“Tắm cùng” Dạ Quân Hi, kỳ thực không phải lần đầu tiên. Thiển Ly Du nhớ lần trước tại Uyển Anh điện trong Cẩm Lan cung, chính mình suýt chút nữa liền bị nam nhân này bá vương ngạnh thượng cung, may mà sau đó có thích khách tập kích, y mới có thể bảo vệ “tấm thân thuần khiết”.

Nhưng cũng bởi những thích khách này, y trúng độc Dịch tư, khiến y nhận ra sự khác thường của Minh, từ đó mới có một loạt sự kiện y đánh tráo Trào Phượng, mèo con lột xác xuất cung khiến Dạ Quân Hi tìm được y…

Thiển Ly Du hồi tưởng những hình ảnh lúc trước, bất giác chậm lại cước bộ, cuối cùng y dừng lại trước cửa dục trì tràn ngập hơi nước ở hậu điện, nhìn dục trì hoa lệ không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với trong Uyển Anh điện, Thiển Ly Du hơi xuất thần.

Lồng ngực ấm áp dày rộng ôm chặt lấy từ sau lưng, giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo chút mị hoặc vang lên bên tai: “Vì sao dừng lại, có phải nơi này quá mức kiều diễm, làm Du Nhi cảm thấy khẩn trương?” Dạ Quân Hi vừa trêu đùa, vừa cố ý khẽ cắn vành tai mịn màng, khiến người trong lòng khẽ run lên, trên gương mặt tà mị lộ ra nụ cười xấu xa.

Thiển Ly Du bị nam nhân phía sau trêu chọc tới mức toàn thân nóng lên, y quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn nói: “Chỉ là nhớ lại vài chuyện cũ mà thôi.” Thiển Ly Du không biết tại nơi tràn đầy hơi nóng này, ánh mắt vốn sắc bén của y cũng nhiễm lên một tầng mông lung, biến thành có chút mời mọc tại trong mắt nam nhân đã dục hỏa công tâm.

“Chuyện cũ sao….” Dạ Quân Hi cười khẽ một tiếng, một tay vẫy lui tất cả cung nga nội thị chuẩn bị hầu hạ hai người tắm rửa, tay kia xoa lên thắt lưng bên hông thiếu niên, “Trẫm còn nhớ, lần trước tại Uyển Anh điện xảy ra chút việc ngoài ý muốn, sau này mới biết là Du Nhi một tay an bài. Vậy xem ra, hôm nay có thể tính toán món nợ này rồi a?”

Dạ Quân Hi vừa nói, vừa nhanh như chớp kéo xuống thắt lưng bên hông Thiển Ly Du, kể cả khối ngọc bội đế vương đại diện cho quyền lực cao nhất của đế quân Lam Vũ cũng bị ném tới một bên, ngay sau đó, ngoại bào rời khỏi người, chỉ còn lớp áo trong mỏng ôm sát lấy thân thể hoàn mỹ lại có chút gầy yếu của thiếu niên.

Thiển Ly Du không hề ngăn cản hành động của Dạ Quân Hi, mà vạn phần thuận theo mặc hắn tùy ý trút bỏ xiêm y trên người mình. Dẫu sao tắm rửa cũng phải cởi quần áo, có người chủ động hầu hạ mình, y tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Huống chi, cho dù hai người chưa từng làm tới bước cuối cùng, nhưng cũng đã có da thịt thân thiết, tới lúc này còn ngại ngùng thiếu tự nhiên chẳng phải sẽ mất hứng sao?

Bất quá, Thiển Ly Du không phải là người để mặc người khác xâm phạm như vậy, trong khi được Dạ Quân Hi ôm tới dục trì, hai cánh tay như ngọc liền ôm lấy cổ ái nhân, trêu đùa nói: “Nếu nói tính nợ, cũng nên là ta tìm ngươi tính mới đúng…. Nếu trước đây ta không an bài thích khách cắt ngang hành vi dã thú của ngươi, thì hai ta sao có được ngày hôm nay? Có phải đế quân bệ hạ nên ngợi khen ta vì việc này hay không?”

Dạ Quân Hi nghe vậy không khỏi sửng sốt, nhưng chỉ thoáng qua liền phục hồi tinh thần, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song lộ ra một tia bất đắc dĩ lại có chút hoài niệm. Hắn biết tuy rằng lời nói của Thiển Ly Du chỉ là vui đùa, nhưng không phải hồ ngôn loạn ngữ. Quả thực, nếu khi đó hắn cưỡng bức người này, thì với tính cách người này, sợ rằng cả cuộc đời cũng sẽ không tha thứ cho hắn, chứ đừng nói tới chuyện lưỡng tình tương duyệt.

Dạ Quân Hi nghĩ vậy, trên tay đã ôm Thiển Ly Du chìm vào làn nước ấm áp. Đem thiếu niên đặt lên trên đùi, Dạ Quân Hi hôn lên môi y nói: “Du Nhi nói đúng. Còn về ngợi khen…… Liền để trẫm hầu hạ Du Nhi tắm rửa được không?”

Nhìn sự thương yêu và thâm tình ẩn sâu trong đôi mắt phượng thâm thúy của nam nhân, Thiển Ly Du hơi cong lên khóe môi. Vươn tay cầm lấy bố khăn đã được chuẩn bị ở bên dục trì, đưa cho hắn, chớp chớp hai tròng mắt xinh đẹp cười nhẹ nói: “Ly Du coi như xứng đáng…….”

Một tay Dạ Quân Hi ôm lấy thắt lưng Thiển Ly Du, một tay cầm bố khăn mềm nhẹ chà lau làn da không chút tỳ vết phía dưới, mỗi khi lau qua một nơi, liền hôn nhẹ lên đó một chút, thỉnh thoảng khẽ cắn, lưu lại một ấn ký diễm lệ khiến kẻ khác mơ màng.

Dần dần, nụ hôn không hề mang theo dục vọng bắt đầu biến chất từ lúc nào. Khi đôi môi Dạ Quân Hi lướt qua bả vai đơn bạc của thiếu niên đi tới hai điểm tinh xảo trước ngực, Thiển Ly Du rốt cuộc nhịn không được khẽ gọi: “Hi…….”

Dạ Quân Hi lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén tựa như mãnh hổ, thâm nhập thật sâu vào hai tròng mắt như hắc bảo thạch của thiếu niên. Nơi đó, cũng có sự thương yêu và thâm tình giống hắn, cùng với một tia chờ mong đã ẩn nhẫn từ lâu.

Không có thời gian tiếp tục chơi trò lạt mềm buộc chặt, Dạ Quân Hi vươn tay giữ lấy cằm Thiển Ly Du, hôn mạnh lên.

Đến tận trước lúc mất đi ý thức, điều duy nhất Thiển Ly Du nhìn thấy, chính là đôi mắt phượng tuyệt sắc tràn ngập thương tiếc và dục vọng của nam nhân. Phút chốc, sự dơ bẩn và ghê tởm sắp phá kén chui ra bị đập tan, không còn lưu lại chút dấu vết nào trong lòng y, một khắc sau, trước mắt trở nên sáng sủa tới cực hạn……..



Tới tận canh ba cung nga đứng chờ trong tẩm cung mới đợi được đế quân bệ hạ ôm vị Quốc sư đại nhân đã ngủ say đi ra khỏi dục trì.

Tuy rằng hai người đã tẩy trừ sạch sẽ, nhưng những cung nga vẫn trực trong tẩm cung sao có thể không phát hiện được khí tức *** nồng đậm tỏa ra từ hai người? Huống hồ ở bên trong lâu như vậy, sao có thể chỉ tắm mà thôi……….

Vài tên cung nga đỏ mặt, cúi đầu vội vàng hầu hạ hai người vào mạn trướng, tắt nến trong cung, chỉ lưu lại vài chiếc đèn chong mờ ảo, liền vội vàng rời khỏi tẩm cung. Đến tận khi bước ra cửa cung, mấy cô nương mới dám hít một hơi thật sâu, liếc nhìn nhau vài lần, trong đầu đồng thời nhớ tới bộ dáng đế quân bệ hạ ôm lấy thiếu niên, rồi không hẹn mà cùng đỏ mặt – đế quân bệ hạ tuấn mỹ vô song các nàng đều biết, nhưng thiếu niên thân là Quốc sư kia, quả thực là đẹp đến quá phận…

Trong tẩm cung, phía sau tấm mạn trướng bằng gấm màu đỏ sậm, Dạ Quân Hi không vội vàng đi ngủ, mà chỉ nghiêng người nhìn gương mặt ngủ say của Thiển Ly Du.

Dạ minh châu trên đỉnh long sàng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chiếu lên dung nhan khuynh thành tuyệt sắc của thiếu niên khi đang ngủ say, càng trở nên đẹp đến không sao tả xiết. Trên gương mặt thiếu niên còn có chút đỏ ửng chưa kịp tan đi, vạt áo không buộc chặt để lộ ra vài ấn ký màu đỏ sẫm, thực khiến người thương yêu.

Ánh mắt dừng lại ở trước ngực Thiển Ly Du dần dần trở nên nóng rực, Dạ Quân Hi vội vàng hít một hơi thật sâu, vận công điều tức, dẫu sao vừa rồi tại trong dục trì hắn ỷ vào người này hãm sâu không có sức phản kháng mà hơi quá mức, thân thể gầy yếu của y đã không thể chịu đựng thêm.

Bình phục lại nhiệt khí ở bụng dưới, Dạ Quân Hi cúi người in một nụ hôn lên đôi môi đang mím, rồi ấn cơ quan che đi ánh sáng của dạ minh châu, ôm lấy người trong lòng chìm vào giấc ngủ.



Trong một mảnh rừng rậm ở ngoại thành cách đế đô vài dặm, có chiếc xe ngựa lẻ loi dừng lại dưới một gốc cây, xung quanh không một ánh lửa, tối mịt như bưng.

Trong bóng đêm mịt mùng, một luồng khói trắng như có như không yếu ớt toát ra từ mặt đất, quỷ dị mà ghê rợn. Nếu bây giờ có người đứng đây, chắc chắn sẽ bị tình cảnh trước mắt dọa đến mất hồn mất vía.

Khói trắng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đậm, dần dần tạo thành một bóng người.

Đúng lúc này, trong xe ngựa bỗng nhiên phát ra tiếng vang, ngay sau đó một hắc y nhân lao ra khỏi xe ngựa, vừa thấy bóng trắng liền lập tức quỳ rạp xuống đất, không biết vì kích động hay sợ hãi, hắc y nhân run giọng nói: “Tham kiến Đại tế ti!”

Bóng người tạo nên từ khói trắng không trả lời, mà vươn tay chỉ chỉ xe ngựa. Hắc y nhân hiểu ý, vội vã xoay người trở lại bên cạnh xe ngựa, ôm từ trong ra một chiếc túi màu đen, quay lại trước mặt bóng trắng, hai tay dâng lên chiếc túi.

“Mở….” Bóng trắng phát ra tiếng nói, nhưng lại cực kỳ đáng sợ, tê tê rung động, khiến người nghe không khỏi toát mồ hôi lạnh. Hắc y nhân run rẩy mở chiếc túi trong tay, từ đó toát ra một thân thể có kích cỡ như mèo, nhưng lông tơ trên toàn thân lại có màu xanh nhạt, còn thêm hai chiếc răng nanh chìa ra ở bên môi, đây rõ ràng chính là mèo con đã mất tích một cách bí ẩn trong Khanh phủ!

Bóng người hình thành từ khói trắng vừa thấy mèo con, liền bắt đầu run rẩy: “Trào phượng…. Trào phượng… Rốt cục cũng chiếm được…. Trào phượng rốt cuộc đã về tới tay Tế ti viện Lang Tê!”

Theo lời nói của bóng trắng, mèo con đang ngủ say dần dần mở ra hai tròng mắt xanh biếc. Nhưng đôi mắt vốn lấp lánh linh động, lúc này lại vô cùng tĩnh mịch, nhìn thấy bóng trắng kia cũng không hề phản ứng.

“Trào phượng… Trào phượng xảy ra chuyện gì?!” Bóng trắng lập tức nhận thấy mèo con không thích hợp, hung hăng quay sang chất vấn hắc y nhân. Bóng trắng không có hai mắt, nhưng hắc y nhân vẫn kinh sợ và cảm giác được ánh mắt lộ hàn khí ra bốn phía kia đang bắn vào trên người mình, hắc y nhân không khỏi run mạnh người lên: “Để có được Trào phượng, ta đã dùng… Vĩnh nhạc mộc bổn vô tâm…. A!”

Không biết bóng trắng kia đã làm gì, nhưng hắc y nhân lại đột nhiên kêu thảm thiết, tựa như xương cốt trên toàn thân đều bị hung hăng chà đạp, sự đau đớn khiến hắc y nhân làm rơi mèo con khỏi tay, mèo con rơi xuống đất xong liền cuộn mình lại. Bóng trắng nọ không hề liếc mắt nhìn hắc y nhân, mà chỉ khom người vái lạy mèo con: “Thánh thú tôn quý a, xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của tộc nhân Lang tê…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play