Khi dùng bữa sáng, mọi người đều không mở miệng nói chuyện. Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng nhìn nhau, còn Thanh Nguyệt thì vừa đứng lên múc cho Thiển Ly Du chén canh vừa âm thầm quan sát sắc mặt của y, sau đó nàng chậm rãi ngồi xuống. Thiển Ly Du không phải là không phát hiện những ánh mặt tham cứu đang lặng lẽ hướng về phía chính mình của ba người kia, nhưng chuyện đêm qua, y không biết nên nói thế nào, hơn nữa cũng không muốn nhiều lời, cho nên đành trầm mặc, vùi đầu dùng bữa.

“Ta đi tìm Bạch ngự y, các ngươi cứ ăn thong thả.”

Nhìn bóng lưng vội vã của Thiển Ly Du, Ngụy Thanh Sương khẽ thở dài: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?”

Tối qua, hắn và Ngụy Thanh Hoằng quay về trước, không lâu sau, Thiển Ly Du và Dạ Quân Hi cũng cùng nhau trở về. Nhưng điều khiến cằm bọn họ rớt tận xuống đất chính là người vốn không tiếp xúc nhiều với kẻ lạ như biểu đệ cư nhiên lại được đế quân Lam Vu bế về. Hai tròng mắt xinh đẹp đóng chặt, sắc mặt không tốt, thực sự khiến bọn họ sợ hãi, còn tưởng rằng y bị thương ở nơi nào. Kết quả Dạ Quân Hi chỉ nói Ly Du quá mệt mỏi, đang ngủ. Tất nhiên bọn họ sẽ không tin lý do hoang đường như vậy, nhưng Dạ Quân Hi không đợi bọn họ hỏi han kỹ càng đã lập tức ôm Ly Du về phòng, không lâu sau liền im lặng rời đi, ánh nến trong phòng Ly Du cũng không hề sáng lên. Chẳng lẽ giữa hai người xảy ra vấn đề gì? Nhìn dáng dấp của Dạ Quân Hi, quả thực là sủng Thiển Ly Du tới tận xương, bằng không đường đường đế quân Lam Vũ sao lại mặc kệ chính sự không lo, mỗi ngày chạy tới nơi này? Huống hồ thái độ của Ly Du, không phải không có tình cảm gì với Dạ Quân Hi, bằng không với tính tình của y, y sẽ không mặc kệ Dạ Quân Hi thân thiết với mình như vậy, thậm chí còn để hắn ôm về trước mắt bao nhiêu người……

“Chuyện của hai người đó ngươi và ta không thể nhúng tay. Nếu Ly Du nguyện ý nói cho chúng ta biết, tất nhiên sẽ tự mở miệng. Nếu hắn không muốn nói, chúng ta coi như không biết là được.”

Ngụy Thanh Hoằng vỗ vỗ bả vai đại ca, sau đó trấn an tiểu muội, nhưng trên gương mặt hắn cũng hiện lên thần sắc lo lắng.

Dù sao Thiển Ly Du thực sự rất quan trọng đối với bọn họ. Ngụy Thanh Sương  và Thanh Nguyệt nghe vậy, đều cảm thấy không còn cách nào khác, đành gật đầu, trong lòng chờ đợi thiếu niên có tâm tư thâm trầm kia có thể đem những sầu lo dưới đáy lòng nói với bọn họ.

Thiển Ly Du rời đi thiện thính, nhưng không đi tìm Bạch Khải Nhiên như y đã nói, mà tiến thẳng về phòng ngủ, đóng cửa lại, rồi ngồi xuống tháp thượng. Con mèo con tự mình chơi đùa trong phòng thấy chủ nhân trở về liền nhảy lên đầu gối y cọ cọ làm nũng, nhưng lúc này Thiển Ly Du không có tâm tình chơi đùa cùng nó, y đang chìm vào thế giới của chính mình, trong đầu không ngừng nhớ lại nụ hôn hôm qua, kìm lòng không được y vươn tay xoa lên môi chính mình.

“Du Nhi, nhìn rõ đi, là trẫm.”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe và câu nói làm y an tâm đêm qua của người nọ vẫn vang vọng bên tai không ngừng, trong hai tròng mắt như hắc diệu thạch xẹt qua một tia ấm áp, nhưng ngay sau đó lại toát ra sỉ nhục và thống khổ.

Từ ngày ấy, Dạ Quân Hi mang theo mèo con, công khai xuất hiện trước mặt y, Thiển Ly Du đã mơ hồ phát hiện ra, lần này, sợ rằng sẽ không thể trốn thoát khỏi nam nhân nọ như lần trước. Không chỉ vì hơn năm mươi ảnh vệ Lam Vũ ẩn nấp gần đây thường xuyên hồi báo nhất cử nhất động của y cho Dạ Quân Hi, mà còn bởi vì nam nhân kia đang dần dần chiếm đoạt trái tim y.

Có lẽ nói, từ khi ở trong đế cung Lam Vũ, nam nhân ngang ngược bá đạo đó đã bắt đầu khiến y dao động? Hay là từ khi hắn biết y cố tình nhưng vẫn không chút do dự mang tới năm gốc Dịch Tư thảo giải độc cho y hoặc là khi thích khách đột kích trên du thuyền, hắn ôm y vào lòng ngực bảo hộ? Thiển Ly Du mệt mỏi nghĩ.

Song, tuy rằng y đã quyết tâm phải quên quá khứ, quên Tiêu Ly, chỉ đơn thuần làm một Thiển Ly Du của kiếp này, nhưng khi nụ hôn của Dạ Quân Hi ấn xuống, trong đầu y vẫn không thể khống chế liên tục hiện ra những hình ảnh khiến y buồn nôn – y vẫn không thể thân cận với người khác, bóng ma trong quá khứ vẫn không buông tha y, Thiển Ly Du biết rất rõ việc này. Huống chi…… Trong hai tròng mắt xinh đẹp xẹt qua một tia dị sắc, Thiển Ly Du đứng dậy khỏi tháp thượng, đi tới trước gương đồng, ngồi xuống. Người trong gương có dung nhan tinh xảo yêu mị không gì sánh được, mặc dù gương mặt không hề có chút cảm xúc, nhưng dưới sự tô điểm của đôi mắt và vệt chu sa lệ cũng khiến người khác cảm thấy vạn phần quyến rũ. Đây chính là  gương mặt tạo nên bi kịch kiếp trước của y, tại kiếp này, có phải sẽ tiếp tục mang tới vận rủi giống như thế hay không? Nam nhân thân là đế vương một nước kia có phải cũng vì dung mạo của y mới đối xử với y như vậy, tình cảm của người nọ có thể duy trì được bao lâu?

Thiển Ly Du bỗng nhiên nhớ đến Diễm Cơ, nữ tử vốn tuyệt sắc, bây giờ lại có một vết sẹo cắt ngang trên mặt, có lẽ đã dọa tới rất nhiều người. Ánh mắt liếc qua chiếc trâm ngọc màu xanh khắc hoa trên bàn, Thiển Ly Du vươn tay, nắm chặt lấy nó…

Đế cung, ngự thư phòng.

Lâm triều kết thúc, Hình bộ thượng thư tuân theo chiếu chỉ, tiến tới báo cáo. Cuộc tiêu diệt sơn tặc ở các nơi đang tuần tự tiến hành, nhưng đám sơn tặc đã sát hại nhóm quan binh và Chương Quân Nghị thì vẫn chưa tìm được. Nghiêm Cẩm Hiên vừa nói, vừa thỉnh thoảng giương mắt nhìn lên nam nhân đang ngồi sau án thư, im lặng không nói một lời từ đầu tới giờ kia. Thấy đế quân bệ hạ chỉ ngồi nghiêng trên ghế, một tay chống cằm, ánh mắt không hề rơi vào trên người hắn, không biết có nghe hắn nói gì hay không. Nghiêm Cẩm Hiên có chút chột dạ, nhớ tới chuyện lão Thừa tướng nhờ cậy, lại nhìn nam nhân bí hiểm ngồi trên thượng tọa, trong lòng đột nhiên rùng mình.

Quả thật, Dạ Quân Hi hoàn toàn không nghe thấy Nghiêm Cẩm Hiên đang nói cái gì, lúc này trong đầu hắn vẫn là thiếu niên đêm qua hắn ôm vào ngực. Nghĩ tới dáng dấp suy yếu, bất lực hiếm hoi của người nọ, trong lòng đế vương tràn đầy thương tiếc. Chuyện đó thực sự ảnh hưởng rất lớn tới thiếu niên, khiến y không thể quên. Mà hắn lại không biết những kẻ đã thương tổn vật nhỏ kia là ai………

“Trẫm đã biết, ngươi lui ra đi.”

Cắt đứt lời thao thao bất tuyệt của Nghiêm Cẩm Hiên, Dạ Quân Hi khoát tay áo. Đôi mắt phượng âm trầm đảo qua, Hình bộ thượng thư run lên, vội vã khom người lui ra, cho tới khi rời đi đế cung hồi lâu, Nghiêm Cẩm Hiên mới bình tĩnh lại, trong lòng lo lắng rốt cuộc có nên giúp lão Thừa tướng chuyện này hay không.

Lâm Hứa mới bước một chân vào ngự thư phòng liền nhạy cảm phát hiện được cảm xúc khác thường của đế quân bệ hạ. Hình bộ thượng thư Nghiêm Cẩm Hiên không đáng lo, như vậy người khiến đế quân bệ hạ lộ ra thần sắc khổ não hiếm thấy này chỉ có thể là vị nào đó trong Khanh phủ, có người nói đêm qua ở Loan Cầm các, xảy ra một vài chuyện mà ngay cả ảnh vệ cũng không biết, khiến đế quân bệ hạ vừa trở về liền mệnh Ám bộ đi tra rõ mười bốn năm trước, khi còn ở Diệu quốc, vị kia đã sống thế nào………

“Vi thần tham kiến bệ hạ.”

Cung kính hành lễ, Lâm Hứa thấp giọng nói. Dạ Quân Hi lạnh lùng liếc nhìn tâm phúc: “Ám bộ có tin tức gì không?”

Quả thực là vậy – Lâm Hứa thầm nghĩ trong lòng. Bất quá một người sống như tàng hình trong hoàng cung Diệu quốc, muốn điều tra chi tiết về cuộc sống của y, thực sự có chút trắc trở. Nhìn bộ dáng cấp thiết của đế quân, Lâm Hứa cảm thấy da đầu tê dại, nhưng vẫn kiên trì nói: “Hồi bẩm bệ hạ, vẫn chưa truyền lại tin tức gì.”

“Một lũ vô dụng!” Dạ Quân Hi hừ lạnh một tiếng, cho dù trong lòng vừa vội vừa giận, nhưng hắn cũng biết muốn điều tra về cuộc sống mà người nọ cố gắng ẩn dấu là một chuyện khó khăn tới mức nào. Vì vậy không làm khó tâm phúc của mình, Dạ Quân Hi chỉ liếc mắt nhìn Lâm Hứa: “Chuyện gì, nói đi.”

Lâm Hứa âm thầm thở phào một hơi, nghiêm mặt nói: “Ba ngày sau là sinh nhật của Lục hoàng tử, cũng là ngày nhập tịch cho Lục hoàng tử điện hạ. Yến hội đã sắp chuẩn bị xong, bệ hạ có muốn xem qua hay không?”

“Những việc nhỏ như vậy, ngươi tự mình xử lý là được, không cần tới hỏi.”

Hơi nhíu mày, Dạ Quân Hi bất mãn. Lâm Hứa cong khóe môi mỉm cười nói: “Hồi bẩm bệ hạ, vi thần nghe nói, hậu cung có chút xao động, mũi tên chỉ thẳng Thiển thục viện nương nương của Cầm y cung.”

Chủ tớ đã ăn ý từ lâu, Lâm Hứa cười như vậy, Dạ Quân Hi liền biết “xao động” ở đây là chỉ người nào, hắn nhíu mày, cười lạnh nói: “Đã chết một người, còn không an phận như thế. Nàng muốn cùng lão tử của nàng nội ứng ngoại hợp tính kế trẫm phải không?”

Lâm Hứa nghe vậy đang muốn mở miệng, không ngờ ngoài cửa đột nhiên truyền tới một loạt những tiếng bước chân vội vã, hoảng loạn, khiến hai người đều nhíu mày, Lâm Hứa giương giọng nói: “Chuyện gì mà xôn xao như vậy?”

“Bệ hạ, Lâm đại nhân……. Không tốt……… Không tốt! Thục viện nương nương tại ngự hoa viên bị kinh sợ, lạc… lạc hồng!” (chảy máu)

Lâm Hứa sửng sốt, trong lòng lập tức khổ não, hắn vừa mới tới bẩm báo có người sẽ hạ thủ với Thiển thục viện, thì ngay sau đó vị thục viện kia liền xảy ra chuyện, này cũng quá nhanh a! Là người nào lớn mật như vậy, dám tại ban ngày ban mặt tới ám hại Thiển Như Nguyệt đang “được sủng ái” hơn nữa còn mang long thai, chẳng lẽ là không muốn sống nữa sao? Nếu là Liên quý phi, thì thực sự là quá ngu xuẩn, không giống tác phong của nữ nhân đó…….

“Tới nhìn xem.”

Dạ Quân Hi nhíu mày đứng dậy, Lâm Hứa vội vàng đẩy cửa cho hắn, hai người một trước một sau đi tới Cầm Y cung. Lúc này trong lòng Dạ Quân Hi không hề bình tĩnh. Tuy rằng hắn không quan tâm Thiển Như Nguyệt, thậm chí không quan tâm tới hài tử trong bụng nàng, thế nhưng Thiển Ly Du từng nhờ hắn bảo vệ mẫu tử nàng, đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất vật nhỏ của hắn khẩn cầu hắn, cho dù không phải thật tình….. Thiển Như Nguyệt, ngươi nên chịu đựng cho trẫm. Nếu ngươi xảy ra chuyện, sợ rằng Du Nhi sẽ oán hận trẫm….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play