Thanh âm trầm thấp êm tai pha chút uy nghiêm khiến Thiển Như Nguyệt đang ngồi trên tháp thượng hoảng sợ, đến khi thấy rõ người tới trong lòng càng chấn động, vội vàng đứng dậy hành lễ: “Nô tì tham kiến bệ hạ.”

“Ái phi miễn lễ.” Dạ Quân Hi cười khẽ đáp, nhưng đôi mắt phượng thâm thúy sắc bén kia cũng không liếc mắt nhìn nữ nhân đang mang thai tử tự của chính mình, từ khi vào cửa hắn vẫn chăm chú nhìn thiếu niên nằm nghiêng trên giường.

Thiển Như Nguyệt đứng thẳng dậy, không dám liếc nhìn phu quân của mình, trong lòng có chút thấp thỏm. Lúc trước nàng đến Lạc Điệp cư bệ hạ cũng không trách phạt, hôm nay người này trở về Uyển Anh điện, nàng thân là tỷ tỷ đến thăm “đệ đệ mới vừa khổ tận cam lai” hẳn sẽ không có gì đáng ngại đi….Nghĩ như vậy, Thiển Như Nguyệt lặng lẽ giương mắt, liền thấy Dạ Quân Hi không hề dừng lại bên người nàng dù chỉ nửa khắc, mà đi thẳng đến chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn kia. Người đang nằm nghiêng trên giường chỉ hơi cau mày lại, nhàn nhã nhìn về phía vị đế quân đang đi về phía y, không hề mở miệng, cũng không hành lễ.

Thiển Như Nguyệt có chút kinh hoảng nghĩ thầm Thiển Ly Du sao dám vô lễ như vậy? Chẳng lẽ trước kia chọc giận đế quân cũng là vì không hiểu lễ nghi sao? Ngay khi nàng cho rằng đế quân sẽ trách cứ Thiển Ly Du, thì nam nhân kia cũng không cho đó là ngang ngược, đi thẳng tới bên giường ngồi xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt người nằm trên giường, nói: “Thoạt nhìn sắc mặt đúng là tốt hơn hôm qua một chút. Nếu sớm truyền ngự y, đêm qua cũng sẽ không chấn kinh rồi ho ra máu.”

Thiển Ly Du không nói gì, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Canh giờ này, bệ hạ không phải nên ở ngự thư phòng xử lý quốc sự sao?”

Dạ Quân Hi nghe vậy nhíu mày: “Thế nào, ước gì trẫm không xuất hiện ở Uyển Anh điện phải không?”

“Ly Du sao dám.” Miệng nói không dám, nhưng đôi mắt như hắc diệu thạch kia lại không hề che đấu sự lãnh đạm ở bên trong.

Kinh sợ vì thái độ vô lễ của Thiển Ly Du khi đối mặt với đế quân, lại càng chấn động vì sự khoan dung của đế quân đối với Thiển Ly Du, Thiển Như Nguyệt bị bỏ mặc ở một bên, thần sắc phức tạp nhìn nam tử mà nàng giao phó cả đời cùng với thiếu niên có máu mủ tình thâm với mình ở cách đó không xa kia, vô ý thức vươn tay xoa bụng, Thiển Như Nguyệt cắn răng, che đi ánh mắt không cam lòng, trong đôi mắt hạnh hiện lên một tia vô lực và bi ai. Nơi này đã không còn chỗ cho nàng xen miệng – Thiển Như Nguyệt minh bạch điểm này. Tiến cung hai tháng, bây giờ lại có thai, Thiển Như Nguyệt đã sớm từ một vị công chúa kiêu ngạo vô tri biến thành một cung phi hiểu được tiến thối đúng mực.

“Nô tì xin cáo lui.” Thiển Như Nguyệt hành lễ xong liền rời đi tẩm điện, Thiển Ly Du nhìn bóng dáng rời đi của nàng hơi hơi nhíu mày, trong lòng lại suy nghĩ chuyện mới suy đoán, còn Dạ Quân Hi ngay cả quay sang liếc nàng một lần cũng không, chỉ chăm chú nhìn thần sắc biến hóa trên mặt Thiển Ly Du.

“Đang suy nghĩ chuyện Liên quý phi?”

Đột nhiên mở miệng, không ngoài dự liệu liền thấy Thiển Ly Du cả kinh, ý cười bên môi Dạ Quân Hi càng đậm, hắn lại nói: “Còn đang suy nghĩ trẫm có biết việc này hay không?”

Sau khi sửng sốt liền trấn định lại tâm tình, Thiển Ly Du đem đường nhìn dời về tuấn nhan nhân thần cộng phẫn (con người và thần linh đều ghen tị) của nam nhân trước mặt. Dạ Quân Hi biết được chuyện này y cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ bất ngờ là sao hắn biết y biết chuyện này, càng đáng ngạc nhiên chính là tại sao hắn lại chủ động nói chuyện này với y.

Nhìn ra sự nghi hoặc của thiếu niên, Dạ Quân Hi cười khẽ cầm lên một bàn tay của y ngắm nghía, ung dung thảnh thơi nhìn y, tựa hồ đang đợi y mở miệng hỏi.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Thiển Ly Du nhìn sang hướng khác, bại trận, đành mở miệng hỏi: “Bệ hạ?” Hai chữ ngắn gọn, mang theo giọng điệu nghi vấn. Nhưng không ngờ người thân là cửu ngũ chí tôn kia lại có ý định đùa giỡn, chỉ đem ngón tay thon dài của y lật qua lật lại vuốt ve, hỏi ngược lại y: “Chuyện gì?”

Thiển Ly Du nhất thời không nói gì, trong lòng nảy lên một chút tức giận, đấu tranh một lát sau mới nói: “Bệ hạ định xử lý việc này thế nào?”

“Không muốn biết tại sao trẫm biết những gì ngươi đang nghĩ sao?” Trong đôi mắt phượng hiện lên một tia thích thú, Dạ Quân Hi bỗng nhiên phát hiện chính mình càng ngày càng thích nhìn bộ dáng chán nản nói không ra lời của thiếu niên thông tuệ này. Người thú vị, khi trêu đùa cũng vô cùng thú vị.

Bất quá lần này Thiển Ly Du không để hắn đạt được ý đồ, thoáng suy tư liền nhớ tới một việc – đêm đó y hoảng loạn trốn vào Tịch Liên cung, bởi vì nội thương mà nhịn không được ho ra một búng máu ở một góc trong Tịch Liên cung. Việc hắc y nhân bị thương đào tẩu, Tịch Liên cung đột nhiên xuất hiện vết máu cùng với tên ngự y nửa đêm tiến nhập Tịch Liên cung kia, Dạ Quân Hi tự nhiên sẽ có bản lĩnh đem những việc này xâu chuỗi lại.

Nghĩ như vậy, Thiển Ly Du hơi hơi cau mày. Mọi chuyện xảy ra từ khi tiến cung tới nay, y đều nhớ thanh thanh sở sở (rõ ràng), làm bất cứ chuyện gì cũng thu thập vô cùng sạch sẽ, nhưng có một chuyện y vẫn không rõ – y rốt cuộc đã để lộ dấu vết từ lúc nào, khiến Dạ Quân Hi phát hiện được y có võ công? Việc này đã được trằn trọc, suy nghĩ rất nhiều trong đầu y mà vẫn không có kết quả, y cũng không định mở miệng hỏi. Thứ nhất Dạ Quân Hi không có khả năng sẽ nói cho y, thứ hai Dạ Quân Hi tới giờ vẫn chưa ép hỏi mục đích tiến cung của y, y sẽ không chủ động đâm thủng tầng vải mỏng này.

Thu lại tâm tư, Thiển Ly Du một lần nữa suy nghĩ về chuyện của Thiển Như Nguyệt.

Thấy Thiển Ly Du nhớ tới “chứng cứ phạm tội” y lưu lại ở Tịch Liên cung vào cái đêm xông vào Thương Kình cung, Dạ Quân Hi nhíu mày, lại nói: “Ngươi không cầu trẫm cứu vị hoàng tỷ kia của ngươi sao?”

Đôi mắt như hắc diệu thạch liếc nhìn Dạ Quân Hi, Thiển ly Du đạm nhiên nói: “Hoàng tỷ mang thai tử tự của bệ hạ. Hài tử ruột thịt, máu mủ tình thâm của mình còn không thể khiến bệ hạ xuất thủ cứu giúp, Ly Du hà đức hà năng (có đức hạnh gì, khả năng gì)? Chẳng lẽ nếu ta mở miệng khẩn cầu, bệ hạ sẽ đồng ý sao?” Nói là nói vậy, nhưng Thiển Ly Du biết, Thiển Như Nguyệt và hài tử chưa xuất thế kia tựa hồ có một đường sinh cơ. Bởi vì Dạ Quân Hi sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới việc này. Về chuyện máu mủ tình thâm, vốn chính là lời nói xằng bậy, vô tình nhất chính là đế vương gia, mà nam nhân lãnh tâm lãnh tình trước mắt này lại càng không quan tâm cái gọi là cốt nhục thân tình.

Nghĩ như vậy, Thiển Ly Du mở miệng nói: “Chẳng lẽ là bệ hạ muốn Ly Du mở miệng cầu ngài một lần?” Nhíu mày, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên ý cười.

Dạ Quân Hi rất hiếm khi thấy được tiếu dung như vậy của Thiển Ly Du, thiếu niên mới vừa mười bốn tuổi này trước nay đều vẫn đạm nhiên, thành thục. Chỉ có vài lần đếm trên đầu ngón tay nhưng đều khiến hắn kinh ngạc vạn phần, không vì cái gì, chỉ là gương mặt bình thường kia hiện lên tiếu ý sẽ tràn ra tia sáng khiến người ta không thể dời đi ánh mắt. Dạ Quân Hi đột nhiên vươn tay đem cả người cả chăn ôm vào trong ngực, thầm than trong lòng, đối với vật nhỏ có âm mưu mờ ám này, hắn càng ngày càng không thể lãnh tĩnh….

Thiển Ly Du đầu tiên cứng ngắc, đến khi phát hiện chính mình đã ngồi lên đầu gối nam nhân, cũng không còn câu nệ như những lần trước.

Cằm dưới bị giơ lên, không cường ngạnh như những lần trước, nhưng vẫn không cho phép phản kháng, một nụ hôn lành lạnh nhẹ nhàng rơi xuống khóe môi. Thiển Ly Du hoảng hốt một hồi, lại nghe Dạ Quân Hi nói: “Nếu ngươi có thể mở miệng khẩn cầu trẫm, trẫm liền cân nhắc cứu bọn họ mẫu tử một mạng.”

Tiếng nói vừa dứt, người đang bị ôm chặt lập tức nói: “Ly Du cầu bệ hạ cứu mẫu tử hoàng tỷ một mạng.” Tuy nói là đang cầu người, nhưng không hề có chút dáng vẻ giống đang cầu người. Trong đôi mắt như hắc diệu thạch kia ngược lại còn lộ ra vài phần khiêu khích, từ phía Dạ Quân Hi nhìn lại, đôi mắt xinh đẹp kia cong lên, ẩn dấu vài tia mị hoặc, khiến người tâm động vô cùng.

“Đế quân bệ hạ nên quân vô hí ngôn, nhất ngôn cửu đỉnh mới được.” Thấy Dạ Quân Hi nửa ngày không phản ứng gì, Thiển Ly Du lành lạnh nói, còn vươn tay vỗ nhẹ bàn tay rất thích nằm lấy cằm y của người nào đó, cổ đã có chút đau mỏi.

Dạ Quân Hi nhìn đỉnh đầu đang cúi xuống, mái tóc đen dài như thác nước chảy xuống một bên, vừa vặn lộ ra phần cổ trắng như tuyết, trong mắt phượng hiện lên một tia u ám. So với khuôn mặt của thiếu niên thì thân thể y quả thực đẹp đến quá phận…….

“Nếu là cầu trẫm, sao lại không có thành ý như vậy? Không bằng nói thử xem ngươi muốn lấy cái gì để đổi mệnh cho mẫu tử bọn họ đi.” Vươn tay xoa sau gáy thiếu niên, làn da dưới bàn tay trắng nõn mềm mại, hơi dùng lực một chút liền đi đời nhà ma. Nhưng Dạ Quân Hi chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, cho tới khi làn da dưới bàn tay dựng dựng lên, mới mỉm cười thu tay lại.

“Ly Du từ Diệu quốc mà đến, bên người ngoại trừ một thị nữ cũng không mang theo cái gì, có vật gì có thể trao đổi cùng bệ hạ đây?!” Bĩu môi, Thiển Ly Du cũng không để ý. Ngược lại, không biết vì sao y càng ngày càng cảm thấy mẫu tử Thiển Như Nguyệt đã cứu được mạng, vì vậy liền nói tiếp, “Bệ hạ không cứu thì không cứu….Tính tình hoàng tỷ đơn thuần, trong hậu cung này tránh được mùng một không tránh được ngày rằm, chịu mọi dằn vặt rồi chết không bằng bây giờ lập tức đi theo thiểu ngoại sanh, kết cục này cũng không phải quá tệ.”

Dạ Quân Hi nghe vậy nhíu mày, biết vật nhỏ có âm mưu mờ ám này đang đánh thái cực cùng mình, vì vậy nhịn không được cười khẽ một tiếng, vươn đầu sát vào bên tai thiếu niên, thấp giọng nói: “Sao lại không có thứ gì trao đổi với trẫm a? Trẫm nhớ kỹ ngươi có rất nhiều bí mật trong người, không bằng liền lấy những bí mật này đến trao đổi đi…………….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play