Chu Hồng Hồng cảm thấy, cô và Đẩu Bái cũng không coi là thân thiết lắm. Cậu ta từng làm mấy chuyện thấp kém tổn thương cô, cô luôn canh cánh trong lòng, cho nên bây giờ ngay cả tươi cười với cậu ta cô cũng không làm nổi.

Đẩu Bái không thèm để ý thái độ của cô, vẫn tỏ ra rất thân thiết, "Thì ra cái tên Chu Hồng Hồng trong danh sách công nhân mới đúng thật là chị họ, tôi còn tưởng là trùng tên mà thôi. Vừa rồi tôi đi ngang qua, nghe thấy giọng của chị, tò mò nên vào xem."

"À." Cô cúi đầu muốn đi ra ngoài.

Cậu ta chặn đường, ngăn cô lại, nhỏ giọng hỏi: "Chị họ, chị vẫn còn không tha thứ cho tôi sao?"

"Này bạn học, tôi không phải là chị họ của cậu." Chu Hồng Hồng vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn nói, "Tôi rất bận."

Đẩu Bái nheo mắt, lẳng lặng nhìn đỉnh đầu của cô.

Không khí vô cùng nặng nề, cậu ta vẫn chắn tại cửa ra, Chu Hồng Hồng không thể không ngẩng đầu lên, "Tôi còn việc phải làm, phiền cậu nhường đường một chút."

Cậu ta cười nghiêng người, vẫn không thay đổi xưng hô, "Chị họ, có rảnh chúng ta nói chuyện sau nhé."

Cô cúi đầu đi ra cửa, trong lòng thầm nghĩ: Hi vọng vĩnh viễn sẽ không gặp lại cậu ta nữa!

Sau khi gặp được hai người bọn họ ở quán cà phê kia, Chu Hồng Hồng không bao giờ đến quán coffee đó nữa. Cô không thích uống cà phê, hôm đó chẳng qua là hơi buồn ngủ, muốn uống một chút cà phê để nâng cao tinh thần, ai ngờ lại xui xẻo như vậy, gặp phải người này rồi tới người khác.

Phòng cô có một nhân viên thư ký chuyên phụ trách liên lạc làm việc với phòng hành chính. Bởi vậy, các công nhân viên phòng thị trường không phải va chạm nhiều với nhân viên phòng hành chính.

Về phần Hoàng Dĩnh, Chu Hồng Hồng có thể không cần phải lui tới quan hệ này nọ nữa. Nhưng Đẩu Bái, đúng là muốn tránh cũng không thể tránh.

Khi gặp cậu ta tại quán cà phê, cậu ta không đeo thẻ nhân viên, Chu Hồng Hồng không biết rốt cục là cậu ta có chức vụ gì. Sau này, khi tổng giám đốc phụ trách thị trường giới thiệu cô mới biết, Đẩu Bái là thực tập viên của phòng thiết kế.

Tuy nói cậu ta là đến thực tập, nhưng công việc của cậu ta cũng trực tiếp tham dự vào việc thiết kế. Hơn nữa, sản phẩm thiết kế mới mà cậu ta tham dự, vừa khéo lại là dự án mới mà Chu Hồng Hồng tiếp nhận—— đồ lót.

Chu Hồng Hồng vẫn cho rằng, những kiểu dáng thiết kế đầy cảm tính đó là kiệt tác của một nhà thiết kế nữ, ai ngờ lại được vẽ ra dưới ngòi bút của Đẩu Bái. Cô lại liên tưởng đến của vài cái bao cao su của cậu ta. Có lẽ, cũng bởi vì đã từng sử dụng mấy cái bao kia với các cô gái, cho nên cậu ta mới tìm được linh cảm rồi thiết kế ra những mẫu nội y đó.

Sản phẩm này gần đây mới bắt đầu tuyên truyền, tất cả các bộ phần đều cần phải liên lạc làm việc cùng nhau, hơn nữa Đẩu Bái lại là nhà thiết kế, về ý tưởng thiết kế còn phải tham khảo ý kiến của hắn. Vì thế, Chu Hồng Hồng thường xuyên có thể nhìn thấy Đẩu Bái xuất hiện ở phòng thị trường.

Trong các trường hợp công khai gặp gỡ, thái độ của Đẩu Bái vô cùng nghiêm túc chuyên nghiệp, nhưng khi chỉ có hai người, cậu ta liền nhảy ra một câu "Chị họ", sau đó liên tục xin lỗi chuyện của mấy tháng trước. Hơn nữa mặc kệ cô lạnh lùng thế nào, cậu ta luôn tươi cười rạng rỡ, điều này khiến cho cô có cảm giác mình là người có lòng dạ hẹp hòi.

Dần dần, Chu Hồng Hồng cũng lười đi so đo với cậu ta. Cô coi Đẩu Bái là đồng nghiệp bình thường, giữ vững một khoảng cách nhất định.

Tháng đầu tiên đi làm, ngày ba bữa cô đều đi nhà ăn công ty giải quyết. Sau này cô đi dạo vùng lân cận, tìm được một khu chợ nhỏ. Tính chịu khó lại một lần trở về, cô bắt đầu nấu cơm chiều ở phòng bếp nhỏ của ký túc nhân viên.

Lê Doanh là một người không biết nấu nướng, sau khi thưởng thức đồ ăn Chu Hồng Hồng nấu, liền muốn kết nhóm nấu nướng. Cô tính toán chi phí chung rồi đi hỏi ý kiến của Chu Hồng Hồng.

Chu Hồng Hồng đồng ý. Đằng nào thì cô cũng nấu ăn, nấu cho một người nhiều khi cũng quá ít, không bằng hai người cùng nhau ăn, như thế cũng vui hơn.

Sau này, Lê Doanh lại một lần nữa tính toán tỉ mỉ. Bọn họ cũng không có trợ cấp tiền ăn, nếu như ngày ngày ăn bữa trưa ở công ty, thà là tự mang cơm trưa. Vì thế cô đề nghị Chu Hồng Hồng buổi tối nấu nhiều một chút, chuẩn bị luôn cho bữa trưa ngày hôm sau.

Chu Hồng Hồng lại có chút do dự.

Bình thường cứ đến giờ cơm trưa, nếu Trương Nhạc Minh không bận việc phải ra ngoài, hắn sẽ đến hẹn cô cùng nhau đi ăn cơm. Thỉnh thoảng là hai người bọn họ, nhưng đại đa số, hắn sẽ kêu thêm một hai đồng nghiệp, có nam, có nữ. Chu Hồng Hồng cảm thấy hắn có ý tốt, quan tâm cô mới đến, cho nên mang cô đi làm quen để tiện làm việc. Nếu sau khi cô quen biết các đồng nghiệp rồi lại tự mang cơm ăn một mình, vậy chẳng phải là qua cầu rút ván hay sao.

Vì thế cô không đồng ý với Lê Doanh.

Nhưng mà, dần dần, tin đồn của cô và Trường Minh càng truyền càng lớn.

Chu Hồng Hồng lại rất chậm hiểu về phương diện này, cô chỉ luôn chú ý làm tốt công việc của chính mình, chưa bao giờ hỏi thăm chuyện riêng của người khác. Những đồng nghiệp nghe được mấy tin đồn này, cũng không nói trước mặt cô, mà chỉ ở sau lưng to nhỏ nghị luận mà thôi.

Hôm đó, Chu Hồng Hồng phải đem ý tưởng quảng cáo nội y cho Đẩu Bái xác nhận. Cậu ta kêu cô mang đến cho cậu ta xem.

Nếu như chỉ là một thực tập sinh bình thường thì Đẩu Bái đúng thật có chút phô trương. Tóc của cậu ta đã đổi màu, nhuộm thành màu xám trắng, khiến cho cả công ty chỉ có cậu ta đi theo kiểu phong cách kỳ quái.

Chu Hồng Hồng đi đến bên cạnh bàn làm việc của Đẩu Bái.

Cậu ta ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó dùng bút gõ lên màn hình, vạch ra vài chỗ phối màu không hài hòa.

Chu Hồng Hồng không khỏi thầm chặc lưỡi, đúng là đối với màu sắc mỗi người đều có cảm nhận riêng. Nhìn màu tóc xám trắng kia của cậu ta là biết, ai cũng chỉ trỏ nhưng cậu ta lại như không hề hay biết.

Đẩu Bái nhận ra cô đang ngẩn người như đi vào cõi mộng, cậu ta cười cười tới gần, thấp giọng gọi một câu, "Chị họ?"

Cô cả kinh vội vàng lùi chiếc ghế xoay lại, trấn định nói, "Cậu nói tiếp đi."

Cậu ta chọn lại màu sắc xong lại nói, "Mấy vấn đề tôi vừa nói chị nghĩ sao?"

Cô nhìn hình ảnh trong màn ảnh, "Vẽ ở trong máy của cậu, sao nhìn ra có vẻ hơi khác..."

Đẩu Bái cười, "Chị yên tâm, là tại cấu hình máy tôi tốt hơn bên máy của chị thôi."

Chu Hồng Hồng liếc cậu ta một cái, chỉ là một thực tập sinh mà lại được công ty ưu ái đến vậy. "Vừa rồi tôi không nhớ kỹ, cậu nói lại lần nữa đi."

"Không cần nhớ. Tôi vẽ lại mấy bản, lát đưa lại cho chị là được mà."

"Vậy cậu kêu tôi qua đây làm gì?" Chu Hồng Hồng thật sự không thể thân thiết nổi với cậu ta, rõ ràng là cậu ta có thể trao đổi những thứ này trên mạng với cô.

Đẩu Bái gãi gãi tóc, theo thói quen lướt mắt về phía mấy bản vẽ quảng cáo, "Tự nhiên nghĩ ra ý tưởng quảng cáo nên thay đổi một chút nên mới gọi chị."

Cô nhíu mày, "Mọi thứ cũngchuẩn bị hết rồi, cậu còn muốn đổi thế nào nữa?"

Lúc này, ánh mắt của cậu ta dừng lại trên ngực của cô đảo qua vài vòng, nụ cười vẫn mang đầy vẻ trẻ trung đầy sức sống, giọng nói hạ thấp đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy, "Hai tay ôm trọn hai khỏa tròn."

Cô không để ý đến tầm mắt kia của cậu ta, giọng nói lạnh lùng như cũ, "Mời làm việc theo trình tự, cám ơn."

Đẩu Bái ở trong văn phòng nhỏ giọng tâm sự, thái độ mập mờ với Chu Hồng vô cùng khả nghi. Sau khi một vài đồng nghiệp thấy được, lại liên tưởng đến tin đồn với Trường Minh, cuối cùng lại có thêm một loạt những lời đồn đãi không hay nổi lên.

Nữ nhân viên sinh đẹp vừa đến làm được một tháng, đã dính phải tình yêu tay ba đầy lâm ly ở công ty. Những kẻ rảnh rỗi vô cùng kích động, luôn chú ý theo dõi tiến triển của chuyện tình này.

Chu Hồng Hồng cũng có cảm giác ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn mình không được bình thường, nhưng cô cũng không thể biết được nguyên nhân.

Thậm chí những tin đồn này, Trình Ý lại là người nói cho cô biết.

Tối hôm Trình Ý đến ký túc xá nhân viên, Chu Hồng Hồng vừa khéo có buổi liên hoan với các đồng nghiệp cùng phòng.

Từ khi bị cô bỏ lại, hắn cũng không gọi điện thoại cho cô. Hơn nữa, lần này hắn đến bắt người, càng không cần thông báo trước.

Khi Trình Ý đến cổng ký túc, trùng hợp lại có người mở cửa đi ra ngoài, vì thế hắn thuận lợi lên lầu, kiểm tra các phòng và tìm được phòng của cô.

Đầu tiên hắn khá lịch sự gõ vài tiếng, sau đó thấy bên trong tối lửa tắt đèn, liền đổi thành đá cửa tựa như muốn phát tiết.

Tiếng động khiến cho đồng nghiệp ở phòng bên cạnh chú ý. Sau khi biết Trình Ý đến tìm Chu Hồng Hồng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cô ta đã được Hoàng Dĩnh nói qua, Chu Hồng Hồng là người phụ nữ không đơn giản, suốt ngày chỉ biết quan hệ lung tung với đám đàn ông.

Cô ta nhìn chàng trai trước mắt, vô cùng đẹp trai. Tính nhiều chuyện lại nổi lên: "Anh... Cũng là bạn trai của Chu Hồng Hồng sao?"

"Cũng?" Trình Ý ngay lập tức bắt được điểm chính, vẻ khách sáo ngay lập tức biến mất, giọng nói trở nên vô cùng lạnh lẽo. "Còn có ai nữa?"

"Tôi, cái gì cũng không biết." Cô ta bị thái độ thay đổi 180 độ của hắn doạ cho sợ hãi, vội lui trở về phòng đóng cửa lại.

Thấy vậy, mục tiêu của Trình Ý chuyển sang phòng của cô ta, tiếng gõ cửa trở nên ngày càng lớn.

Cô ta thực sự bị doạ cho sợ hãi, trốn ở trong phòng không động tĩnh.

Nhưng Trình Ý lại vô cùng kiên trì.

Cuối cùng, cô ta đành nhượng bộ, nhưng cô ta cũng chỉ dám mở cửa gỗ, cách Trình Ý một cái cửa chống trộm, tỉ mỉ thuật lại tin đồn thổi của Chu Hồng Hồng cho hắn nghe.

Phảnứng sau khi nghe xong của Trình Ý, làm cho cô ta càng thêm kinh hãi.

Hắn thế mà lại có thể cười...

----

Chu Hồng Hồng không hiểu lắm về xe cộ, cô cảm thấy loại xe nào cũng na ná như nhau. Cô nhận ra xe của Trình Ý, chủ yếu là nhờ dáng xe và màu sắc, và cả đôi đèn trước xe như đôi mắt nhỏ nữa. Nhưng tối hôm đó, khi còn cách chiếc Cayenne (một dòng xe của Porsche) một khoảng xa, trong lòng cô đã bắt đầu sợ hãi.

Cô chỉ vào chiếc xe và hỏi vị đồng nghiệp nữ bên cạnh, "Đó là xe gì vậy?"

Nữ đồng nghiệp chỉ thấy một khối đen đen, lắc đầu, "Nhìn không rõ lắm."

Chu Hồng Hồng tự mình an ủi, không phải là Trình Ý. Cô cũng chưa từng nói với mẹ Chu địa chỉ cụ thể của cô ở đây, chắc chắn hắn không thể nào tìm thấy.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn tránh đi đường phía đó, không muốn đi qua chiếc xe kia. Khi càng ngày càng gầnký túc xá, nỗi bất an trong lòng càng trở nên sâu sắc. Đến cuối cùng, cô gần như là chạy chậm về phía cửa lớn.

Nhưng mà vẫn không kịp.

Trình Ý chẳng biết từ đâu chui ra, kéo cô lại, khiêng lên vai đi mất.

Ngay khi Chu Hồng Hồng bị hắn bắt được, cô biết ngay là hắn. Nhưng bởi vì chuyện xảy ra thình lình, cho nên cô vẫn không ngăn được mà sợ hãi kêu lên.

Trình Ý ra vẻ không để ý, bước đi thật nhanh nhét cô vào ghế sau xe. Đóng cửa, lên xe, mở máy, động tác vô cùng liền mạch lưu loát.

Để cô bạn đồng nghiệp nghẹn họng nhìn trân trối, không kịp có bất kỳ phản ứng gì.

Chu Hồng Hồng vừa bị ném một cách thô lỗ, đau đến ngây dại. Chật vật ngồi dậy, cô kéo tóc Trình Ý, lại véo mặt của hắn, lấy hai bộ móng tay dài nhọn cào mạnh vào tay của hắn. “Anh là đồ khốn, lại muốn giở trò gì?”

Trình Ý không hề mảy may để ý, chỉ nhàn nhạt cười, "Cô được đấy, dám câu dẫn đàn ông hả, cô thật sự cho rằng có thể lật trời hả?"

Thấy xe đã ra khỏi khu ký túc xá, cô cũng không dám làm bậy, sợ hắn lệch tay lái, xảy ra chuyện. Cô mắng, "Đồ xấu xa, mau cho tôi xuống!"

Trình Ý hừ giọng cười lạnh, sớm đã đoán ra cô không dám ra tay tiếp.

Chu Hồng Hồng nhìn cái gáy của hắn, hận không thể cắn cho hắn một phát. "Anh muốn mang tôi đi đâu?"

"Về nhà."

Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh tự nhiên. Nhưng cô thì biết, lúc này hắn đang lên cơn tức giận.

Tốc độ xe ngày càng nhanh, Chu Hồng Hồng hốt hoảng. "Anh đừng lái nhanh như thế, rất nguy hiểm."

Trình Ý không để ý tới, càng ra sức đạp ga.

Cô hốt hoảng, thiếu chút nữa ngã xuống ghế.

Vẻ tươi cười của hắn càng sâu, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng mềm mại. "Sợ sao? Đợi lát nữa còn có trò cho cô nếm thử nữa đó."

"Trình Ý... Anh đừng như vậy, có chuyện gì thì nói ra..." Chu Hồng Hồng nhìn cảnh vật bên ngoài trôi qua vùn vụt. Ngay lúc đó, cô bấu vào chỗ dựa của hắn, sợ hãi nói: "Phía trước là ngã tư đường!"

Ngóntay Trình Ý đặt trên tay lái gõ gõ vài tiếng, hắn nhìn về phía cô đang sợ hãi hỏi, "Chu Hồng Hồng, có nghe lời không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play