Trình Ý hoàn toàn chưa từng lo lắng hắn và Chu Hồng Hồng rốt cuộc có xứng hay không, hắn là loại khư khư cố chấp, đã nhận định mình và cô là trời đất tạo nên. Hơn nữa, hắn chưa bao giờ ngại thông báo cho toàn thế giới biết, cô là người phụ nữ của hắn.

Trình Ý cắt xong, quay đầu thấy Chu Hồng Hồng đang ngơ ngác, hắn cố ý xấu xa bóp bắp chân của cô, đợi cô kinh hô lại đưa chân cô lên , gắng sức hôn một cái, mới buông ra.

Chu Hồng Hồng đầu tiên là dùng bàn tay lau vị trí hắn vừa hôn, sau đó giơ chân đá bờ vai của hắn, hai chân đều đạp lên, "Đồ vô lại! Anh đúng là không đổi được cái tật xấu lưu manh này."

"Nếu anh không ‘yêu’ em, em mới nên lo lắng liệu có phải anh có tật xấu hay không đó." Trình Ý tùy tiện để cô đạp loạn, hắn không thèm để ý mấy cái lực như gãi ngứa của cô.

Cô nhớ lại nửa năm trước, hắn quả thật có đoạn thời gian không thích làm. Cô đặt chân lên bờ vai của hắn, kỳ quái. "Đợi đến lúc anh bận rộn, anh liền không thương."

Hắn quay đầu nhìn cô, "Là oán hận chốn khuê phòng sao?"

"Oán cái đầu anh."

"Em yên tâm, về sau kể cả anh ở bên ngoài mệt như cún (khụ: nguyên văn là như chó, ta thấy không nỡ), cũng sẽ bò về nhà phục vụ em."

"Hừ!" Cuối cùng cô cũng đạp lên mặt hắn.

Lần này, sắc mặt của hắn thay đổi.

Chu Hồng Hồng cảm thấy có điểm không thích hợp, vội vàng rút chân về. Vẻ đắc ý vừa rồi đã bay đâu mất, cô hơi khiếp sợ, chỉ sợ hắn tức giận.

Trình Ý thấy thế, hơi hơi cúi người kéo cô lên, ôm vào trong ngực, "Vợ, em thích thế nào thì thế đó, anh đều tùy em."

"Thật sao?" Cô không xác định hỏi.

"Ừ."

Vì thế, cô thoát khỏi ngực của hắn, ngồi ngay ngắn sang bên cạnh, "Vậy thì lăn xa một chút, đừng cản trở tôi xem tivi."

Trình Ý quả thật cái gì cũng theo ý cô. Cô biến hắn thành chân sai vặt mua cơm trưa cho mình, đầu tiên là la hét kêu hắn đi tiệm này, hắn mới đi không mấy phút, lại thay đổi tiệm khác.

Hắn đều rất kiên nhẫn đáp ứng cô, hoàn toàn không còn cách nào khác.

Chu Hồng Hồng vô cùng thoải mái, thì ra mình cũng có một ngày như thế.

Từ đó, tính tùy hứng của cô bắt đầu, cô bị Trình Ý sai sử nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cục có thể xoay người. Mà hắn lại rất nhường nhịn cô, làm cho cô càng thêm vênh váo tự đắc.

Bây giờ cô không thích làm việc nhà, thường xuyên la hét ra lệnh Trình Ý làm cái này làm cái kia, còn mình thì vểnh chân bắt chéo, chỉ trích chỗ nào chưa đạt, bắt hắn làm lại. Cô cũng không còn tiết kiệm lo trong lo ngoài nữa, có thời gian rảnh liền lưới web mua một đống đồ, đương nhiên là lấy thẻ của hắn quẹt.

Các loại biểu hiện của cô vô cùng khiến người ta ngứa mắt.

Nhưng Trình Ý vẫn dỗ cô, luôn dùng giọng điệu đã từng đối với Thời Tiệp Nghệ đến nói chuyện với cô.

Cô rất vui mừng với loại cảm giác này.

Tuần đầu tiên, Trình Ý mỗi ngày đều đưa cô đi đón cô về. Khổ nỗi, hắn thật sự rất gây chú ý, Chu Hồng Hồng vừa đi vào công ty đã cảm thấy ánh mắt các đồng nghiệp không ổn. Cô liền không cho Trình Ý xuất hiện, tự mình thuê xe trở về.

Dù vậy, lời đồn đãi trong công ty vẫn vô cùng hào hứng. Huống hồ Chu Hồng Hồng lại không ở ký túc xá của nhân viên nữa, trong lúc nhất thời, các phiên bản ùn ùn nổi lên. Mà Hoàng Dĩnh với danh nghĩa là bạn học thời đại học bỗng nhiên có tác dụng vô cùng to lớn. Dưới sự chăm chút miêu tả của cô ta, hình tượng Chu Hồng Hồng giống như "gái thanh lâu cao cấp". Vì thế tất cả mọi người đều biết, chàng thanh niên đẹp đẽ đầy thu hút kia là tình nhân Chu Hồng Hồng bao nuôi.

Những lời đồn này khiến cho hai người cũng bị liên quan đến những tin đồn nhảm chỉ biết bóp tay thở dài.

Chu Hồng Hồng không rảnh bận tâm đến mấy lời đồn nhảm đó, cô còn đang vui vẻ hưởng thụ sự bao dung hiếm có của Trình Ý, có chút không khống chế được loại cảm giác ưu việt này. Cô nghĩ thầm, nếu ngày nào đó Trình Ý không chịu nổi, cô sẽ nhận sai.

Nhưng Trình Ý chỉ vân đạm phong khinh (tỏ ra lạnh nhạt không để ý gì khác), cười hỏi, "Vợ em có vui không? Tha thứ cho anh rồi sao?"

Cô vừa nhìn thấy nụ cười đầy vẻ hèn hạ của hắn, là thấy tức.

Một bên khác, đối tượng bị nhắc tới trong tin đồn là Trương Nhạc Minh, nghe thấy những lời đồn đãi ở công ty, vô cùng bất đắc dĩ. Anh muốn đi giải thích cho mọi người biết người bắt Chu Hồng Hồng đi là bạn trai chính thức của cô, nhưng mà nghĩ lại làm thế cũng không có kết quả. Những kẻ thích dèm pha tám chuyện luôn nhận định rằng, giải thích chính là che giấu. Trương Nhạc Minh càng nói nhiều, càng không thể tin. Cũng có vài đồng nghiệp có lòng thương hại, khuyên Trương Nhạc Minh rằng anh không cần để ý, thời buổi này nơi nào mà không có cỏ thơm.

Nếu so sánh ra thì Đẩu Bái bình tĩnh hơn rất nhiều. Chẳng biết từ lúc nào, cậu ta và cô người mẫu nội y kia bị đồn “phóng lửa tình” với nhau. Tuy rằng mấy phóng viên của vài tờ báo nhỏ dùng "Lửa tình nóng bỏng" để hình dung, nhưng mà, Đẩu Bái đã không đi theo phong cách chàng thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời nữa, cậu ta đối với cô người mẫu đặc biệt lãnh đạm. Nhưng mà đối với việc lần này, cô người mẫu kia đặc biệt không hề ngại.

Vốn là hai nam một nữ bị buộc với nhau trong đống tin đồn, nay lại chia ra mấy đường, từng người mỗi người theo một kiểu. Mấy kẻ lắm chuyện ham ngồi lê đôi mách vốn đang chăm chú theo dõi tình tiết một nữ ba nam, tình mới hận cũ vô cùng hấp dẫn. Giờ lại bị mấy tin tức không hề có độ tin cậy kia làm cho nhàm chán, trong nhất thời chẳng ai còn hứng thú buôn chuyện nữa, thì chuyện đồn đãi xưa rốt cục có tiến triển mới.

Lần đầu tiên Chu Hồng Hồng đi công tác từ khi vào làm việc. Nói là đi công tác, nhưng thật ra cũng chỉ là đi một chuyến sang thành phố bên cạnh. Vốn cô không cần đi, mà là bị Phó quản lý kéo đi.

Chu Hồng Hồng mặc dù là trợ lý đối ngoại chuyên về tiếng anh, nhưng thực tế chuyện gì cũng phải làm, thậm chí có nhiều việc chẳng hề liên quan đến chuyên ngành, cô cũng phải chạy. Dù sao cô là nhân viên mới tới, hơn nữa lại rất dễ nói chuyện.

Khi Trình Ý biết được việc này, câu đầu tiên là hỏi, "Cái vị Phó quản lý là nam hay nữ?"

"Nữ."

"Muốn anh đi cùng em không?"

Chu Hồng Hồng lườm hắn một cái, "Anh đi làm gì?"

Hắn cười đùa nói, "Là anh không muốn nhớ em thôi."

"Tôi thấy anh ở không suốt ngày, không cần quản lý quán bar nữa sao?" Cô buồn bực, tại sao hắn lại đột nhiên rảnh rỗi như vậy.

"Có Trịnh Hậu Loan, quán bar không sập được." Trình Ý vẫn không nói cho Chu Hồng Hồng biết Hồng Oa bị cháy. Lúc trước bởi vì phải kinh doanh Hồng Oa, trong tài khoản của hắn không có bao nhiêu tiền. Nay thấy sắp tới rất có khả năng cô sẽ tiêu rất nhiều tiền của hắn, hắn lại suy nghĩ có nên quay về nghiệp cũ, đi sòng bạc chơi vài ván, lấy chút vốn cho cô tiêu xài.

Chu Hồng Hồng không để ý lắm đến chuyện này, cô tự động nhảy vọt qua đề tài khác, kéo về việc đi công tác.

Trình Ý biết cô đi công tác cùng đồng nghiệp nữ, cũng an tâm, nhưng lại nghĩ đến một vấn đề vô cùng ác liệt, hắn chà chà cô nói: "Vợ, chừng nào thì cho anh trở về ngủ trên giường?"

"Để sau rồi nói, tôi còn chưa vui đâu." Cô hất tay hắn, đi vào phòng ngủ "Phanh" một tiếng, đóng cửa lại.

Sáng hôm đó khi Chu Hồng Hồng rời đi, Trình Ý mặt dày quấn quít làm phiền, đòi nụ hôn tạm biệt.

Cô hôn một cách vội vàng, hắn rất không hài lòng, lại đùa giỡn cậy mạnh ôm cô gặm thật lâu, cuối cùng hắn cầm tay cô hướng về phía đũng quần chạm một cái.

"Trước khi đi không sờ nó sao?" Hắn cúi xuống, thoáng nhìn khuôn mặt giận dữ của cô, thấp giọng nói, "Nó rất nhớ cái động kia."

"Tự anh đi mà sờ." Cô đẩy hắn ra, "Tôi phải đi, sắp muộn giờ rồi."

Trình Ý không trêu chọc cô nữa, xách lên hành lý, nắm tay cô đi ra cửa. "Vợ, về sớm một chút để giám sát anh làm việc."

Cô tỏ vẻ nghiêm túc, "Tôi về mà thấy chỗ nào không sạch sẽ, anh phải đi ngủ ở ban công."

"Người đàn bà đanh đá." Trình Ý nhẹ nhàng đọc nhấn từng chữ, đáy mắt đầy một mảnh ý cười.

----

Chu Hồng Hồng đến công ty, đứng dưới sảnh đợi Phó quản lý đi thang máy xuống, thấy đồng nghiệp khác liền cất lời chào hỏi. Sau khi nói chuyện với cô đồng nghiệp kia, cô mới biết phòng thiết kế cũng phái hai người sang thành phố bên cạnh công tác. Đẩu Bái cũng có mặt trong đó.

Chu Hồng Hồng cảm thấy rất nghi ngờ, lúc trước cô có hỏi Phó quản lý, cô ấy nói là chỉ có người của phòng thị trường.

Đẩu Bái thấy Chu Hồng Hồng mà không phải là Hà Tiếu, người thường phụ trách việc này, chỉ liếc mắt một cái sau đó cũng không nhìn về phía cô nữa.

Cậu ta có phản ứng như thế, cô lại cảm thấy thoải mái. Cô đã có một người đàn ông đeo báo vô cùng phiền toái rồi, không muốn lại trêu chọc phải một người khác nữa.

Lúc chờ xe đến, nghe được nữ nhân viên của phòng thiết kế nói, Chu Hồng Hồng mới hiểu được, thì ra chuyến đi công tác này, hai phòng ban không cùng chung nội dung công việc, chẳng qua là trùng ngày, công ty liền chỉ điều một chiếc xe.

Ngoại trừ anh lái xe, trong bốn người, chỉ có Đẩu Bái là phái nam. Nữ đồng nghiệp của phòng thiết kế là một người rất tự nhiên nhiệt tình, trên đường hầu như đều là cô ấy gợi chuyện để nói. Cũng thật may là có tài xế cùng cô ấy nói chuyện trên trời dưới đất. Trò chuyện một hồi, cô ấy đã nói đến khu Ferris Whell ở thành phố bên là một khu vô cùng hoa lệ.

Khu Ferris Wheel, Chu Hồng Hồng đã từng thấy ở trong TV, thật sự được tạo ra từ một khoản đầu tư kếch xù. Đương nhiên, vé vào cửa cũng không hề rẻ. Còn nhớ lúc ấy cô nói tin tức này cho Trình Ý, hắn đã nói một câu, "Trên không trung làm chuyện đó chắc chắn là rất thích thú."

Trình Ý luôn như thế, chuyện gì đều có thể liên tưởng đến phương diện kia.

Vừa nghĩ đến hắn, điện thoại của cô đã có tin nhắn. Trình Ý hỏi cô có nhớ đến đại điêu của hắn không? (các bạn có biết nói đến cái gì không, của người khác thì được gọi là con gà con vì trong tiếng trung cái từ “tiểu jj” đồng âm với từ gà con, còn những người có kích thước hùng vĩ hơn thì được gọi là con chim Điêu, đã thế ông TY này còn gọi là con chim điêu lớn = đại điêu .*-*).

Chu Hồng Hồng trong lòng thầm xì một tiếng khinh thường, không thèm quan tâm đến.

Mấy phút sau, tin nhắn của hắn có vẻ nghiêm chỉnh hơn, thí dụ như, cô đến đâu rồi, bên này thời tiết ra sao....

Cô không thèm để ý đến hắn một hồi lâu, mới trả lời một tin: Anh tự mình đi mà chơi. Cất di động, nhìn phong cảnh bên đường cao tốc, cây núi vùn vụt trôi qua, lúc này tâm trạng cô vô cùng tốt.

Đẩu Bái tựa như vô tình liếc một cái về phía cô, vừa vặn thấy được cô đang mỉm cười.

Cậu ta dời ánh mắt đi chỗ khác.

Từ sau khi chiếc Cayenne xuất hiện, nụ cười tươi tắn của Chu Hồng Hồng càng ngày càng đẹp.

----

Công ty đặt khách sạn cho bạn họ là loại nhà khách bình thường, cách nội thành hơi xa một chút. Phòng thị trường phải đến vùng ngoại ô mới giải phóng bên kia bàn việc, mà phòng thiết kế lại phải làm việc ở nội thành, sắp xếp nhà nghỉ ở đây có vẻ hợp lý nhất.

Nhưng khi đến thành phố D, đi được nửa đường Đẩu Bái liền xuống xe, một mình đi đến ở trong khách sạn năm sao, hơn nữa dặn dò người nữ đồng nghiệp cùng phòng cậu ta, sau khi ăn cơm trưa xong thì liên lạc lại với cậu ta.

Chu Hồng Hồng cũng không để ý đến hành động này của cậu ta, bởi vì cậu ta vốn chính là luôn chú ý như vậy.

Nữ đồng nghiệp trong lòng thấy bất mãn, nhưng cũng không có cách nào khác. Đành ở trên xe xả một trận cho thoải mái.

Chu Hồng Hồng thấy có chút mệt mỏi, liếc nhìn tin nhắn Trình Ý gởi tới, mượn việc này để nâng cao tinh thần.

Năm đó cô cũng có ghi danh đại học thành phố D, nhưng vì một câu nói của Trình Ý, cô đã đề nguyện vọng một tại thành phố S.

Trình Ý thích biển rộng.

Mà biển rộng lại ở thành phố S.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play