Biểu diễn tốt nghiệp rốt cục để làm gì Hạ Phong không hỏi, cũng lười đi tìm hiểu.
Nói đến tiết mục ngày đó, cậu giờ nhớ tới cũng toát mồ hôi hột. Thiếu chút nữa cậu đã đem tên Bàng Tùng nói ra, còn nữa, vốn là phải đi xem Xa quỷ Nhậm Mộ thi đấu cá nhân cậu cũng đổi giọng thành xem đua xe F1…
Đương nhiên là chương trình truyền hình trực tiếp trên tivi…
Sau đó, Bàng Tùng chạy tới hóng chuyện hỏi cậu “Ảnh Đế” là ai, cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời: Bạn gái….
Vài ngày sau buổi biểu diễn tốt nghiệp, có không ít người chạy đến cùng cậu kết giao bằng hữu. Nhưng đến nửa tháng sau, đám người mới cũng không còn muốn động đến cậu nữa bởi vì một tên diễn tốt như thế cư nhiên so ra còn kém chính mình, không có hoạt động gì, thậm chí cả một cái quảng cáo nho nhỏ cũng không.
Bọn họ đều cho rằng Hạ Phong tự mình diễn xuất nhưng lại xui xẻo không có vận khí.
Bàng Tùng nói sẽ thay cậu an bài tốt hết thảy, hiện giờ chỉ cần ngồi yên trong căn hộ, đừng chạy lung tung. Thời gian nhàn nhã quá nhiều, Hạ Phong lại càng tưởng niệm cuộc sống trước kia.
Đua xe tựa như bệnh tim, thời thời khắc khắc giày vò tâm của cậu.
Vì vậy, vào một đêm đẹp trời nọ, Hạ Phòng đội mũ lưỡi trai chạy ra khỏi căn hộ, thẳng đến mục tiêu: Tả Tuyền Sơn.
Tả Tuyền Sơn là một con đường men theo chân núi rẽ ngang rẽ dọc, đến giữa sườn núi liền quấn xuống núi. Đường không dễ đi, hơn nữa khúc cua lại có rất nhiều. Nhưng địa hình như vậy lại trở thành bãi đua xe tốt nhất cho đám đua xe ngầm.
11h tối, đường lên núi vẫn chưa bị phong tỏa.
Đại bộ phận lái xe cũng biết Tả Tuyền Sơn khi trời tối vô cùng náo nhiệt, nhưng khúc cua quá nhiều khiến nguy cơ tai nạn tăng lên, cũng vì vậy mà người bình thường cũng hay tránh nơi này, đến chân núi cũng không bén mảng.
Sau khi xuống xe taxi, Hạ Phong đã nhìn thấy trên núi thi thoảng hiện lên ánh sáng đèn pha.
Mà tại điểm dừng là náo nhiệt nhất, khắp nơi đều huyên náo tiếng người, vài chục chiếc xe rải rác đỗ xung quanh, từ Ferrari* đến Evo*, loại xe nào cũng có cả.
Cậu đi một đoạn thật dài mới đến được điểm xuất phát.
Bây giờ là cuối tháng, hẳn là lúc diễn ra trận thi đấu chung kết tháng. Trong đám người, Hạ Phong nhìn thấy không ít khuôn mặt mà cậu quen thuộc, trước kia đều là các huynh đệ của cậu, là những đối thủ đua xe, ngay cả Lạn Đổ Cửu, Quốc Khánh cũng đều đến (Chính là 2 bạn trẻ làm chứng trước tòa ở mấy chương trước).
Hạ Phong không dám tới gần quá vì sợ người khác phát hiện ra người lạ là cậu.
Đứng phía trước cũng đều là nhân vật lớn, đằng sau đều là tiểu lâu la. Nhiều người nhiều miệng, ngươi một câu ta một câu, nhưng đều là đàm luận về trận thi đấu này.
“Nghe nói lần này Đường Cửu gia ra hoàng bài!”
Đường cửu gia, Tam gia là đối thủ một mất một còn. Hai người đều có một đội xe, đối chọi gay gắt là không thể tránh được. Nhưng bốn năm trước, một đội xe mới thành lập “Hãn bào” làm thay đổi thế đối đầu, hình thành thế chân vạc.
“Mày nói là tiểu tử Cao Xuyên kia?”
“Cao Xuyên a? Rất lợi hại. Tao thấy sang năm quán quân chính là hắn!”
“Tao cũng xem qua hắn thi đấu, cũng rất lợi hại nha! Bất quá so với Xa thần và Xa quỷ thì còn kém một bậc…”
“Đúng a, chỉ tiếc Xa thần đã chết, còn Xa quỷ cũng mất tích luôn. Bằng không những tên lâu la đó làm gì có chỗ mà giễu võ giương oai chứ!” Tiểu nhân vật nào đó tức giận bất bình.
“Nhỏ giọng một chút, Cửu gia đang ở phía trước!”
“Sợ cái gì, Xa thần và Xa quỷ đều là vương giả trong giới đua xe, chẳng lẽ Cửu gia lại không biết!”
…..
Hạ Phong không khỏi cười cười
Cậu dù đã chết bất quá cũng coi như là lưu danh. Nếu như có một ngày được trở lại hẳn cái tên Thần Việt sẽ vượt qua được Hạ Phong.
Nghe xong Hạ Phong lại đưa ánh mắt hướng về phía trước. Tam gia cùng Đường Cửu gia đứng ở hành đầu, kể cả người hiếm khi gặp – người sáng lập Hãn bào – Luyện tiên sinh cũng tới.
Xem ra thi đấu chung kết năm hẳn sẽ rất kịch tính.
Hắn là ai?
Hạ Phong không khỏi tiến thêm về phía trước nhìn người đang đứng cạnh Tam gia. Người đó đưa lưng về phía Hạ Phong, cùng Tam gia cười cười nói nói rất vui vẻ.
Hạ Phong cùng Tam gia quen biết hơn mười năm, cũng biết Tam gia không cùng với người chưa quen thuộc nói chuyện đến như vậy, xe ra là người quen, nhưng Hạ Phong không có ấn tượng về việc mình đã gặp qua.
Đi vài bước, Hạ Phong thấy được khuôn mặt người kia nhưng anh ta lại đeo kính râm. Nheo mắt nhìn, Hạ Phong chỉ cảm thấy người này rất quen mắt, khí chất trên người cũng rất đặc biệt giống như đã từng gặp nhau ở đâu.
Có lẽ ánh mắt của cậu quá chuyên chú khiến người nọ quay ra nhìn. Hạ Phong liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt làm bộ như đang cùng người bên cạnh nói chuyện.
“Phong tỏa sơn đạo! Phong tỏa sơn đạo! Mười phút sau trận đấu bắt đầu! Mười phút sau trận đấu bắt đầu!”
Hạ Phong xoay người nhìn lại, cầm bộ đàm chính là người đứng bên cạnh Tam gia, người quen của cậu Cát Thiên Minh. Đầu kia lập tức truyền lại một câu: “Ok!”
Đám người đang ồn ào thoáng cái an tĩnh hơn hẳn, tất cả mọi người đều chú ý lái xe sẽ là ai. Nhìn người đứng bên cạnh xe lúc sau liền bắt đầu thảo luận.
Ferrari, Lamborghini được “độ” lại chiếm vị trí đầu tiên, BMW ở phía sau.
Hai năm qua, người mới đã xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Ngoại trừ chiếc Lamborghini ra, hai chiếc xe còn lại Hạ Phong đều chưa từng gặp qua.
Đứng bên cạnh Lamborghini là Cảnh Thung Viêm, xuất đạo sớm hơn Hạ Phong hai năm. Hạ Phòng cùng anh ta quan hệ coi như bình thường. Cảnh Thung Viêm gặp Hạ Phong cũng chỉ lạnh lùng chào hỏi, sinh nhật cũng không đến, chỉ sai người mang đến một phần quà mừng.
Cảnh Thung Viêm là một tay đua không tồi, chỉ tiếc gặp phải Hạ Phong và Nhậm Mộ — đây là lời Tam gia nói. Trước khi Hạ Phong và Nhậm Mộ xuất hiện, Cảnh Thung Viêm cũng được gọi là đệ nhất “Xa thần” người nối nghiệp Phí Trạch (Một nhân vật đã được chứng minh là nổi tiếng trước khi có Xa thần và Xa quỷ =]])
“Tôi còn tưởng là Đường Cửu gia sẽ để Cao Xuyên và Cảnh Thung Viêm cùng thi đấu cơ đấy!” người nào đó nuối tiếc nói.
“Cảnh Thung Viêm là tay đua lão luyện, Cao Xuyên này có thể thắng được sao?!” Giọng nói đầy hoài nghi.
“Cửu gia làm sao dám mạo hiểu như vậy? Hiện tại Cao Xuyên chính là đệ nhất danh tướng dưới tay Đường Cửu gia, nếu đến cả thi đấu giữa năm đều vào không được thì mặt mũi của ông ta còn để vào đâu được nữa?”
“Không có sai…”
…..
Ba lái xe bước vào xe, khởi động, vận sức chờ xuất phát.
Nhìn đồng hồ trên tay một chút, Cát Thiên Minh quay sang bộ đàm hỏi: “Thế nào?”
Đầu kia đáp lại: “Đã phong tỏa sơn đạo! Đã phong tỏa sơn đạo”
Anh ta ra hiệu “ok”, ba lão đại của ba đội xe gật gật đầu.
Một đám nữ nhân thấy chuẩn bị bắt đầu liền liều mạng hô to tên tay đua mình yêu thích.
“Cảnh Thung Viêm cố lên! cố lên!…”
“Tạ Chấn là số một! Tạ Chấn là số một…”
“Diệp Nhất Phong, Diệp Nhất Phong là cuồng phong…”
Một tiếng “GO”, ba chiếc xe tựa như mãnh thú vọt lên phía trước.
Cùng lúc đó bình luận viên thông qua bộ đàm bắt đầu bình luận : Ba chiếc xe xuất phát nhanh chóng. Trước mắt dẫn đầu là Ferrari, Lamborghini theo sát phía sau, BMW nối tiếp ngay sau đó… Sắp đến khúc cua thứ nhất, ai có thể chiếm được cơ hội này…
Khúc cua thứ nhất không có gì khó khăn.
Chưa đầy hai giây, bình luận viên ở khúc cua thứ nhất dùng sức gào lên : “Ba chiếc xe vượt qua khúc cua với tốc độ hoàn mĩ… vượt lên dẫn đầu vẫn là Ferrari… Tiếp theo 1km nữa chính là phát giáp loan thứ nhất (Tác giả : Chính là khúc cua hình chữ U; Lav: Nếu lần sau mà gặp mình cứ nói luôn là khúc cua hình chữ U nhaz)…”
Cảnh Thung Viên ngồi sau tay lái câu dẫn một độ cong lãnh khốc, mỉm cười… khúc cua luôn là điểm mạnh của anh ta, ngoại trừ hai người kia không có ai có thể bì được.
Hạ Phong ôm cánh tay, lẳng lặng nghe lời nói của bình luận viên
Cảnh Thung Viêm vẫn như trước đây, luôn không chờ đợi đối phương đến gần mà dẫn trước thật xa. Bất quá, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào hẳn Cảnh Thung Viêm chắc chắn sẽ giành chiến thắng.
Trước kia, Tam gia rất thích đem cậu, Nhậm Mộ và Cảnh Thung Viêm ba người xếp cùng một bảng thi đấu sau đó tìm một chỗ thuận lợi cầm kính viễn vọng xem thỏa thích…
Ngẫu nhiên có lần cậu thất bại, để cho Cảnh Thung Viêm chiến thắng lần thứ nhất. Nhưng là chỉ cần có Nhậm Mộ, Cảnh Thung Viêm đời này đừng nghĩ đến vị trí thứ nhất.
Có một lần, Hạ Phong hỏi Nhậm Mộ: Đều là người dưới trướng Tam gia, cậu vì sao không cho Cảnh Thung Viêm một cơ hội?
Nhậm Mộ liếc mắt nhìn cậu rồi nói: Đua xe giống với cùng nữ nhân □, không cần biết là trận đấu chính thức hay không, cậu có thể thượng nữ nhân thì tại sao lại tặng cho người khác thượng?
Khúc cua chữ U mới qua một nửa, Cát Thiên Minh trên tay bộ đàm đã nói :
“Siêu quá! Siêu quá! Không hổ là Cảnh Thung Viêm… trước mắt vượt lên dẫn đầu chính là Lamborghini…”
Rất nhanh liền đến chỗ sáu khúc cua chữ U liên tiếp.
Tại đây, Cảnh Thung Viêm từ trước đến nay đều là cá gặp nước.
Hạ Phong khác với Cảnh Thung Viêm, cậu thích giữ ở cự li gần sau đó đột ngột chạy nước rút vượt lên; mà Cảnh Thung Viêm thích lưu lại khoảng cách thật lớn. Cùng có chung sở thích như Hạ Phong còn có một người, Nhậm Mộ….
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng Cảnh Thung Viêm sẽ trở thành người thắng cuộc thì một sự kiện ngoài ý muốn xuất hiện.
“Tất cả lái xe chú ý!! Chú ý!! Có một chiếc xe màu đỏ dùng tốc độ 280km/h từ dưới chân núi cắt qua đường nhỏ lên núi, sẽ chạm trán ở khúc cua thứ sáu, Tất cả các lái xe chú ý! Xin chú ý an toàn!”
Tất cả mọi người nghe xong đều chấn động.
Hạ Phong cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới đến nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.
Ngay khi mọi người còn chưa kịp thở ra một hơi, âm thanh lại vang lên: “Đã chạm trán! Chạm trán! SLS đã đến nơi kèm Lamborghini và Ferrari! Xem ra tuyển thủ này cũng muốn cùng ba tay đua phân cao thấp…. qua khúc cua! Qua khúc cua…”
Hạ Phong ngừng thở, lỗ tai cơ hồ dựng lên.
Mấy lão đại đứng ở phía trước cũng có chút kiềm chế không được, đặc biệt là Tam gia.
Chiếc SLS đột nhiên chạy ra khiến ông không khỏi lo lắng.
Nếu Cảnh Thung Viêm thua thì phải biết làm sao bây giờ? Cậu ta là tay đua duy nhất dưới trướng mình có khả năng thắng lợi, trận chung kết năm sau ông còn phải trông cậy vào Cảnh Thung Viêm…
Đường Cửu gia nhìn ông một cái cười rộ lên: “Tam gia, bình tĩnh, không cần khẩn trương như vậy. Cảnh Thung Viêm là dũng tướng dưới trướng ông a”.
Tam gia liếc mắt nhìn ông ta một cái, không nói gì.
Trong lúc đó, Cảnh Thung Viêm nắm chặt tay lái, hận không thể hòa vào làm một… Nhìn theo kính chiếu hậu là một chiếc SLS đang chạy băng băng như quỷ mị, càng ngày càng ép lại gần…
Sáu khúc cong chữ U liên tiếp, qua khúc cua thứ nhất…
Bên trong chiếc xe SLS màu đỏ, một đôi mắt mang đầy tiếu ý khiêu khích…
Khúc cua thứ hai, qua rất bình an.
Ferrari, BMW bị bỏ xa lại đằng sau, Cảnh Thung Viêm vẫn còn đang dẫn đầu.
Ngay khi chuẩn bị qua khúc cua chữ U thứ ta, chiếc SLS liền chạy nước rút, chạy đến khúc cua, một hơi lướt qua…
Cảnh Thung Viêm ngẩn người.
Một khắc chạy song song cùng chiếc SLS, con ngươi Cảnh Thung Viêm co rút, xiết chặt tay lái!
Như thế nào lại….
“Siêu quá! Thật là con mẹ nó siêu quá! Chiếc SLS tập kích kia thật sự rất tuyệt vời! Hiện đang dẫn đầu là SLS, Lamborghini theo sát phía sau…”
Hạ Phong nghe không khỏi càng hoảng sợ.
Không biết là ai rống lên qua bộ đàm: “Ta dựa vào! Tên gia hỏa kia đến tột cùng là thần thánh phương nào?!”
Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc…
Quán quân năm nay Cảnh Thung Viêm thua ở trận thi giữa năm này thì năm sau sẽ không thể thi đấu chung kết.
Với anh ta mà nói, có lẽ là đả kích trí mạng…
Trân đấu đêm nay cuối cùng cũng xong.
Ba chiếc xe đều trở lại điểm xuất phát, mà cỗ xe SLS kia tựa như một con mèo Ba Tư ưu nhã khoan thai tiến đến. Cửa xe chưa mở đã mang đến loạt tiếng thét chói tai…
Cảnh Thung Viêm xuống xe, mặt không có chút máu, đứng ở một bên không nói một lời. Mà Tam gia cũng đồng dạng sắc mặt khó coi vô cùng.
Đường Cửu gia không phải là thắng nhưng cũng rất vui vẻ
Trong tích tắc cửa xe mở ra, tất cả đều sợ ngây người, kể cả Hạ Phong.
“Nhậm Mộ?!”
Sau tiếng kêu kia mọi người đột nhiên thanh tỉnh, trong nháy mắt âm thanh hoan hỉ vang lên: “Là Xa quỷ! Là Nhậm Mộ!!!!!”
“Nhậm Mộ!!!!!”
“Nhậm Mộ!!!!!”
…..
Nhậm Mộ xuống xe, hay tay tự nhiên đút túi, ném ra nụ cười xấu xa đầy chuẩn mực…
Tiếng huýt gió, vỗ tay, kêu gào, sửng sốt…. tất cả vô cùng náo nhiệt, tựa như đang hoan nghênh anh hùng thắng trận trở về…. không, chính là vương giả trở về!
Hạ Phong cũng mặt mày hớn hở mừng rỡ vỗ tay.
Người mất tích hai năm trời rốt cục đã trở về. Tâm tình của Hạ Phong đều bao phủ trong vui mừng. Khi cậu vẫn còn là Hạ Phong, Nhậm Mộ cùng cậu cũng có thể coi là anh em tốt của nhau.
Ngẫu nhiên anh ta cũng từng trêu chọc cậu, nói mấy lời hồ đồ. Nhưng cũng chỉ có anh ta tại thời điểm cậu tức giận không có chỗ phát tiết cùng mình đua xe…
Khi cậu tuyên bố thoái ẩn, Nhậm Mộ ngậm điếu thuốc nói: “Hạ Phong này, cậu sẽ không phải là sợ tôi quá nên mới thoái lui chứ hả? Bất quá cũng tốt, từ nay về sau chỗ này mỗi năm quán quân đều sẽ là tôi! Không có đối thủ, so với không có nữ nhân lại càng thêm tịch mịch…”
Không phải tất cả mọi người đều hi vọng Nhậm Mộ trở về, tỷ như Cảnh Thung Viêm.
Từ “Xa thần” Hạ Phong cho đến “Xa quỷ” Nhậm Mộ xuất hiện, Cảnh Thung Viêm cùng danh hiệu “Người nối nghiệp Xa thần Phí Trạch” cũng dần mai một. Xếp phía trước vĩnh viễn là Hạ Phong và Nhậm Mộ.
Không có Hạ Phong, không có Nhậm Mộ, Cảnh Thung Viêm chính là vương giả nơi đây.
Thật vất vả đợi được Hạ Phong chết, anh ta cho là mình có thể cùng Nhậm Mộ so cao thấp, không ngờ Nhậm Mộ mất tích. Không có đối thủ, một mình anh ta trở thành đệ nhất.
Cũng chính vì không có đối thủ, Hạ Phong và Nhậm Mộ, hai cái tên này sẽ càng khiến người ta nhớ kĩ. Vừa nhắc đến Cảnh Thung Viêm, hai cái tên này sẽ tự động xuất hiện….
Điều này trở thành bóng ma trong lòng Cảnh Thung Viêm, khiến anh càng tức giận bất bình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT