đang vui vẻ xem náo nhiệt, người kia nghe vậy liền cười tủm tỉm gật đầu, bỗng cúi đầu nói với Kim Dư một câu: “Tên ngốc này chắc sẽ không quỵt nợ chứ? Dù sao cũng là người Kỳ gia.”
Kim Dư cười hắc hắc, “Yên tâm, nếu là mấy cái đấu giá lần trước, nói không chừng Kỳ gia có thể không nhận, nhưng lần này có boss nhà tôi ở đây, Nguyên Tĩnh Nhã và lão quỷ Kỳ gia kia cho dù có phải cắt thịt thì cũng phải cố mà nuốt trái đắng này!”
“Chậc chậc, thật nhìn không ra, tên kia lại có thể tìm được người như ngươi, rất tốt rất tốt, làm xong chuyện chia sáu bốn, ngươi sáu ta bốn!”
Nói xong, Dạ Hoàng ho khan một tiếng, giọng tuy nhẹ, nhưng lại rành mạch truyền đến tai mọi người, chính là một đám nam tử đang tụ tập tại một góc hẻo lánh lăn lộn cười bò, lại cực kỳ chói mắt.
“Kỳ thiếu, miệng nói không bằng chứng, chúng ta vẫn phải tra xét, dù sao lần này để tôi tra cho, hại dậy không nổi a!”
“Phốc! Mẹ nó cái này vui a! Cái tên hại người kia thật thú vị!”
“Hừ, nhân loại chính là nhàm chán như vậy, phim hài cho dị thú?.... Móa, ông cũng thích, nhưng trong tay ông chỉ có ba trăm tử kim tệ, hay là tới đó cướp luôn….”
“Cao thủ !...... Vô vị.”
“Đù, mày mới vô vị, cả nhà mày cả toàn tinh cầu đều vô vị!! Má nó muốn đánh nhau hả? Mặt than?!”
“Sợ anh sao? Quả thật vô vị.”
Nhìn hai tên một táo bạo một mặt than trừng mắt với mau, bạn tóc trắng liền trợn trắng mắt nhìn trời, hắn tuyệt đối không thừa nhận bản thân biết hai tên này. Vương giả thì nên có phong phạm của vương giả! Giống như hắn vậy!!..... Ô, không biết có nên bảo thủ hạ trộm bộ phim hài dành cho dị thú về hay không ha? Hoang tinh chả có gì vui hết…….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT