Vào đông, trận tuyết dữ dội nhất đột nhiên ào tới đúng nửa đêm ngày mùng một tết, hôm sau khi tuyết ngừng, trên mặt đất đã tích tụ hơn hai thước. Khắp nơi đều bị màu trắng bạc bao lấy, ngay cả lớp băng mỏng của mặt sông Thanh Đô cũng được che phủ bằng một tầng tuyết trắng, dưới ánh nắng ấm của mùa đông, liếc mắt nhìn màu trắng lóa mắt đó, đẹp không tả xiết. Trong Khanh phủ, mấy vị chủ nhân tranh thủ lúc thời tiết tốt, mặt trời cao cao, liền tới đình nghỉ mát pha trà, hàn huyên, hương trà thoang thoảng và bầu không khí thản nhiên, nhàn nhã đã thu hút được Bạch Khải Nhiên cùng Diễm Cơ tới, chỉ tiếc khí thế quá mức kinh khủng của một người rơi từ trên trời xuống lại khiến Bạch Khải Nhiên sợ hãi, quay về trong phòng.

“Nhiều ngày nay xem ra đế quân bệ hạ vô cùng nhàn nhã, ngày ngày di giá tới nơi đây, không sợ trong cung xảy ra đại sự gì sao?” Uống một ngụm trà trong chén, Thiển Ly Du nhìn nam nhân không mời mà đến kia, lạnh lành nói.

“Mới qua ngày tết, trong cung miễn triều năm ngày. Sự vụ lớn nhỏ đều có Lâm Hứa quản lý, trẫm đương nhiên không cần quan tâm.”

Khóe môi Dạ Quân Hi mỉm cười, không chút khách khí cầm lấy chén trà mà Thanh Nguyệt đang nơm nớp lo sợ dâng tới, lại nói tiếp: “Huống chi trong cung nhàm chán buồn tẻ, không nhàn nhã tự tại bằng nơi đây.”

Thiển Ly Du nghe vậy nhíu mày, vẻ mặt khinh thường: “Thân là đế quân một nước, sao có thể ham nhàn nhã hưởng lạc? Ta thực có chút thương cảm cho Lâm đại nhân, theo một chủ tử như thế, chắc phải cúc cung tận tới chết mới thôi.”

Dạ Quân Hi không cảm thấy vô lễ, vươn tay kéo vạt áo khoác cho Thiển Ly Du xong mới nói: “Nếu ngươi chịu ở lại trong cung cùng trẫm, trẫm sẽ không cảm thấy nhàm chán như vậy.”

Nói chưa quá ba câu liền quay về nội dung ban đầu, Thiển Ly Du liếc nhìn hắn, y vỗ về con mèo con trên đầu gối mà không hề tiếp lời. Dạ Quân Hi không cưỡng cầu, tiếp tục uống trà trong chén. Mèo con lắc lắc đuôi, có lẽ là phát hiện ra không khí cứng ngắc giữa hai người, nó đứng dậy rời khỏi đầu gối Thiển Ly Du, nhảy vào lòng Thanh Nguyệt. Trong mấy người còn lại, Ngụy Thanh Sương, Ngụy Thanh Hoằng cùng Thanh Nguyệt đã sớm quen với sự ái muội giữa Thiển Ly Du và vị đế quân Lam Vũ được đồn đại là phong lưu bạc tình, thủ đoạn thiết huyết này, chỉ có Diễm Cơ cảm thấy chết lặng, trong lòng nàng âm thầm kinh ngạc. Nhớ tới ngày đó đế quân Lam Vũ tìm tới cửa, nàng còn vô cùng hoảng sợ, lo lắng vị quân vương tàn nhẫn này tìm được chủ tử của mình thì sẽ nghiêm hình tra tấn, lăng trì xử tử, nhưng không ngờ hắn lại có tâm tư như vậy đối với chủ tử của nàng.

Bất quá, cũng khó trách, Thiển Ly Du tuyệt thế vô song như vậy, trên thế gian này có mấy người có thể chống lại mị lực của y……. Diễm Cơ nghĩ thầm, lặng lẽ giương mắt nhìn qua, liền thấy Dạ Quân Hi cùng Thiển Ly Du đang dựa sát vào nhau, hai nam tử đều kinh diễm khuynh thế nhưng lại hoàn toàn khác biệt, thực khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ. Thời gian cứ lặng yên trôi qua trong bầu không khí ái muội đó, chẳng mấy chốc đã tới buổi trưa, mọi người đang định cùng nhau đi tới thiện thính, thì trước đình nghỉ mát đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

“Chuyện gì?”

Nếu không phải có chuyện quan trọng thì ảnh vệ tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi đây, không biết lúc này trong cung có chuyện gì mà ngay cả Lâm Hứa cũng không giải quyết được? Dạ Quân Hi nhíu chặt mày, lạnh giọng hỏi. Khí thế khiếp người của đế quân lập tức xuất hiện, khiến mấy người xung quanh đều nín thở. Mới vừa rồi Diễm Cơ còn oán thầm trong lòng, lúc này lại đang lặng lẽ xoa mồ hôi chảy xuống từ trên trán, thầm nghĩ nguyên lai bây giờ mới chính là đế quân Lam Vũ mà ngày ấy nàng gặp trong Loan Cầm các a………..

“Hồi bẩm bệ hạ, tướng quân phòng thủ Mậu thành Chương Quân Nghị trên đường trở về bị sơn tặc tấn công, Chương tướng quân và thân binh tổng cộng hơn ba mươi người không còn ai sống sót!” Ảnh vệ quỳ một gối xuống đất, trầm giọng bẩm báo. Dạ Quân Hi nghe vậy, trong đôi mắt phượng sắc bén lập tức lóe lên tia sáng: “Di thể đã đưa về chưa?”

Ảnh vệ tất nhiên sẽ hiểu đế quân bệ hạ hỏi cái gì, lập tức cung kính đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, di thể đang trên đường đưa về, đã xác minh. Chương thừa tướng cũng Liên quý phi đang cầu kiến ngoài ngự thư phòng, nói rằng nếu hôm nay không thấy được bệ hạ thì sẽ quỳ mãi mà không đứng dậy. Lâm đại nhân khẩn cầu bệ hạ hồi cung xử lý.”

Dạ Quân Hi nghe vậy, nhẹ nhàng cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười khiến kẻ khác rùng mình. Mấy người xung quanh đột nhiên cảm thấy trong lòng giá lạnh, hai mặt nhìn nhau, không biết vì sao một vị tướng phòng thủ nơi biên thành chết đi, mà vị đế quân Lam Vũ này lại dường như không hề giận giữ. Thiển Ly Du đứng bên thấy tiếu y bên môi nam nhân thì lập tức sáng tỏ, trong hai tròng mắt xinh đẹp hiện lên một tia trêu tức.

“Đoán được?” Vươn tay ôm lấy thiếu niên tuyệt sắc kia vào lòng, Dạ Quân Hi thấp giọng cười hỏi.

“Thần sắc của đế quân bệ hạ thực quá rõ ràng, bộ dáng này nếu để Chương thừa tướng thấy được, chỉ sợ sẽ không dấu diếm được hắn.”

Thiển Ly Du cũng thấp giọng thì thầm nói. Cái gì mà sơn tặc, rõ ràng chính là nam nhân âm hiểm này muốn tẩy sạch bá quan, chỉnh lý ngoại thích. Chuyện như vậy, triều đại nào chẳng có, nhưng vị đế quân Lam Vũ được xưng là thánh minh này thực hiện cũng chẳng hề cao minh.

Dạ Quân Hi vươn tay mơn trớn vệt chu sa lệ trên mặt của người trong lòng, cười khẽ nói: “Tâm tư Chương Tri Hiếu vô cùng thâm hiểm, cho dù trẫm có giả bộ giống đi nữa thì chưa chắc hắn đã không phát hiện ra. Bất quá hắn biết cũng không sao…………”

Thân là đại thần ngoại thích nắm gần một nửa thế lực trong triều đình, Chương Tri Hiếu đã sớm biết đế quân sẽ phòng bị đối với hắn và gia tộc của hắn. Giờ đây, Trưởng tử bất ngờ chết đi, hắn là thần tử trong tay không có chứng cứ, cho nên hoàn toàn không có sức phản kháng. Trừ phi tới một ngày kia hắn muốn đứng dậy mưu phản, nếu không chỉ có thể trơ mắt nhìn gia tộc của chính mình bị chèn ép thậm chí là tiêu diệt. Không phải là Chương Tri Hiếu không có tâm tư như vậy, Liên quý phi sinh hạ lưỡng tử chính là lợi thế lớn nhất của hắn. Nếu sau này có một ngày đương kim đế quân băng hà, Tứ hoàng tử hoặc Ngũ hoàng tử liền có khả năng trèo lên ngôi báu, mà hắn là ngoại tổ phụ của tân đế, tất nhiên có thể nắm được đại quyền. Thế nhưng nếu hắn thực sự có lòng mưu phản, sợ rằng Dạ Quân Hi sẽ lập tức nhận được thông tin, rồi nhân cơ hội đó tiêu diệt toàn bộ Chương thị.

Những tính toán trong lòng Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du gần như nhất thanh nhị sở. Dù sao, kiếp trước y từng là “khuynh thế yêu phi”, vì trả thù mà độc bá vương triều, làm đủ loại chuyện tình cũng không phải lần một lần hai. Nhìn bóng lưng rời đi của Dạ Quân Hi một lúc lâu, Thiển Ly Du mới quay người và thấy được ánh mắt nghi ngờ, lo lắng của mấy người còn lại: “Ly Du, tên Chương Quân Nghị kia…………..”

Ngụy Thanh Sương vẫn nhớ cái tên này, đó chính là người đã cùng hắn tranh đoạt hoa khôi trong ngày Loan Cầm các khai trương, hiện là Trưởng tử của Chương Tri Hiếu, Trưởng huynh của Liên quý phi. Thiển Ly Du thản nhiên cười, đứng dậy nói: “Việc trong triều, có liên quan gì với ta?”

Sau đó y đi tới thiện thính. Mấy người còn lại quay mặt nhìn nhau, Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng trao đổi ánh mắt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, suy nghĩ cẩn thận một lát mới hiểu được ý tứ của Thiển Ly Du, hai người nhìn nhau cười. Cũng đúng, việc trong triều đình Lam Vũ, có liên quan gì với bọn họ đâu? Không thể vì đế quân Lam Vũ mỗi ngày chạy tới trong phủ, mà nghĩ chính mình là người của triều đình. Bọn họ vẫn nên nhàn nhã làm một phú thương thôi. Hiểu được việc này, mấy người đều theo Thiển Ly Du đi thiện thính, nhưng không ai nhìn thấy, khi Thiển Ly Du đưa lưng về phía bọn họ, trong đôi mắt như hắc diệu thạch kia lại lóe lên thần sắc bất an – cuộc tranh đấu trong hậu cung Lam Vũ, chỉ sợ sắp bắt đầu. Không biết bây giờ nha đầu Thiển Như Nguyệt kia có khỏe không……..

Đế cung, ngự thư phòng.

“Bệ hạ, ngài phải phân xử cho đại ca a……….. Bệ hạ!”

“Bệ hạ, cho dù phải đánh đổi tính mạng, cựu thần cũng muốn báo thù cho Nghị Nhi!”

Liên phi lôi kéo hai hoàng tử khóc lóc sướt mướt, Chương Tri Hiếu đã qua năm tuổi, tuổi già mất con, tất nhiên không thể kìm lòng mà lão lệ tung hoành. Tuy rằng Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử năm nay mới vừa ba tuổi, nhưng lại có chút thành thục hiểu chuyện mà hài tử bình thường không có, hai hài tử vừa khóc vừa an ủi mẫu phi và ngoại tổ phụ, cảnh tượng như vậy, thực khiến người khác cảm thấy không đành lòng.

Chỉ tiếc, người mà bọn họ phải đối mặt chính là đế quân Lam Vũ Dạ Quân Hi tàn nhẫn vô tình. Vẻ mặt âm trầm ngồi trên đế tọa, tâm phúc Lâm Hứa đứng bên cạnh, Dạ Quân Hi lạnh lùng nhìn bốn người khóc lóc không ngừng phía dưới, tới khi Liên phi sắp ngất đi, thì hắn mới chậm rãi mở miệng: “Việc này trẫm sẽ sai người tra rõ. Chết chính là ái tướng của trẫm, là lương đống của Lam Vũ quốc, trẫm sẽ không để yên….. Ái phi và thừa tướng hãy cứ yên tâm.”

Nghe vậy, Chương Tri Hiếu cùng Liên phi càng khóc thảm thiết, Chương Tri Hiếu cắn răng hung hăng nói: “Bệ hạ, xin hãy để cựu thần chủ trì điều tra việc này, cựu thần nhất định phải chính tay đâm chết tên súc sinh đã giết Nghị nhi!”

“Nga? Thừa tướng muốn chủ trì việc này?”

Dạ Quân Hi nghe vậy tựa hồ có chút ngoài ý muốn, “Lâm Hứa, ngươi thấy thế nào?”

Lâm Hứa hơi khom người, dùng giọng nói nhỏ nhưng đủ để mỗi người trong phòng đều có thể nghe nhất thanh nhị sở: “Vi thần cho rằng không thích hợp.”

Vừa dứt lời liền cảm nhận được ánh nhìn giận dữ từ nơi nào đó, Lâm Hứa âm thầm cong lên khóe môi, nói tiếp: “Hồi bẩm bệ hạ, thứ nhất, vi thần cho rằng Chương thừa tướng đang đau lòng vì mất đi ái tử, nhất định thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, huống chi mỗi ngày Thừa tướng còn phải phụ tá bệ hạ xử lý quốc sự triều chính, nếu lại bắt Thừa tướng chủ trì việc này, vi thần sợ rằng thân thể của Thừa tướng sẽ không chịu đựng được….. Thứ hai, việc của Chương tướng quân, Thừa tướng là chí thân, theo đạo lý thì nên tránh liên quan. Việc này giao cho Hình bộ điều tra là thích hợp nhất.”

Mắt thấy sắc mặt Chương Tri Hiếu dần dần tái đi theo từng lời của Lâm Hứa, Dạ Quân Hi không khỏi cười nhạt trong lòng, nghe Lâm Hứa nói xong hắn liền gật đầu nói: “Ngươi nói rất có lý. Đã như vậy, ngươi truyền ý chỉ của trẫm, mệnh Hình bộ lập tức bắt tay điều tra việc này. Chương thừa tướng muốn chính tay đâm chết hung thủ, vậy liền bảo bọn họ phải bắt sống đám sơn tặc kia, mang về đế đô nghiêm hình thẩm vấn, sau đó để Chương thừa tướng tự mình động thủ báo thù rửa hận. Ái khanh, như vậy có được không?”

Miệng vàng của đế quân đã mở thì đâu còn cơ hội để Chương Tri Hiếu xen vào, hắn đành cúi đầu oán hận nói: “Cựu thần tuân chỉ, tạ ơn long ân của bệ hạ!”

“Nếu như thế, ái phi cùng Thừa tướng mau lui về nghỉ ngơi đi. Đợi tới khi linh cữu của Chương tướng quân trở lại đế đô, trẫm sẽ đích thân tới phúng viếng.”

Phất tay ý bảo hai người kia lui ra, Dạ Quân Hi không để Chương Tri Hiếu và Liên phi có cơ hội mở miệng lần thứ hai.

“Mười vạn đại quân ở Mậu thành đã an bài thỏa đáng chưa?”

Hai người kia lui ra xong, Dạ Quân Hi mới mở miệng hỏi.

“Hồi bẩm bệ hạ, Ám bộ đã tiếp nhận tất cả.”

“Nanh vuốt của Chương thị trong các tướng quân phải trừ khử hết, một người cũng không lưu lại.” Đôi mắt phượng hiện lên một tia hàn ý, Dạ Quân Hi không chút lưu tình, lạnh lùng mở miệng. Lâm Hứa khom người, thấp giọng nói: “Vi thần hiểu được.”

Trong đế cung, Dạ Quân Hi đang bận rộn sắp xếp việc xử lý Chương thị, còn trong Khanh phủ, Thiển Ly Du lại gõ cửa căn phòng mà Bạch Khải Nhiên đang ở.

“Công tử?”

Hiển nhiên, Bạch Khải Nhiên có chút ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn đến cuốn sách thuốc trong tay Thiển Ly Du, trong lòng hắn càng thêm khó hiểu. Thiển Ly Du bước một chân vào phòng, cười nhẹ nói: “Ly du có cái yêu cầu quá đáng, mong muốn Bạch ngự y có thể truyền thụ y thuật cho ta.”

Bạch Khải Nhiên lập tức sửng sốt nhìn vào đôi mắt tuyệt thế vô song của thiếu niên trước mặt, không ngờ hắn lại rơi vào bẫy rập trong ánh mắt thâm thúy đó, rồi không kìm lòng được mà gật đầu…………. Tiếu ý trong mắt Thiển Ly Du càng đậm. Giờ đây Chung Ly không thể tùy ý hiện thân, Vạn Hầu Minh cũng sa lưới, kiến thức y dược mà ngày trước vứt bỏ, đã tới lúc phải thu hồi………….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play