“Anh Hạo. . .” Sau lưng có tiếng một cô gái truyền đến, hắn hơi nhíu mày quay đầu lại, Tô San như đứa trẻ làm sai chuyện, đáng thương đứng ở đó.
“Cô tới làm gì?” Đông Phương Hạo quay ghế lại, lạnh lùng nhìn cô, cô gây thương tổn cho Phương Tử Huyên, hắn còn chưa tìm cô tính sổ, cô lại tự động đưa đến cửa.
“Anh Hạo, em tới là để trịnh trọng nhận lỗi với anh.” Sau khi Tô San gây tổn thương cho Phương Tử Huyên, Đông Phương Hạo không để ý đến cô nữa, cô cảm thấy rất hối hận, cô biết trong tim Đông Phương Hạo chỉ yêu Phương Tử Huyên, cho nên lấy lui để tiến, chỉ cần Đông Phương Hạo để cho cô gọi một tiếng anh Hạo là cô cũng thấy vui rồi.
“Nói xin lỗi thì miễn, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi là được rồi.” Đông Phương Hạo mặc kệ cô, lạnh lùng xua đuổi cô.
“Anh Hạo, em thật sự là vô ý làm tổn thương chị Tử Huyên, em biết sai rồi, còn chuyện xảy ra trong hôn lễ của hai người, em thật xin lỗi. . .”
Nhìn thái độ vô cùng thành khẩn của Tô San, Đông Phương Hạo chợt nảy ra một kế, có lẽ là nên để cho Phương Tử Huyên ăn dấm, để cho cô hiểu lầm anh thật ở cùng nữ nhân khác, mới có thể kết thúc chiến tranh lạnh này.
Nghĩ tới đây Đông Phương Hạo gật đầu khẽ mỉm cười, “Muốn tôi tha thứ cho cô, trước hết cô phải giúp tôi một việc.”
“Việc gì?” Tô San nghiêm túc nhìn anh, bộ dáng có thể vì Đông Phương Hạo mà vào nơi nước sôi lửa bỏng.
Đông Phương Hạo ngoắc ngoắc ngón tay, Tô San tiến lên vài bước, khuôn mặt sáp lại gần.
Thì thầm một hồi, trong mắt Tô San thoáng qua một tia giảo hoạt, ngay sau đó lại lộ vẻ rầu rĩ, “Nhưng sao lại làm hại. . .”
“Cứ làm theo lời tôi là được rồi, đây là cơ hội duy nhất cho cô lập công chuộc tội.”
Thật không dễ dàng đợi được đến ngày kỷ niệm thành lập trường, ban ngày là học sinh biểu diễn, đến buổi tối là lễ mừng giáo viên-viên chức, ban giám đốc trường học vì muốn cảm ơn các giáo chức đã vất vả cần cù nỗ lực, đã tổ chức một buổi tiệc rượu chúc mừng.
Nhóm học sinh của Phương Tử Huyên biểu diễn múa dân tộc giành được giải nhất, cho nên buổi tối vẫn hăng hái cùng co tham gia tiệc rượu, chỉ là không ngờ Đông Phương Hạo cũng xuất hiện, mà bên cạnh anh ta lại là Tô San xinh đẹp động lòng người, người đã từng hại cô bị trẹo chân.
Phương Tử Huyên mặc một chiếc váy bó màu hồng, như một đóa hoa chớm nở tươi mát động lòng người.
Cô cố gắng tránh mặt Đông Phương Hạo, vì vậy cả buổi tối không ngừng né né tránh tránh ở trong đám người, nhưng tầm mắt lại luôn lơ đãng quét về phía Đông Phương Hạo.
Tô San mặc bộ lễ phục màu đen cắt may vừa với người, để lộ vóc dáng mỹ lễ, cô ấy đứng bên cạnh Đông Phương Hạo mời rượu mọi người xung quanh liên tiếp cạn chén, bọn họ giống như một cặp tình nhân.
Phương Tử Huyên có chút tức giận, dù gì vài ngày trước Đông Phương Hạo càn lấy lòng cô, hại cô cho là anh ta thật có thành ý, nhưng cô lại không thể tức giận anh, để thử thách thành ý của anh, cô cố làm vẻ lạnh lùng, thờ ơ với theo đuổi của anh, có trời mới biết cô khổ cực giả bộ bao nhiêu, bởi vì anh ta quá mạnh mẽ cũng quá mức dịu dàng.
Nhưng giờ phút này nhu tình của anh dường như đều dành cho Tô San con chim nhỏ nép bên cạnh người, thỉnh thoảng bọn họ lại cúi đầu thì thầm, chuyện trò vui vẻ, khiến người khác ghen chết thôi.
Phương Tử Huyên đứng cạnh một chậu hoa sen trong góc phòng tiệc, từng cánh từng cánh vặt hoa xuống, trên mặt hiện đầy oán khí nhìn chằm chằm Đông Phương Hạo và Tô San, chỉ thiếu mỗi vẽ vòng vòng nguyền rủa bọn họ thôi.
Chợt giày cao gót của Tô San như bị cái gì giẫm phải, trọng tâm không vững sắp ngã nhào, Đông Phương Hạo liền ôm lấy cô ấy, nhìn bọn họ tiếp xúc thân thể, bốn phía nổi lên mập mờ, Phương Tử Huyên cắn cắn môi.
“Đông Phương Hạo, anh xoay người đã có thể đối tốt với cô gái khác như vậy, bây giờ tôi nên cảm thấy may mắn vì ngày đó không gả cho anh, hay nên hối hận vì đã lãng phí bảy năm đợi chờ!” Phương Tử Huyên một mình lầm bầm lầu bầu.
Phủ lên khăn trải bàn thanh nhã một bàn đầy cánh hoa, tất cả đều là kiệt tác của cô, cô vội rút tay về, lại thấy Tô San đi giày cao gót cầm sâm banh mặt hả hê từng bước từng bước đi về phía mình.
Cô muốn chạy trốn, xoay người lại là góc chết, cô không có đường lui, khẽ cắn môi, đành phải quay đầu lại nghênh chiến địch.
“Cô cũng ở đây à, Hạo ở bên kia, sao không tới họp mặt?” Âm thanh Tô San trong veo.
Đông Phương Hạo sẽ chọn Tô San diện mạo xuất chúng, gia thế tương đối cùng đến dự tiệc cũng không kỳ quái, hơn nữa cho tới bây giờ bên cạnh Đông Phương Hạo cũng không thiếu nữ nhân.
Tầm mắt Phương Tử Huyên nhìn lên, “Không cần, khó có được một lần cô thừa lúc vắng mà vào, tôi sẽ không cản trở các người bồi dưỡng tình cảm.”
“Nói gì vậy? Là cô không quý trọng anh Hạo, tôi mới có cơ hội, nói cho cùng tôi còn phải cám ơn cô.” Tô San ngọt ngào cười cười một tiếng, “Chẳng qua nếu không có cô, chúng tôi đã sớm ở cùng một chỗ, không phải chờ tới bây giờ.”
“Không cần khách khí, dù thế nào thì bây giờ anh ta cũng là hàng đã qua sử dụng, cô chấp nhận điểm này, cứ dùng tự nhiên.” Phương Tử Huyên khoát khoát tay, dùng sức cố nặn ra vẻ tươi cười, không biết vì sao, bình thường cô không phải loại người hiếu thắng, nhưng giờ phút này đầu óc của nàng không chịu khống chế, nhất thời trở nên mạnh mẽ, dù trong lòng rất đau rất không cam lòng cũng không để ý.
“Thật sự thích một người sẽ không tính toán quá nhiều.” Mặt của Tô San tiến sát tai Phương Tử Huyên, “Mấy ngày nữa tôi sẽ cùng anh Hạo về Mỹ hoàn thành hôn lễ của chúng tôi, chị Tử Huyên sẽ chúc phúc chúng tôi chứ?”
Anh ấy lại muốn đi Mỹ? Nụ cười của Phương Tử Huyên trở nên cứng ngắc.
“Nhìn xem, chiếc nhẫn kim cương này đẹp không?” Tô San giơ ra ngón áp út quơ quơ trước mặt cô, trên mặt toát ra nụ cười hạnh phúc, “Là anh Hạo tặng cho tôi đấy, đây vật đính ước của chúng tôi.”
“Không cần phải khoe khoang trước mặt tôi.” Trong mũi ngập tràn chua xót, Phương Tử Huyên biết mình đã thua trận, tâm trạng vô cùng đau khổ, có cảm giác hô hấp như ngừng lại, cô muốn tìm một góc lấy hơi.
“Không cần phải khoe khoang ư. . ., đây là cảm thấy mình thật hạnh phúc vô cùng hạnh phúc, cho nên không kiềm chế được muốn chia sẽ với chị, chị Tử Huyên, chị không mừng cho tôi sao?” Tô Huyên làm ra vể thất vọng nhìn cô.
“Tô San, qua đây chụp hình lưu niệm đi.” Âm thanh Đông Phương Hạo truyền đến, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía anh, anh mỉm cười nhìn Tô San, còn đối với Phương Tử Huyên lại giống như không nhìn thấy.
Cô muốn mất đi anh, anh cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa. . . Phương Tử Huyên cố nén nước mắt, nhìn Tô San hạnh phúc chạy về phía bóng dáng quen thuộc mà xa lạ kia.
Từ nay về sau cô không thể không đem diện mạo của anh, nụ cười từ trong sinh mệnh hoàn toàn xóa đi, đã không còn chờ mong, cảm giác sức lực bị hút hoàn toàn khiến cô đau lòng một hồi, thì ra nếu một người còn ôm hi vọng, có thể đau cũng có thể hạnh phúc, ngược lại, một người chỉ còn lại tuyệt vọng thì cí gì cũng không có.
Giờ cô mới ý thức được bảy năm qua cô yêu anh nhiều bao nhiêu, bởi vì yêu anh, cô mới nguyện ý chờ đợi, cô mới có lý do khổ sở đợi chờ, nhưng tại sao cho tới bây giờ cô mới biết mình yêu anh nhiều bao nhiêu?
Trang thứ 30
Hết thảy đều đã quá muộn, không thuộc về mình, cho dù hai tay đã nắm nhiều bao nhiêu, cuối cùng vẫn sẽ mất đi, lần này cô thật sự bị vứt bỏ rồi.
Nhưng tại sao rõ ràng tính toán ở cùng người khác còn muốn theo đuổi cô, tỏ vẻ tha thứ? Hại cô vì anh mà động lòng, hại cô bởi vì không thể tin được mà thử thách anh, tại sao đã đi 99 bước tới gần hạnh phúc rồi, cũng không nguyện ý kiên trì thêm một bước, đi hết 100 bước ôm chặt hạnh phúc? Tại sao mặc cho hắn cưng chiều nữ nhân tới cùng cô diễu võ dương oai, hại cô cảm thấy mình thật đáng thương thật tầm thường?
Ghê tởm Đông Phương Hạo, cô tuyệt đối không tha thứ cho anh ta! Cho tới bây giờ cô chưa từng là một người dễ dàng chịu thỏa hiệp.
Phương Tử Huyên nắm chặt tay thành quả đấm, mặt tức giận đi lên phía trước, người xung quanh chào hỏi cô cũng không để ý, cô đi tới trước mặt Đông Phương Hạo, kéo vạt áo vest của Đông Phương Hạo thật thô lỗ kéo ra bên ngoài hành lang phòng tiệc.
Tô San le lưỡi, biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ liền len lén rời khỏi hiện trường, để lại nhân vật chính tiếp tục nội dung vở kịch.
Phương Tử Huyên nhẹ nhàng đưa tay Đông Phương Hạo lên, hung hăng cắn một cái vào mu bàn tay anh, dùng sức phát tiết hận ý với anh, sau đó nâng lên đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
Lực của cô rất lớn, Đông Phương Hạo cảm thấy tay của mình rất đau, nhưng biết giờ phút này trái tim của anh so với mu bàn tay còn đau hơn nhiều, bởi tim anh cũng đau như cô vậy.
Nhìn ánh mắt ngân ngấn nước của Phương Tử Huyên, Đông Phương Hạo giấu đi đau đớn trong mắt, không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ nhìn Phương Tử Huyên trước mắt phát tiết.
“Tôi hận anh, cắn một cái này là để trả thù, sau này anh phải trông nom nữ nhân của anh cho tốt, đừng có tìm tôi khoe khoang, tôi cũng cố gắng không tìm anh quấy rầy, chúng ta không ai nợ ai nữa!” Phương Tử Huyên buông ray anh xoay người rời đi.
“Đừng đi.” Đông Phương Hạo kéo cô lại.
“Anh còn muốn gì nữa? Anh đã tính toán về Mỹ kết hôn. . .” Phương Tử Huyên nghẹn ngào nói không lên lời.
Nhìn cô rốt cuộc cũng nổi giận với mình, Đông Phương Hạo rất vui vẻ.
Phương Tử Huyên tìm cách hất tay anh ra, xoay người ôm mặt muốn đi, Đông Phương Hạo lại một tay kéo cô lại, ôm thật chặt trong ngực, nụ hôn của anh phủ lên môi cô, đem lấy cô nặng nề đẩy dựa vào tường.
Đôi mắt cô đẫm lệ lờ mờ nhìn thấy lông mày của anh, mắt của anh, nhưng không cách nào nhìn thấu linh hồn của anh, trái tim của anh.
Lẽ nào anh đều chu toàn với nữ nhân vây quanh anh như vậy sao? Cô dùng sức cắn khẽ, Đông Phương Hạo buông môi cô ra, lau nhẹ đi tơ máu trên môi, “Rất đau đấy!” Đông Phương Hạo cau mày.
“Nếu anh đã có người khác, tại sao còn muốn dây dưa với tôi?” Phương Tử Huyên cố gắng không để cho mình khóc.
“Chỉ là lừa em thôi.” Đông Phương Hạo nắm chặt hai tay cô, “Bởi vì anh sợ chúng ta có thể lại chiến tranh lạnh, cho nên mới bất đắc dĩ ra hạ sách này, bảo Tô San phối hợp với anh lừa em.”
“Cái người nay sao anh phải nói thật với tôi? Anh cho rằng tôi sẽ tha thức cho anh sao?” Phương Tử Huyên dùng sức đẩy anh ra.
“Nếu anh không làm vậy, anh sợ cả đời này em cũng không thèm để ý đến anh nữa.” Đông Phương Hạo dùng sức ôm sát cô, chỉ sợ vừa buông tay cô sẽ biến mất.
“Nhưng anh lừa em, anh thông đồng với nữ nhân khác lừa em, khiến cho em. . . Khiến cho em rất đau lòng, ô. . .” Phương Tử Huyên khóc òa lên, như một đứa trẻ bị thương.
“Xin lỗi, xin lỗi, thật xin lỗi. . . Anh thật sự không cố ý tổn thương em.” Đông Phương Hạo kéo cô vào ngực, trong lòng cũng rất đau.
“Còn nữa anh không nhận điện thoại của em lại để Tô San nhận, anh có biết em buồn nhiều lắm không?” Phương Tử Huyên nức nở trong lòng anh, đem tất cả uất ức bộc phát ra.
“Ngốc nghếch, thật xin lỗi, là tại anh, anh không nên dùng phương thức như vậy, biết rõ em rất nhạy cảm, căn bản chúng ta không có chuyện gì, buổi sáng hôm đó lúc em tới có phải thấy anh từ thang máy ra không? Bởi vì đêm đó anh làm thêm giờ suốt đêm, Tô San cầm bản thăm dò lên tìm anh, thấy em gọi tới không ngừng, anh chỉ nghĩ muốn dùng cô ấy để né tránh em, bởi vì anh cho rằng người em yêu là Chu Húc, cho nên muốn dùng sức đẩy em đi, chết tiệt! Anh vậy mà lại là một tên đại ngốc! Tử Huyên, em phải biết, anh chỉ yêu em!”
Nhìn thấy người mình yêu đau lòng như vậy, lời của Đông Phương Hạo có chút lộn xộn.
Phương Tử Huyên ngước mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Đông Phương Hạo, hết thảy mông lung đều trở nên sáng tỏ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô vừa giận vừa vội, “Thật ra thì em cũng có lỗi, em không nên chạy khỏi hôn lễ, khiến anh thất vọng như vậy, khổ sở như vậy, cũng tại em bốc đồng.”
“Nếu như nói ai sai, anh lại càng sai, anh không nên không nghe em giải thích, để em phải chịu đựng một mình nhiều như vậy, anh không nên đi gần cô gái khác như thế, cố ý chọc giận em, khiến cho em hiểu lầm, anh không nên dùng phương thức như vậy khiến em đau lòng.”
“Hạo, đừng nói nữa, em yêu anh!” Phương Tử Huyên vươn cánh tay ôm cổ Đông Phương Hạo.
“Tử Huyên, anh cũng yêu em, cực kỳ yêu em, anh không thể không có em.” Đông Phương Hạo ôm hông cô, tình nồng ý đậm nhìn cô gái trong lòng.
Hạnh phúc lẳng lặng lan tràn.
Kiễng chân lên, Phương Tử Huyên chủ động hôn lên môi anh, cô quyết định, sẽ dùng tình yêu ngập tràn của cô trói chặt anh, về sau không bao giờ để anh rời xa mình nữa.
Nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của cô, Đông Phương Hạo cùng cô triền miên một hồi, cuối cùng ôm cô đến phòng khách lầu trên của khách sạn, vì đối phương không thể đợi được mà cởi bỏ quần áo, cho đến khi trên người cô chỉ còn lại nội y.
Phương Tử Huyên nhiệt tình leo lên trên người anh, ngồi trên bụng anh, cúi đầu điên cuồng hôn anh, đem tình cảm mấy ngày liên tiếp dồn nén phát tiết trên người anh, cô biết nếu ngày đó hôn lễ của bọn họ có thể thuận lợi hoàn thành, cũng không biết bọn họ đã làm bao nhiêu lần, tất nhiên là càng không thể đợi đến lúc này.
. . .
“Tối hôm nay anh thật mãnh liệt a.” Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi Đông Phương Hạo, Phương Tử Huyên nhẹ giọng đánh giá anh.
“Có muốn nữa không?” Bàn tay Đông Phương Hạo phủ trên xương quai xanh cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt nơi tinh xảo ấy.
“Muốn, nhưng mà lần này đến lượt em cưỡi trên người anh.” Phương Tử Huyên nghiêng người trèo lên hắn, hai luồng mềm mại trước ngực buông xuống trước mặt anh nhẹ nhàng đung đưa.
Ôm cô nhìn xem cô muốn giở trò gì, Đông Phương Hạo cũng không có bất kỳ hành động nào, mặc cho cô càn quấy.
Nụ hôn của cô nhẹ nhàng mềm mại, rơi trên bụng anh, anh sắp không nhịn được nữa, cô lại một phen buông anh quay ra nằm vể vị trí của mình: “Được rồi, chúng ta ngủ thôi.”
“Phương Tử Huyên, có phải em muốn ăn đòn không?” Đốt cháy dục hỏa trong hắn, thế rồi cô nằm xuống như không có chuyện gì.
“Chúng ta đã làm bao nhiêu lần, mệt chết đi được.”Phương Tử Huyên cố nhịn cười nhìn trần nhà, tiếp tục nghe anh đại phát bực tức.
“Nhanh bò lên người anh tiếp tục đi!” Đông Phương Hạo ra lệnh cho cô.
“Anh cũng không phải không biết, em luôn luôn thích mềm không thích cứng.” Cô nghiêng người nằm trước ngực anh, nháy mắt tinh nghịch, “Nếu muốn, làm nũng cầu xin em đi, em sẽ suy nghĩ một chút.”
Trang thứ 31
“Ngoan, chúng ta lại một lần nữa là được rồi.” Đông Phương Hạo ném ánh mắt cầu khẩn.
“Không có thành ý, em vẫn là đi ngủ tốt hơn.” Phương Tử Huyên lại ngã nằm trên giường, thoải mái híp mắt lại.
“Muốn ngủ, không dễ dàng như vậy.” Đông Phương Hạo cầm tay cô cố định trên đầu, bắt đầu gặm cắn vai cô.
Hồi cuối.
Một năm sau, tại biệt thự nằm ở ngoại ô, trong phòng ngủ ấm áp yên tĩnh, gió theo cửa sổ thổi vào, lay động hoa hồng bên rèm cửa sổ, đưa tới hương hoa nhàn nhạt.
Phương Tử Huyên ngồi trên ghế salon trong phòng ngủ, vẻ mặt tràn ngập tình thương của người mẹ nhìn đứa trẻ trắng trắng mập mập đang ôm trong lòng, cậu bé nghiêm túc uống sữa, thỉnh thoảng phát ra tiếng thỏa mãn.
Đông Phương Hạo nửa ngồi trước mặt vợ, khó nhìn lửa dục trong cơ thể, chờ con trai hắn ngoan nhanh một chút trả lại vợ cho hắn, nhưng dáng vẻ đứa nhỏ rõ ràng là đối nghịch với hắn, mắt to lông mi dày nghiêng nghiêng nhìn hắn, một cái tay còn nhẹ nhàng che một bên ngực, không cho người khác chạm vào.
Nhìn hàng mi nét mày dài rũ xuống của vợ khóe mắt tràn đầy tình thương của người mẹ, thật sự hắn rất muốn vuốt ve, nhưng con trai của họ. . . Tầm mắt Đông Phương Hạo nhìn đến đứa trẻ kết tinh tình yêu của họ, khuôn mặt nho nhỏ đẹp như tranh vẽ, một đôi mắt to ngập nước có thần, được di truyền những cái tốt nhất từ cha mẹ, tất nhiên tương lai cũng sẽ là cực phẩm tiểu mỹ nam khiến người ta nhức đầu, hi vọng mối tình đầu của hắn tốt nhất không nên nảy sinh ở nhà trẻ.
Ánh mắt Đông Phương Hạo cưng chiều nhìn con trai, thiếu chút nữa quên mắt mình đang chờ hắn nhanh nhanh trả bà xã lại cho mình sử dụng.
Tầm mắt bị kiềm hãm, hắn liếc thấy bộ ngực trắng như tuyết của bà xã càng ngày càng đầy đặn, bởi vì kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ, nơi đó đầy đặn rất nhiều.
Chờ con trai của bọn họ bú xong đã là nửa giờ sau, Phương Tử Huyên đưa Bảo Bảo cho bảo mẫu chăm sóc, sau đó mỉm cười nhìn ông xã đang ngủ trên sô pha như một đứa trẻ.
Cô là mối tình đầu của anh, nhớ lúc trước ngây ngô mến nhau từ lúc thiếu niên đến giờ đã kết hôn một năm, suốt tám năm qua, cô không thể không tin tưởng vào nhân duyên sớm đã sắp đặt, nhưng việc tốt phải trải qua nhiều gian nan, rất nhiều việc đời cần khảo nghiệm.
Bây giờ con của bọn họ cũng đã hơn một tháng, nhưng ông xã của cô có lúc vẫn như một đứa trẻ lớn bình thường ghên tuông với con trai, nghĩ tới đây cô không nhịn được buồn cười.
Ngồi bên cạnh anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, ngắm nhìn dung nhan tuấn mỹ ấy, nụ cười hạnh phúc nở trên môi cô, bất tri bất giác có chút buồn ngủ, cô nghiêng người dựa vào bả vai anh cũng nhắm hai mắt lại.
Không biết qua bao lâu, cảm giác trước ngực lành lạnh, Phương Tử Huyên chợt mở to hai mắt, chỉ là nụ cười hạnh phúc rất nhanh hiện trên mặt cô.
“Hạo. . . Nhẹ một chút.” Phương Tử Huyên bị động tác thô lỗ của anh làm đau một chút, bàn tay cô khẽ vuốt ve khuôn mặt anh.
Phát hiện cô đã tỉnh, anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, “Em tỉnh rồi?”
“Vâng.” Phương Tử Huyên mỉm cười gật đầu một cái.
“Vừa rồi không đành lòng đánh thức em, nhưng bây giờ thật không đợi được nữa, anh nghĩ muốn em.” Đông Phương Hạo vừa nói vừa cởi áo mình xuống, lộ ra cơ ngực khỏe mạnh.
“Nhưng Bảo Bảo lúc nào cũng có thể tỉnh.” Phương Tử Huyên có một tia do dự, Bảo Bảo luôn thân thiết với cô, tỉnh đậy nhất định phải là cô ôm mới có thể không khóc không náo loạn.
“Tỉnh lại rồi nói được không?” Đông Phương Hạo không đợi cô gật đầu, ôm ngang cô đặt trên giường lớn.
“A, chờ một chút, sử dụng một biện pháp an toàn đi.” Phương Tử Huyên không muốn nhanh như vậy lại trải qua một lần đau khi sinh tiểu Bảo Bảo.
“Đừng!” Đông Phương Hạo vội vã hôn cô, đã nhịn một năm rồi, chính là giờ phút này anh muốn lấy được thỏa mãn từ vợ mình.
“Hạo, nhẹ chút, đau!”
“Xin lỗi, anh sẽ nhẹ một chút.”
Biết anh đã nhẫn nhịn quá lâu, Phương Tử Huyên nhịn đau ôm chặt anh, để cả người hoàn toàn giao cho anh.
Âm thanh trên giường vang lên theo quy luật, mập mờ nổi lên bốn phía, tiếng thở dốc đan vào thành một mảnh, thân thể hai người giao hòa chặt chẽ, đôi tay đan vào nhau, mặc cho hạnh phúc tùy ý tuôn chảy.
--Toàn thư hoàn--
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT