Quy luật sinh hoạt trong quân giáo tương đối đơn giản, Vinh Tranh đến tuy rằng gợi lên chút nghị luận của một số người hiểu tình hình, lại không bị chú ý ở khắp nơi như ở bên ngoài. Nơi này lấy thực lực vi tôn, không coi trọng cái khác. Chẳng sợ người gen hoàn mỹ nhất chỉ cần huấn luyện viên cho điểm thấp, vẫn sẽ bị khinh thường như thường.
Thân thể này của Vinh Tranh từ trước chỉ tương đối khỏe mạnh, cũng có thể chịu khổ nhọc. Nhưng trong huấn luyện nghiêm khắc của quân giáo mà nói, hoàn toàn là gọi thầy, ngày thứ nhất hắn mệt không duỗi thẳng eo nổi, cả người đau nhức, chỉ trông vào ý chí cường ngạnh chống đỡ, đợi đến buổi tối, hắn ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn, trực tiếp ngã lên giường bò không dậy nổi.
Trong ký túc xá không có người khác, Gerda lúc này hiện ra: “Tiểu Vinh Vinh, quản gia Bohn nói đã đến cửa học viện, anh nhanh đi gặp ông ấy ~!”
Quản gia Bohn sao lại đến đây? Phù Chính tuy rằng đi tiền tuyến nhưng cũng không có mất liên hệ với hắn. Tối hôm qua cũng không nói chuyện này. Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Hắn có chút nhíu mày đi cửa học viện, phát hiện quản gia Bohn một mình lái xe đến, còn cầm một cái hòm nhỏ. Thấy hắn đến liền đưa hòm qua: “Đây là thiếu gia phân phó, vốn hôm qua nên đưa lại đây chỉ là có mấy thứ tương đối khó tìm, phải chuyển từ hành tinh khác đến.”
“Đây là…” Mở ra vừa thấy tất cả đều là chai lọ, bên trên còn dán tác dụng. “Thuốc thư hoàn mát xa cơ nhục?”
Trong lòng Vinh Tranh một mảnh ấm áp, không biết Phù Chính có đang bận không, thế là chỉ gửi tin nhắn tỏ vẻ chính mình đã nhận được đồ. Mà nhìn thời gian còn sớm, Bohn không có ý tứ muốn đi, khoái trá nói chuyện phiếm với Gerda. Vinh Tranh chống lại đôi mắt của ông, hơi mím môi cười.
Quản gia Bohn đi tới, nghiêm trang nói: “Thiếu gia rất quan tâm sinh hoạt tại quân giáo của cậu.”
“Tôi cũng rất quan tâm sinh hoạt tại tiền tuyến của anh ấy.” Vinh Tranh cố ý cười nói: “Quản gia gia gia ông có tin tức gì mới sao?”
“A cáp….Kia đó là bí mật quân sự, tôi là một ông già quản gia làm sao có thể biết chứ?” Ông sầu mi khổ kiểm, tề mi lộng nhãn một phen: “Vẫn chờ cậu tốt nghiệp thì tìm hiểu đi…Nói năm đó, Gia Y và Gerda phối hợp với nhau đúng là tuyệt phối, tôi đến nay vẫn nhớ rõ tình cảnh muôn người đổ xô ra đường năm đó a….”
Nhìn ông rơi vào hồi ức, Vinh Tranh cũng có chút mong chờ, lại càng vì tương lai của chính mình mà phấn đấu. Trong lúc trò chuyện, một chiếc xe huyền phù khác chậm rãi lướt qua, người bên trong xe nhìn thấy Vinh Tranh một thân quân phục đứng ở cửa quân giáo, vẻ mặt chợt lóe kinh ngạc.
Vinh Tranh tiễn bước quản gia Bohn, đi vào cửa. Đột nhiên có người ngăn cản đường của hắn, như bóng ma bảo phủ đến, ngữ khí băng lãnh: “Mày sao lại ở trong này?”
Khẩu khí này rất quen thuộc. Vinh Tranh thậm chí không cần suy nghĩ, thân thể theo bản năng làm ra phản kích: “Những lời này, tôi dường như nghe thấy rất nhiều người nói rồi.”
Vinh Sĩ Diễn, anh trai cùng huyết thông cùng cha khác mẹ với Vinh Tranh, lớn hơn Vinh Tranh ba bốn tuổi, đồng dạng một thân chế phục thống nhất của trường học, lấy ánh mắt chán ghét nhìn hắn, Vinh Tranh bất vi sở động, thản nhiên nói: “Hoặc là anh có thể không cần suy xét vấn đề này, tôi ở đâu, không phải việc anh có thể khống chế.”
“Giống như nữ nhân kia chỉ nghĩ bò lên trên đúng không?” Vinh Sĩ Diễn hừ lạnh: “Tao biết mày làm sao tới được nơi này—-tao cũng không quan tâm những cái này. Tao chỉ nói cho mày biết một điều, đừng tưởng rằng đến Thủ đô tinh là có thể thay đổi được gì. Ở trong mắt tao, mày vĩnh viễn đều là xú trùng không thể lên được mặt bàn.”
“Mày rất nhanh sẽ biết, mày không nên xuất hiện ở nơi này.”
“Lại càng không nên xuất hiện trước mặt tao.”
Lời nói rất có ý tứ. Vinh Tranh không chút để ý nghĩ. Hắn một chút cũng không muốn Vinh Sĩ Diễn rời đi, sau khi anh ta nói xong lời phát biểu cá nhân, hắn xoay người mà đi.
Ông trời có đôi khi tàn nhẫn như vậy, khiến Vinh Tranh vất vả giãy giụa được đền bù tâm nguyện, mở ra một cánh cửa thế giới mới khi chết đi. Hắn thay thế đối phương tiếp tục sinh mệnh, cũng tiếp nhận những thứ công bằng và không công bằng. Hắn vì cậu ta mà thấy tiếc hận, cũng quyết ý hoàn thành tâm nguyện của cậu ấy.
Vô luận thế nào chỉ cần Vinh Tranh còn là hắn, đều không có một điểm thỏa hiệp với hiện thực, bọn họ tuyệt sẽ không cúi đầu.
Lời nói của Vinh Sĩ Diễn theo gió bay đi, hoàn toàn không được hắn để trong lồng. Hắn giống như một giọt nước dung nhập đại dương mà hòa vào sinh hoạt quân giáo, theo sự thích ứng ngày càng lớn, hắn càng thuần thục các huấn luyện, hơn nữa còn làm rất khá, thái độ của đôi song sinh cùng ký túc xá đối với hắn cũng tốt hơn không ít.
Này chính là quy tắc rừng rậm của quân giáo, chỉ cần ngươi đủ mạnh! Ngươi có thể thắng được hết thảy! Quân nhân là đao, là vũ khí, bọn họ cần thời thời khắc khắc tôi luyện phong duệ của chính mình, mà không cần để ý chuôi dao có đẹp hay không.
Qua một tháng, Vinh Tranh cuối cùng chậm rãi bắt kịp tiến độ.
Bởi vì tố chất các sinh viên khảo nhập quân giáo không đồng đều, cho nên một năm năm nhất này chủ yếu là đề cao các hạng năng lực thân thể. Cũng bởi vậy Vinh Tranh mới có khả năng thuận lợi đuổi kịp chương trình học. Dù là như thế, hắn còn ở khóa học cơ giáp thứ nhất hung hăng mà nổi trội.
Nguyên nhân không có gì khác, Gerda rất chói mắt.
Bởi vì kỹ thuật mới nhất thông dụng rất nhiều người mang theo cơ giáp cá nhân đến nghe giảng bài, lấy phương pháp tốt nhất phối hợp thao túng. Mặc dù không có bao nhiêu người biết đây là cơ giáp của Phù gia. Trình độ trí năng của Gerda các trí năng cơ giáp khác không thể so sánh. Trên khóa học cơ giáp cô gái nhỏ bá đạo phê phán cơ giáp của tất cả mọi người, nói chúng nó không bằng chính mình. Hơn nữa, ngay tại chỗ biểu hiện, không thích Vinh Tranh chạm vào “vật rách nát” cho dù chỉ một chút.
Nói đùa, này bất quá chỉ là nhóm cơ giáp dùng cho nhóm binh lính bình thường, sản xuất theo dây chuyền sao có thể sánh với cơ giáp do đại sư Andrew tỉ mỉ tạo hình? Tại thời điểm nhận Gerda là đầu não cơ giáp, Vinh Tranh có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt ghen tỵ hận lẫn hâm mộ của Irwin.
“Bạn à, cậu cũng quá không phúc hậu!” Sau khi tan học, Irwin khoác lên vai hắn nửa đùa nửa cực kỳ hâm mộ nói: “Cậu có cơ giáp cũng không nói! Này rất thần kỳ!”
Song sinh tử của gia tộc Pal lúc này sóng vai đi tới, bốn ánh mắt sáng quắc theo dõi Vinh Tranh, trong con ngươi là chiến ý hừng hực: “Cơ giáp của cậu tựa hồ đã gặp qua ở đâu đó….Cũng là một đôi, đúng không?”
Irwin bát quái hỏi: “Thật hay giả?”
Vinh Tranh gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là…..đối phương hiện tại không ở đây.” Ở tiền tuyến.
“Rất tốt.” Song bào thai liếc nhau: “Chúng ta hẹn trước! Khó có được cơ hội 2 vs 2, nhất định phải đánh một trận.”
“Uy uy!” Irwin không cam lòng: “Các người đừng quên còn có tôi có được không? Tôi tuy rằng không có cơ giáp nhưng điểm của tôi cũng rất cao a!”
“Chúng tôi muốn là đấu 2 vs 2.” Song bào thai vô tình cự tuyệt Irwin, còn không chút lưu tình chỉ ra hắn thế lực đơn bạc: “Một mình cậu, không phải là đối thủ của chúng tôi.”
Quân lính Irwin tan rã, la hét các người đây là kỳ thị sau đó bỏ chạy. Vinh Tranh cười cười, ngược lại học hỏi song bào thai một số vấn đề liên quan đến không chế cơ giáp.
Song bào thai cũng không che dấu, thực nghiêm túc giải đáp, lại hỏi hắn tình huống cụ thể của cơ giáp.
“Xem như….Tài chất tương đồng, hơn nữa đồng thời chế tạo ra cơ giáp xứng đôi. Là kế thừa từ trong tay một đôi vợ chồng.” Vinh Tranh nói đại khái, lại nói chi tiết thì kỳ thật hắn cũng phải rất hiểu. Hắn nghĩ ngày sau phải hảo hảo hỏi Phù Chính, chung quy về sau là muốn cùng nhau tác chiến.
Song bào thai suy nghĩ trong chốc lát, một người nói: “Nói vậy, kinh nghiệm của hai chúng tôi cũng không thích hợp với cậu.”
Một người khác giải thích: “Chúng tôi là song bào thai cùng trứng, từ khi sinh ra đến giờ lại cùng nhau lớn lên, mỗi ngày 24h cùng sinh hoạt, chẳng những có cảm ứng tâm linh giữa song bào thai với nhau còn có ăn ý là người thường khó có thể tưởng tượng.”
“Đổi lời khác mà nói, hai người chúng tôi thậm chí có thể cảm ứng được cảm xúc của đối phương, ý tưởng, tư duy của chúng tôi cũng phi thường giống nhau. Khi khống chế cơ giáp cũng giống nhau, có thể thuận tiện sai sử như cánh tay, giống như hòa hợp thân mật thành một người vậy.”
“Gia tộc Pal mỗi đời đều có song sinh tử. Bởi vậy, rất nhiều tính năng cơ giáp cũng cải biến từng đời, trở nên ngày càng thích hợp cho chúng tôi sử dụng.”
“Câu cơ giáp đối xứng không phải có thể lý giải đơn thuần.”
Vinh Tranh có chút suy tư, song bào thai lại nói: “Bất quá, thư viện trong học viên có phòng tư liệu chuyên môn về cơ giáp, cậu có thể đi tìm đọc một số bộ sách liên quan. Còn có toàn thu nhận sử dụng do đại sư Andrew sáng tác, đáng xem.”
Nghe được cái tên Andrew này, Vinh Tranh rất hứng thú, hắn đơn giản nói lời cảm ơn, buổi sáng thứ bảy ăn qua bữa sáng rồi đến thư viện.
Bởi vì phúc lợi của quân giáo tương đối tốt, phí dụng miễn hoàn toàn, hắn cũng không cần đi làm thuê ở quán cà phê, có thể tận tâm đặt trọng điểm lên học tập. Nghĩ đến lúc gần đi, chủ quán mặt lưu luyến không rời, hắn không khỏi buồn cười.
Đúng lúc này, Phù Chính nhắn tin đến: “Vẫn bình an. Nhớ em.”
Là tin nhắn hắn và Phù Chính hẹn báo bình an mỗi ngày. Khóe miệng Vinh Tranh càng rộng mở, nhắn lại một tin: “Em cũng vậy.”
Cất máy liên lạc, hắn thận trọng tìm kiếm sáng tác của Andrew trên giá sách điện tử, quả nhiên nhìn thấy một giá sách tràn đầy, còn cả phỏng vấn nghiên cứu của ông với người khác. Nguyên lai vị đại sư này đã qua đời rất lâu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT