Bệnh viện trong làng Vĩnh Trấn nhỏ, người quen lại nhiều, Chu Hồng Hồng không muốn đến đó nên cùng Trình Ý lên thị trấn
Kiểm tra kết quả là, cô quả thật không có mang thai, chỉlà mất cân đối nội tiết tố. Cô như trút được gánh nặng. Lại có được cảm giác hy vọng.
Trình Ý không châm chọc cô, chỉ đi theo cô ra khỏi bệnh viện.
Chu Hồng Hồng sáng sớm ra ngoài cũng chưa ăn sáng, giờ cảm thấy đói nên muốn đến tiệm cháo gần đó ăn chút đồ.
Cô nhìn Trình Ý, kêu hắn đi về trước.
Bởi vì cô không có thai, cho nên quan hệ giữa cô với hắn lại lần nữa quay trở về như cũ, cô không muốn nhìn thấy hắn.
Trình Ý nghe xong lời của cô, khóe miệng giơ lên, nhưng trong đáy mắt lại không hề có chút ý cưới nào. "Sao nào? Hiện giờ tôi không còn có giá trị lợi dụng nữa hả?"
Chu Hồng Hồng cứng lại, cuối cùng trầm mặc không nói. Cô xoay người muốn đi về phía cửa hàng kia, lại bị hắn níu lại.
"Sợ không có cha cho đứa nhỏ trong bụng, nên mới chủ động bám vào tôi. Giờ không có chuyện gì thì muốn đá tôi đúng không?"
Cô cố kiềm chế bản thân, "Anh làm gì thế, đang ở trên đường đấy." Việc này tất cả đều do hắn mà ra, nhưng hết lần này tới lần khác người chịu tội lại là cô.
"Vậy cô chọn chỗ đi."
Cô thật sự hoảng hắn không phân biệt phải trái mà làm càn, đành chỉ vào cái cửa hàng cháo kia, "Tôi đói bụng, đi ăn gì trước đã."
"Được, tùy cô." Hắn kéo tay cô không buông, đi thẳng đến quán cháo.
Chu Hồng Hồng sợ hắn nói chuyện đó trong quán, vì thế nhắc nhở hắn trước: "Anh có chuyện gì thì từ từ nói."
"Tôi có chuyện gì?" Hắn lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói từ trước rồi còn gì, hai chúng ta cứ cùng nhau trải qua cuộc sống là được, cái khác khỏi phải quan tâm."
Cô không lên tiếng.
Lúc món ăn được mang lên, Trình Ý lại treo lên môi vẻ cười cợt, gắpthịt trong chén của hắn cho cô, trêu cợt nói: "Vợ, mang thai thì phải bồi bổ nhiều một chút."
Ánh mắt của ông chủ quán nhìn bọn họ đầy vẻ tò mò, khiến cho Chu Hồng Hồng xấu hổ muốn chết.
Trên xe trở về làng, Chu Hồng Hồng lại cảm thấy buồn ngủ, bất tri bất giác, liền tựa gầnvào bả vai Trình Ý, nghỉ ngơi trong chốc lát. Lúc đến nơi cô vẫn còn có chút mờ mịt, đã bị hắn kéo xuống xe.
Đi vài bước, Chu Hồng Hồng nhìn bóng lưng Trình Ý ở phía trước, do dự một chút, mở miệng nói: "Trình Ý, chúng ta..."
Hắn không quay đầu lại đã đánh gãy lời nói của cô, "Đừng nói lời tôi không thích nghe."
Nhân cơ hội mình vẫn còn có dũng khí, nói tiếp: "Chuyện hôm đó... Chúng ta hãy quên đi. Tôi sẽ không đi kiệnanh."
Hắn hừ một tiếng nói, "Tâm lý của cô cũng cứng rắn quá nhỉ."
"Không thì có thể như thế nào... Việc thì cũng đã xảy ra rồi..."
"Tôi làm ra chuyện đó, thì tôi sẽ phụ trách."
Chu Hồng Hồng không nhìn thấy biểu tình của Trình Ý khi nói lời này, nhưng ngữ khí của hắn lại có sự thận trọng hiếm thấy.
Cô không đáp lời nữa.
Trình Ý đưa Chu Hồng Hồng về đến cửa nhà cô, cuối cùng nói: "Tôi sẽ cho cô ba ngày suy nghĩ, câu trả lời của cô tốt nhất nên là câu trả lời khiến tôi vui vẻ, bằng không tôi sẽ đem việc này nói cho lão gia tử, nếu vậy sang năm là hai ta có thể làm tiệc cưới."
Cô liều chết vùng vẫy. "Chúng ta không thích hợp..."
Hắn bật cười, cúi đầu nói nhỏ: "Tôi thử qua rồi, thích hợp, vô cùng thích hợp."
Nhìn bộ dạng tà ác của hắn, Chu Hồng Hồng thật muốn đánh hắn một trận. Tại sao lại có thể có người không biết xấu hổ như vậy!
Cô tức giận đẩy hắn ra, sau đó xoay người đi vào phòng.
Chu Hồng Hồng biết, Trình Ý một khi đã nói ra là sẽ làm được. Hắn không sợ việc này bị truyền ra ngoài. Nếu quả thật truyền đến tai lão thái gia, nói không chừng chờ cô vừa qua sinh nhật mười tám tuổi Lão thái gia sẽ buộc Trình Ý cưới cô luôn.
Cô cảm thấy tương lai của mình rất xa vời.Cô vốn là một cô gái rất truyền thống, lớn lên trong hoàn cảnh truyền thống. Cô đã thử cố quên đi việc mà Trình Ý đã làm, nhưng lúc nào hắn cũng nhắc nhở cô. Cô cũng không hiểu mình đã chọc phải điểm nào của hắn.
Càng nghĩ cô lại càng khổ sở, trốn vào phòng khóc một trận, khóc mệt, cứ như vậy nằm bò ở trên gối mà ngủ.Quạt thì vẫn mở, cô lại không đắp chăn, vì thế nên bị cảm.
Có lẽ là mấy ngày hôm trước vẫn ưu sầu lo lắng ngủ không ngon, lần này bệnh cứ thế ào ào tới. Bất đắc dĩ, Chu Hồng Hồng đành phải xin nghỉ học, sau đó ở nhà nghỉ ngơi.
Lão thái gia nghe nói cô bị bệnh, tự mình tới thăm.
Chu Hồng Hồng nhìn thấy ông cũng rất khẩn trương.Cô sợ Trình Ý đã nói chuyện kia ra. Cũng may Lão thái gia chỉ nói cô phải nghỉ ngơi nhiều, không ở lâu liền rời đi.
Lão thái gia đi không bao lâu, Trình Ý tìm lại đến.
Chu Hồng Hồng đi ra thấy là hắn đến, không muốn mở cửa.
Trình Ý nhìn khắp nơi, cách cánh cửa sắt hỏi thăm cô."Vợ, bệnh đỡ hơn chưa?"
Cô rất căm tức, đóng cửa gỗ lại sầm một tiếng, quay về phòng nghỉ ngơi.
Hắn ở bên ngoài vẫn nhấn chuông cửa.
Mẹ Chu đi làm, Chu Hồng Hồng sợ ở một mình cùng hắn, giả bộ không nghe thấy tiếng chuông. Trình Ý lại vô cùng kiên nhẫn, nhấn chuông đến gần mười phút cũng không ngừng lại.
Chu Hồng Hồng cảm thấy muốn phát điên rồi, cuối cùng đành phải xuống giường đến. Nhưng cô vẫn không mở cửa sắt, "Anh rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Tôi chỉ đến thăm nhà vợ tôi thôi?" Hắn chìa hoa quả trên tay ra, "Nhìn khí sắc của cô, trông không tốt lắm."
"Anh có chuyện gì thì lần khác nói không được sao?"
"Không được. Nhưngmà không sao, tôi cũng không ngại hai ta cứ nói chuyện cách cánh cửa như vậy."
Chu Hồng Hồng mắt thấy nhà hàng xóm đang nhìn sang đầy vẻ tò mò, không muốn trở thành đề tài bàn tán, đành phải mở cửa cho hắn.
Trình Ý cười đi vào, thuận tay đóng cửa lại, "Hạ sốt chưa?"
Cô lắc đầu, "Vẫn chưa, tôi thật sự đau đầu lắm, anh có chuyện gì không thể đợi khi khác nói được sao?"
Hắn cười cười, để hoa quả xuống, đột nhiên kéo cô đi về phòng.
Chu Hồng Hồng kinh hoàng thất thố, bám lấy thành ghế sofa không chịu buông.
Hắn dứt khoát khiêng cô lên, mặc cô giãy dụa, vào đến phòng liền quăng cô trên giường.
Chu Hồng Hồng bị ném có chút choáng váng đầu, co rút vào một góc, "Cầu xin anh, đừng, tôi không thoải mái, thật sự. Tôi vẫn còn phát sốt..."
Hắn đứng trước giường, lạnh lùng nhìn cô."Phát sốt sao? Tôi cho cô chảy một chút mồ hôi, rất nhanh liền hết bệnh thôi."
"Tôi thật sự khó chịu, Trình Ý."
Hắn chằm chằm nhìn cô đang run rẩy thân mình, "Nếu tôi không làm, cô sẽ chịu cùng tôi?"
Cô cắn chặt môi, cúi đầu.
"Không phải vậy, dù tôi đối với cô như thế nào, anh vẫn luôn không vừa ý? Tôi thà là vớt vát chút lợi ích trước." Hắn kéo cô lại, sờ loạn trên người cô một trận.
Chu Hồng Hồng rốt cục không nhịn được, khóc."Anh cũng không tốt với tôi, dựa vào cái gì muốn tôi theo anh."
Mọi lực chú ý của hắn đều đặt vào động tác trên tay, trả lời có vẻ không tập trung, "Được mà, chỉ cần cô theo tôi, tôi tự nhiên sẽ đối với cô rất tốt."
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn. Cô vẫn luôn không nhìn thấu hắn, cô muốn biết vì sao hắn cứ cố chấp với cô như vậy, nhưng cô không thể nhìn ra điều gì từ con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.
Tay hắn càng ngày càng làm càn, Chu Hồng Hồng cảm thấy hắn thật sự sẽ không quan tâm đến gì khác, cô khóc một trận, cuối cùng đành thỏa hiệp."Nếu anh tốt với tôi, tôi sẽ theo anh."
Động tác của hắn dừng lại, nhìn cô khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, có chút ghét bỏ nói: "Thật xấu."
Sau đó hắn nắm chiếc khăn tay trên đầu giường, thô lỗ lau sạch mặt của cô, giọng điệu đầy vẻ uy hiếp nói: "Chu Hồng Hồng, nhớ kỹ, đây là lần thứ hai cô nói theo tôi. Lần sau nếu lại nuốt lời, tôi không chỉnh chết cô mới lạ."
Cô lạnh run gật đầu.
Lau sạch khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của cô, Trình Ý ném khăn tay đi, sau đó vỗ vỗ mặt của cô, cười cười. "Nhưng mà sao tôi vẫn thấy tôi đối với cô rất tốt."
Nếu Chu Hồng Hồng có khí lực rống to, cô nhất định sẽ nói câu, "Tên khốn! Không biết xấu hổ!" Nhưng nay cô rất suy yếu, chỉ có thể quay đầu sang một bên, biểu thị mình không đồng ý.
"Hôm nay sẽ không làm cô, chờ cô hết bệnh rồi, tôi sẽ lại khiến cho cô cảm thấy thật thoải mái." Hắn cúi người, dán vào gương mặt cô, dụ dỗ: "Nghỉ ngơi thật tốt đi, nhanh khỏi chừng nào tốt chừng đó."
Ngày hôm đó Trình Ý quả thật không có khó xử Chu Hồng Hồng. Hắn canh giữ ở mép giường cô, giúp cô đổi chiếc khăn mặt đã lạnh, gọt hoa quả cho cô. Chờ cô khỏi bệnh rồi, hắn sẽ không bao giờcó cử chỉ dịu dàng này. Hắn vẫn là cái đồ hạ lưu, thường thường dùng sắc đẹp câu dẫn cô (mê hoặc).
Chu Hồng Hồng không rõ có phải tâm lý của mình là loại bình nứt không sợ vỡ hay không, cho nên mới để ý Trình Ý. Hắn nói muốn đối với cô thật tốt, kỳ thật cũng chẳng khác trước kia là mấy, vẫn cứ đi khắp nơi mê hoặc các cô em khác.
Ban đầu Chu Hồng Hồngbởi vì có bóng đen tâm lý với lần quan hệ đầu tiên, đối với sự việc kia rất e ngại. Trình Ý chỉ cần lộ vẻ có ý đồ, cô liền giống như chim sợ cành cong.
Trình Ý tự biết lần đó bắt buộc cô, đúng là đuối lý, đối với côkhá thông cảm, nhưng sau này thì không nhịn được.
"Chu Hồng Hồng, tôi sẽ nhịn đến ngày sinh nhật của cô."
Câu nói này khiến cho bao nhiêu háo hức mong chờ đến ngày sinh nhật của cô hoàn toàn tan thành mây khói.
Thi xong kỳ thi cuối kỳ, là bắt đầu nghỉ đông, côthấy ngày mình tròn mười tám tuổi càng ngày càng tới dần, thật sự không vui vẻ nổi. Trình Ý thấy bộ dạng này của cô lại vô cùng vui vẻ.
Sáng sinh nhật hôm đó vừa ngủ dậy, Chu Hồng Hồng liền u sầu đầy mặt. Trình Ý hẹn cô đi Làng Ô Sơn xem phim, cô cũng không muốn ra khỏi cửa. Cô cảm thấy, hắn nhịn lâu như vậy, lần này nhất định phải đùa chết cô.
Trình Ý lạnh lùng nói bên đầu kia điện thoại, "Không đi? Không đi tôi sẽ đến nhà cô làm ngay lúc này."
Cô trách mắng: "Mẹ tôi còn ở đây, anh dám?"
"Được a, cô cứđợi xem một chút nữa tôi có dám hay không."
Chu Hồng Hồng đúng là thua vì cô không có da mặt dày như Trình Ý. Hắn thì chẳng quan trọng việc gì, nhưng cô thì không.
Vì thế, cô đành mặc bộ quần áo mà cô cảm thấy xấu nhất, liền hy vọng Trình Ý nhìn thấy sẽ ghét bỏ mình, sau đó sẽ mất đi hứng thú. Nhưng khi hắn nhìn thấy cô, đánh giá quần áo của cô một chút, sau đó cười xấu xa nói. "Dù sao thì cũng sẽ cởi hết, mặc cái gì cũng không sao cả."
Chu Hồng Hồng trong lòng sụp xuống, kéo hắn rời khỏi cửa nhà, sợ mẹ Chu nghe thấy mấy câu lưu manh của hắn.
"Trình Ý, buổi tối tôi còn muốn trở về ăn cơm với mẹ tôi. Bà muốn chúc mừng sinh nhật cho tôi." Cô hi vọng tối hôm nay có thể cách hắn thật xa.
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, chúng ta buổi chiều sẽ bắt đầu." Hắn khẽ cười nói, "Thì ra vợ đã không thể chờ đợi được nữa, đến lúc đó tôinhất định phải ra sức mới được."
Cô tức giận. "Tôi không phải ý đó."
"Tôi biết cô có ý tứ gì." Hắn vẫn đung đưa cười.
Cô hạ giọng, mắng: "Anh là tên lưu manh! Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó."
Trình Ý kéo tay cô, đi thẳng đến trạm xe bus, "Sai rồi, tôi suốt ngày luôn nghĩ làm chuyện đó với cô."
"Anh có biết chừng mực không hả." Chu Hồng Hồng thấy chung quanh cũng không có người ngoài, thoáng cao giọng nói.
"Chẳng phải là hôm đó tôi đã làm cô rồi hay sao, sao lại nói không biết chừng mực? Chẳng lẽ phải tự triệt ba, năm năm, mới là quân tử?"
Cô cũng không hiểu lắm về mặt sinh lý này nọ của đám con trai, tự thống kê lại những gì mình biết, mới nói: "Nghe nói... Không hạn chế về sau sẽ không tốt..."
Trình Ý vô cùng thân thiết kề tai cô nói nhỏ. "Sau này cô sẽ biết, đường xa mới biết sức ngựa mà, vợ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT