Phải tới giờ Ngọ, hai người mới ra khỏi Ám lao. Ánh nắng chói mắt vào giữa trưa khiến người vừa đi ra từ bóng tối như Thiển Ly Du cảm thấy chóng mặt, nếu không có Dạ Quân Hi đứng bên ôm chặt lấy thì suýt nữa y liền té ngã xuống đất. Dạ Quân Hi nhíu chặt mày, cúi người bế lấy y, Thiển Ly Du chỉ ngọ ngoạy một chút, nhưng vì không có khí lực nên đành mặc kệ hắn.
Dạ Quân Hi nhìn sắc mặt trắng bệch, vầng trán lấm tấm mồ hôi của người trong lòng, không khỏi âm thầm hối hận. Hắn vốn không biết Nhiếp hồn thuật tiêu hao tâm lực nhiều như vậy, khiến người này ngay cả khí lực để đi đường cũng không có. Đáng giận là chính mình chưa từng hỏi han tỉ mỉ mới khiến người này thẩm vấn nhiều người như thế, còn bao gồm cả tên Đại tế ti Tích Nguyệt cổ quái nhất kia. Cứ nghĩ tới bộ dáng người này ngã xuống mặt đất vì sức cùng lực kiệt ngay trước mặt hắn, Dạ Quân Hi liền nhịn không được đau lòng, suýt nữa muốn giết chết Tích Nguyệt.
Trên đường đi, cảnh tượng đế quân bệ hạ phong lưu bạc tình ôm lấy Quốc sư đại nhân tựa như đang ôm trân bảo, quay về Thương Kình cung đều rơi vào mắt rất nhiều cung nhân. Nếu nói tin tức Quốc sư qua đêm tại Thương Kình cung vẫn chưa khiến triều đình và dân chúng đại loạn, vậy có thể suy đoán, tình cảnh trước mắt thực sự sẽ tạo nên gợn sóng lớn trong hậu cung.
Nhưng giờ khắc này, vô luận là Thiển Ly Du hay Dạ Quân Hi cũng đều không có tâm tư để chú ý tới những việc đó.
Vừa bước vào đại môn của tẩm cung, không quan tâm đến sự kinh hoảng của cung nhân, Dạ Quân Hi liền lạnh giọng hỏi: “Bạch Khải Nhiên ở đâu?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Bạch ngự y đã tới cửa cung.” Lâm Hứa cung kính đáp, sau đó còn sai người xuống dưới chuẩn bị nước nóng và đồ ăn.
Vừa rồi, tại trong Ám lao, không nói Dạ Quân Hi, mà ngay cả Lâm Hứa cũng bị bộ dạng yếu đuối của Thiển Ly Du làm kinh sợ. Phải biết rằng, thiếu niên nhìn như nhu nhược kia chính là người có thể cùng hắn bất phân thắng bại, thực lực không thể khinh thường, nhưng vừa rồi thiếu niên lại vì dùng nhiếp hồn thuật với Đại tế ti Lang Tê mà gần như ngất đi, điều này sao có thể khiến hắn không kinh ngạc?
Thân là tâm phúc của Dạ Quân Hi, sau khi kinh ngạc qua đi Lâm Hứa liền lập tức tỉnh táo lại, phân phó ảnh vệ xuất cung đi Khanh phủ thỉnh Bạch Khải Nhiên.
Nước nóng được nâng lên, Dạ Quân Hi cẩn thận đem người trong lòng đặt lên long sàng, tiếp nhận bố khăn tẩm thấp mà cung nga dâng lên, nhẹ nhàng chà lau mồ hôi lạnh trên trán Thiển Ly Du: “Du Nhi, cảm thấy thế nào? Có nơi nào không khỏe?” Trong đôi mắt phượng vốn tà mị lãnh diễm, thần sắc lo lắng không cần nói thành lời.
Thiển Ly Du mở hé mắt hơi lắc đầu, uể oải nói: “Chỉ là dùng hết tinh thần nên mệt mỏi một chút mà thôi. Đại tế ti Lang Tê quả nhiên danh bất hư truyền, ý chí mạnh đến mức gần như không thể xâm nhập…”
Thiển Ly Du còn chưa dứt lời, trên môi đã bị in lên một nụ hôn mang theo chút đau lòng, Dạ Quân Hi vươn tay mơn trớn vài lọn tóc trên trán y, nhẹ giọng nói: “Việc đó sau này nói tiếp, nghỉ ngơi trước quan trọng hơn.”
“Nếu không có Tích Nguyệt, thì không tới mức này.” Thiển Ly Du khẽ thở dài, đáp lời sau đó nhắm mắt lại, trong lòng không tự chủ được nhớ tới nam tử hạc phát đồng nhan quỷ dị kia, hàng lông mi nhỏ dài khẽ run. (Hạc phát đồng nhan: tóc trắng, mặt hồng hào)
Nhiếp hồn thuật mà y tự hào rằng có thể chống đỡ được với Chung Ly, lại không công phá được ý chí của Tích Nguyệt, thậm chí còn khiến y gần như hao hết tâm lực, hư thoát rồi ngất đi. Một mình đại tế ti Lang Tê đã đáng sợ như thế, vậy thì toàn bộ Tế ti viện Lang Tê, còn có thể đến mức nào?
Khó trách Hoàng thất Lang Tê muốn tranh chấp cùng Tế ti viện, dẫu sao đối với một đế vương, lực lượng đáng sợ như vậy nếu chính mình không thể sử dụng, thì chỉ có đẩy ra bên ngoài mới có thể an tâm…
Bất quá cũng may, từ miệng những hắc y tử sĩ này, y đã chiếm được một ít tin tức hữu dụng. Cuộc sống tuyệt vọng trong lao ngục nhiều ngày nay đã ma luyện ý chí của bọn họ gần như không còn, nhiếp hồn vừa mở ra, những người đó hầu như không có sức chống cự, ngoan ngoãn trả lời tất cả câu hỏi của y, bọn họ đã dương Đông kích Tây thế nào để đánh cắp mèo con, rồi sắp đưa mèo con tới nơi nào. Dạ Quân Hi cũng đã phái người đi truy tra, có lẽ ít ngày nữa liền có thể đem tiểu gia hỏa kia mang về…
Trong lúc Thiển Ly Du miên man suy nghĩ, Bạch Khải Nhiên đã được Lâm Hứa mang đến, hướng Dạ Quân Hi khom người hành lễ: “Cựu thần tham kiến…”
“Miễn lễ, mau chẩn trị cho Du Nhi.” Cắt ngang lời khấu bái của Bạch Khải Nhiên, Dạ Quân Hi di chuyển sang một bên nhường ra vị trí, nhưng không buông ra bàn tay Thiển Ly Du, mà vẫn nắm lấy xoa nhẹ.
Trên đường đi Bạch Khải Nhiên đã nghe nói Thiển Ly Du xảy ra chuyện, trong lòng cũng có chút lo lắng cho đệ tử của mình, vì vậy lúc này hắn không hề ngừng lại mà lập tức tiến lên cẩn thận tra xét.
“Thế nào?”
Bạch Khải Nhiên rời đi bên giường, hai hàng lông mày thoáng thả lỏng, cung kính khom người nói: “Khởi bẩm bệ hạ, từ mạch tượng xem ra không có gì đáng ngại, chỉ là mệt mỏi quá độ, cần hảo hảo tĩnh dưỡng. Các loại dược vật không thích hợp với trạng huống lúc này của công tử, đợi cựu thần viết một ít thực đơn dược thiện, sau đó sẽ giao cho Lâm đại nhân.”
Dạ Quân Hi nghe vậy mới hơi giãn hai hàng lông mày nhíu chặt, phất tay ý bảo Bạch Khải Nhiên lui ra. Lâm Hứa đứng một bên thấy thế liền hiểu ý lĩnh tất cả cung nga nội thị lần lượt lui ra ngoài, lưu lại tẩm cung to lớn cho đôi tình nhân.
“Du Nhi quá mức làm bừa, nếu thực sự tổn thương thân thể thì phải làm sao?”
Nghe Dạ Quân Hi nói vậy, Thiển Ly Du giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt phượng tràn đầy đau lòng và trách cứ, câu “ta tự biết đúng mực” nghẹn trong cổ họng nhưng làm thế nào cũng không nói ra được, cuối cùng đành nuốt lại, chỉ chớp chớp mắt nói: “Bạch ngự y nói không sao, không cần lo lắng.”
Dạ Quân Hi cũng hiểu được tính tình Thiển Ly Du, huống hồ nhìn bộ dáng vô lực tái nhợt lúc này của y, hắn làm sao còn nhẫn tâm trách cứ y, chỉ bất đắc dĩ hôn lên khóe môi y nói: “Nói chung, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa. Nhiếp hồn thuật tiêu hao tâm lực như vậy, về sau nên ít dùng mới tốt.”
Thiển Ly Du nghe vậy không có mở miệng phản bác, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, giơ cằm đòi lấy một nụ hôn xong liền nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ sau cơn mỏi mệt đến cực hạn. Mà Dạ Quân Hi thì xoa nhẹ tay y hồi lâu, dịch góc chăn cho y, rồi mới đứng dậy ly khai tẩm cung, tới Ngự thư phòng xử lý chính vụ tồn đọng.
…
Khi Thiển Ly Du tỉnh lại đã là lúc chạng vàng, ráng chiều như máu. Khí hậu có chút dị thường, giữa bầu trời đỏ hồng cư nhiên lại bắt đầu có tuyết.
“Công tử, ngài tỉnh?” Mạn trướng được nhẹ nhàng vén lên, Thiển Ly Du giương mắt nhìn, liền thấy Tô Kì trong tay cầm xiêm y, thần sắc cung kính, Dạ Quân Hi không ở trong cung, chỉ lưu lại hương khí ưu nhã cao quý của Thanh Mộc đàn hương ở khắp căn phòng.
Thiển Ly Du không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút cảm giác khó có thể nói rõ, y không nói một lời, xuống giường mặc áo, rửa mặt chải đầu sơ qua.
“Vì sao lại nhíu mày? Vẫn cảm thấy mệt nhọc sao?” Giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên, Thiển Ly Du ngẩng đầu nhìn sang, liền thấy Dạ Quân Hi sải bước tiến vào, ba bước bước thành hai bước đi tới trước mặt chính mình, ấn một nụ hôn lên ấn đường đang nhíu lại của y, “Nếu mệt nhọc, dùng bữa xong liền đi nghỉ ngơi đi.”
Thiển Ly Du lắc đầu, cảm giác ấm ức trong lòng không biết vì sao đã tiêu tán, y cười nhẹ nói: “Ngủ đủ rồi, nên hoạt động gân cốt mới tốt. Vừa rồi ngươi tới Ngự thư phòng?”
“Sao, nửa ngày không gặp đã nhớ trẫm?” Dạ Quân Hi là một nam nhân nhạy cảm vô cùng, vừa nghe lời ấy liền phát hiện một tia dị dạng, trong đôi mắt phượng không khỏi bắn ra một tia mừng rỡ, hắn híp mắt lại, cười tà hỏi.
Thiển Ly Du nghe vậy nhíu mày, thấy bộ dáng vạn phần đắc y của Dạ Quân Hi y liền nhớ tới một việc, Thiển Ly Du cong khóe môi cười nhẹ nói: “Đúng vậy, trong Hoàng cung này có mấy người không nhớ nhung đế quân bệ hạ? Nhưng với danh tiếng phong lưu bạc tình của đế quân bệ hạ, Ly Du mới tiến cung không được hai ngày đã không thấy bóng dáng bệ hạ, có lẽ không lâu sau sẽ gặp phải kết cục thê thảm hồng nhan vị lão ân tiên đoạn…”
Thiển Ly Du vừa nói vừa liếc nhìn Dạ Quân Hi.
Hậu cung của nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu nam nữ, Thiển Ly Du chưa từng tìm hiểu và cũng không muốn biết. Nhưng y không biết, không có nghĩa là những người đó không tồn tại. Tuy rằng y mới vào cung hai ngày, nhưng y đã cảm thấy ánh mắt căm thù tới từ các nơi trong hậu cung, nếu còn tiếp tục như vậy, chuyện những người đó tìm tới cửa chỉ là sớm muộn.
Thiển Ly Du tự nhận mình không phải người hào phóng, cũng không có hứng thú chia sẻ nam nhân này với người nào khác. Nếu có thể, y sẽ làm khắp thiên hạ đều biết, Dạ Quân Hi, nam nhân thân là đế quân bệ hạ tối thượng của đế quốc Lam Vũ, chỉ thuộc về một mình Thiển Ly Du.
Thiển Ly Du nghĩ vậy, ánh mắt nhìn về phía Dạ Quân Hi dần dần dẫn theo chút khiêu khích, nhưng không ngờ một khắc sau liền bị Dạ Quân Hi ôm vào lòng, mạnh mẽ hôn xuống.
Dục vọng độc chiếm của Thiển Ly Du khiến Dạ Quân Hi vạn phần mừng rỡ, nhưng lời nói có chút hoài nghi của y cũng khiến hắn vô cùng bất mãn.
Nụ hôn của nam nhân bá đạo mà tàn khốc, mang theo yêu thương, rồi lại có một tia nghiêm phạt, khí tức Thanh Mộc đàn hương thanh nhã lập tức nhiễm thêm vài phần tình sắc, đến khi hơi thở của hai người đều suyễn mới bất cam bất nguyện dừng lại.
Trong lúc thở dốc, Thiển Ly Du nghe được lời oán giận của nam nhân: “Vật nhỏ thực không có lương tâm!”
Thiển Ly Du nghe vậy liền hơi cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười yêu mị tới cực điểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT