Lúc chiều thời tiết còn rất tốt mà đến buổi tối đã đổ mưa tầm tã. Hạ Phong vẫn theo thói quen sau khi hết công việc thì đi xe vài vòng.
Nhìn đèn đỏ phía trước, cậu dừng xe chống tay lên cửa, lắng nghe tiếng nước mưa bắn vào cửa xe.
Đỗ cách hai chiếc xe là một chiếc SLS vô cùng nổi bật.
Hạ Phong tựa đầu vào ghế xe, trong đầu lại nghĩ đến một người: Hàn Lăng.
Đèn xanh sáng.
Hạ Phong chầm chậm vượt qua, SLS đằng sau cũng bám theo.
Mưa càng lúc càng lớn, khắp nơi đều bị bao phủ bởi nước, xung quanh không có mấy người đi đường. Hạ Phong nắm chặt tay lái, nhìn những tòa nhà cũ, đang chuẩn bị tăng tốc thì cậu nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đằng sau kính chiếu hậu.
Hàn Lăng ngay trước mắt cậu, bên người không có Lý Khả Nhạc, không có bất kì ai. Tóc anh ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, môi mỏng run nhè nhẹ.
“Hàn Lăng, anh điên rồi!” Kéo lấy Hàn Lăng, Hạ Phong rống to.
Hàn Lăng bị kéo như vậy, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu liền lạnh lùng nói: “Buông tay”.
Hạ Phong nhìn môi anh không ngừng run rẩy liền đặt tay lên trán anh, Rất nóng. Nhưng tay còn chưa đặt được hai giây Hàn Lăng đã vung tay gạt đi.
“Anh bị sốt. Đi, đi bệnh viện”. Nói xong, Hạ Phong liền lôi kéo Hàn Lăng về phía xe của mình. Không ngờ Hàn Lăng giãy ra, đứng yên tại chỗ, châm chọc nói: “Không cần phải giả mù sa mưa!”
“Anh đang phát sốt! Có phải là chờ đến lúc đầu óc hỏng hết rồi mới chịu đi phải không—” Hạ Phong lại kéo, Hàn Lăng vốn không thích bệnh viện, anh từng nói không chịu được mùi thuốc tiệt trùng của bệnh viện, không thích không khí trong đó. “Ok, không đi bệnh viện, tôi đưa anh đến hiệu thuốc được chứ?”
Hàn Lăng cười lạnh nhìn cậu, không nói gì.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, rơi vào mặt có chút đau. Hạ Phong nhìn anh, biết rõ anh lại bướng bỉnh, dù có mười con trâu cũng không kéo được.
Ở góc đường, một chiếc SLS tắt động cơ, đèn xe cũng tắt.
Hàn Lăng xoay người rời đi. Hạ Phong gấp lên, một lần nữa giữ chặt anh.
“Cậu muốn làm cái gì?” Hàn Lăng xoay người lại, hét lên với Hạ Phong, “Có phải là hại chết Hạ Phong còn chưa đủ, ngay cả tôi đều hại chết cậu mới an tâm phải không. Cút ngay!”
Hạ Phong giữ lấy cổ tay anh không chịu buông.
“Cút—“
Hạ Phong đột nhiên ôm lấy anh. Hàn Lăng ngẩn người, đến lúc kịp phản ứng liền đánh Hạ Phong. Hạ Phong mặc cho anh đánh, cũng không tránh…. Rốt cuộc, Hàn Lăng mệt mỏi, kiệt sức ngã vào ngực Hạ Phong, hai mắt trống rỗng, vô thần nhìn về phía trước. Mưa to như che đậy tất cả, mọi thứ chỉ còn lại mơ hồ. Hàn Lăng không nhìn thấy đường ở nơi nào, chỉ có bóng đen vô tận, mưa không ngừng trút xuống.
Hạ Phong ôm lấy anh, đỡ anh ngồi xuống. Thấy anh không giãy dụa, khí lực trên tay cũng buông lỏng ra. Xe chạy tới lui cũng không có người lưu ý đến hai người, ngoại trừ xa xa một chiếc ô đen dưới màn mưa không che được đôi mắt…
Đây là thiên đường mà cũng là địa ngục. Ôm Hàn Lăng chính là thiên đường; làm cho anh thống hận chính là địa ngục; hai cảm giác cùng tồn tại trong cậu. Nhưng thiên đường và địa ngục lúc ấy còn có một người, Nhậm Mộ.
Anh đứng cách hai người không xa, cầm một chiếc ô.
Hạ Phong tựa trên cổ Hàn Lăng, yết hầu tựa như bị chặn lại, cố gắng vẫn không nói nên lời. Cậu nghẹn ngào nói: “…Hàn Lăng, em là Hạ Phong của anh. Không phải là Thần Việt, không phải”.
Hàn Lăng tựa như một bức tượng gỗ, hoàn toàn không nghe thấy những lời Hạ Phong nói. Đột nhiên, anh hơi ngẩng đầu lên, để những giọt mưa đánh trên mặt mình. Mất đi người yêu là cảm giác gì. Tựa như cơn mưa này, nếm qua có vị mặn, đến khi mất đi mới biết được đau đớn đến chừng nào…. Anh từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi đến hừng đông.
Một chiếc ô bị ném xuống đất, tùy ý cho cơn mưa tẩy rửa.
Đêm đã khuya.
Hạ Phong ôm Hàn Lăng gần như bất tỉnh đi lên xe của mình.
Nhìn khuôn mặt Hàn Lăng, Hạ Phong giúp anh lau đi nước mưa trên mặt, lại dùng khăn lau khô tóc.
Móc chìa khóa trong túi áo Hàn Lăng, Hạ Phong một tay ôm anh, một tay gian nan mở cửa. Dùng chân đá cánh cửa, cậu đem Hàn Lăng đặt trên ghế.
Thay quần áo, sấy khô tóc, lại cho uống thuốc, Hạ Phong ôm anh về phòng ngủ. Thay anh đắp chăn, Hạ Phong không nhịn được xem xét vết thương trên tay Hàn Lăng.
Vết thương đã khép miệng, lớp da non màu hồng phấn hiện lên. Hạ Phong biết rõ đây không phải vết thương do bất cẩn gây nên mà là do tự rạch.
Liếc mắt nhìn khung cảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Hạ Phong cảm khái vô cùng. Trong này mới là nhà của cậu, nhà của cậu và Hàn Lăng. Kéo tủ quần áo, bên trong vẫn như trước kia, tất cả đều là quần áo của mình, cách xếp đặt vẫn không thay đổi.
Thay quần áo ra, Hạ Phong đi chân trần ra ngoài. Sàn nhà bằng gỗ khiến cậu có cảm giác như mình đang quay trở lại bốn năm trước. Ngồi trên salon mềm mại, cậu nhìn chung quanh một vòng.
Trong này vẫn như cũ, không gian được trang trí bằng gam màu ấm. Cạnh sofa là ảnh chụp chung của hai người, Hạ Phong tiện tay cầm lên.
Ảnh này được chụp ở trong xe, hai người ôm nhau nở nụ cười ngọt ngào lộ ra cả hàm răng. Hạ Phong nhớ rõ bức ảnh này chụp lúc cậu đánh bại Nhậm Mộ, thành quán quân của Tả Tuyền Sơn.
Điện thoại vang lên.
Nhưng không phải của cậu mà là của Hàn Lăng. Hạ Phong nhìn màn hình, là Lý Khả Nhạc gọi đến. Do dự mãi cuối cùng cậu không nghe. Dựa theo tình cảm của Lý Khả Nhạc đối với cậu, nếu nghe nói cậu và Hàn Lăng ở cùng nhau kiểu gì cũng bay như tên lửa đến đây sau đó mang Hàn Lăng đi.
Nhìn đồng hồ, đã 12h đêm.
Hạ Phong vào phòng sờ lên trán Hàn Lăng, thấy không còn nóng như trước nữa. Nhìn anh, cậu không kìm lòng được nghiêng người nằm trên giường, ôm lấy anh, đem mặt mình dán lên mặt anh, cảm thụ nhiệt độ của anh.
Một lát sau, Hàn Lăng khẽ nhíu mày, hô hấp mang theo bất an. Hạ Phong dịch gần lại, nghe tiếng anh thì thào.
“….Hạ Phong”
Hạ Phong sửng sốt một chút sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi ở đây. Anh ngủ đi”.
Chừng 20 phút sau, Hàn Lăng chậm rãi mở mắt. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt của Thần Việt, đồng tử co rút, cũng không quản gì, vươn tay đẩy mạnh Thần Việt ra.
Hạ Phong đang ngủ ngon giấc đột nhiên bị người đẩy, còn rơi khỏi giường, tự nhiên tỉnh lại. Đứng lên, phát hiện Hàn Lăng đã ngồi dậy, dùng ánh mắt nhìn như kẻ thù giết cha.
“Tỉnh, để tôi nấu cho anh—” bát cháo.
“Cút ra khỏi nhà tôi! Cút!” Hàn Lăng cầm lấy một cái gối ném vào Hạ Phong, tựa như hung thần ác sát. Nhìn cậu ta mặc quần áo Hạ Phong, thần kinh anh như bị đứt “phựt” một cái, tựa như kẻ điên rít gào: “Cút! Lập tức cút cho tôi!”
Hạ Phong biết rõ lúc này rời đi là lựa chọn tốt nhất, tuy là cậu không muốn thế. Nhìn Hàn Lăng không khống chế được tâm tình của mình, cậu biết rõ nếu còn không đi Hàn Lăng chắc chắn sẽ đánh mình. Ra đến cửa, cậu quay đầu lại như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói mà chỉ yên lặng rời đi.
Cậu liếc nhìn ảnh chụp của hai người, mệt mỏi đóng cửa lại.
Lái xe, Hạ Phong không biết nên đi đâu. Nhìn ngã tư phía trước, cậu mới biết mình đang ở một ngã tư, đi về hướng nào cũng không đúng. Dường như đứng nguyên tại chỗ mới là lựa chọn chính xác nhất….
Nhưng ai biết được? Khúc ngoặt có thể xuất hiện ngay sau đó.
Mưa to tầm tã đến sáng sớm cũng ngừng lại, đường vẫn còn ướt. Không khí lạnh lẽo từ bên ngoài theo khe hở từ cửa xe truyền đến khiến cậu rùng mình một cái.
Dọc theo khu phố, cậu lái vào một khu phố đã cũ. Đỗ xe xong cậu vào pub.
Ánh sáng đủ màu sắc từ trên trần nhà chiếu xuống, âm nhạc sôi động khiến người khác cũng không tự giác mà hưng phấn hơn. Trên sàn nhảy cả trai lẫn gái không ngừng vặn vẹo cơ thể, tựa hồ cố gắng tìm đến điểm gì đó trên người đối phương….
Hạ Phong đi qua sàn nhảy, tìm một góc an tĩnh ngồi xuống. Mới ngồi trong chốc lát đã có một cô gái đến gần, mùi nước hoa nồng đến mức khiến cậu muốn đẩy cô ta ra.
Gọi rượu đầy trên bàn, cậu dùng sức nốc rượu vào người tựa như uống nước lọc Uống tới mức yết hầu truyền đến cảm giác khô nóng cậu mới dừng lại.
Lát sau cậu rời pub. Lúc xuyên qua sàn nhảy, không biết ai đẩy cậu khiến cậu thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Thất tha thất thểu đi ra ngoài, đầu óc choáng váng phải dựa vào một cột đèn. Không đến mười giây liền nôn thốc nôn tháo….
Sau khi nôn xong, cậu dựa người vào cột đèn ngồi xuống, dạ dày cồn cào truyền đến cảm giác khó chịu, nghĩ thầm quả thực là mình không biết uống rượu, mới uống một chút mà đã thành ra như vậy.
“Không uống được thì cũng đừng uống”.
Một đôi giày da xuất hiện trước mắt, Hạ Phong không khỏi nhìn chằm chằm nó. Một lát sau cậu mới ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của đôi giày, Nhậm Mộ.
“Có cần tôi đưa cậu trở về không?” Nhậm Mộ ngồi xổm xuống, hướng về phía Hạ Phong phun ra một ngụm khói, “Đương nhiên, miễn phí”.
Hạ Phong chẳng muốn động đến người này, miễn cưỡng đứng lên, lảo đảo về xe. Cậu thấy xe của mình đang chuyển động, tòa nhà trước mắt cũng đang chuyển động…
“Cẩn thận!” Nhậm Mộ vừa thấy cậu sắp ngã liền chạy đến giữ cậu. Bị kéo lại, cả người Hạ Phong đều treo trên người Nhậm Mộ, đầu chôn vào cổ anh, hơi nóng phả vào cổ, có chút ngứa, có chút mập mờ.
Loại cảm giác này thực tốt, khiến anh càng muốn hãm sâu vào.
“…..Cút ngay”. Hạ Phong cố gắng thoát ra khỏi cái ôm này nhưng Nhậm Mộ đã giữ eo cậu lại.
Nhậm Mộ kéo Hạ Phong lên xe. Buộc chặt dây an toàn sau, ông chủ Nhậm thấy cậu buồn ngủ, cho dù véo hai cái cũng không thấy tỉnh lại, trong nội tâm vạch ra một kế hoạch tà ác.
Nhậm Mộ giữ cằm Hạ Phong, nặng nề đè lên…
Người bị hại không có chút dấu hiệu thức tỉnh nào, chỉ là hít thở không thông nên nhíu mày lại.
“Hẳn là nên giúp em chải răng gì đó, hương vị này thật sự không tốt lắm”. Hương vị trong miệng Hạ Phong không tốt lắm, hung thủ có điểm phàn nàn nói.
Đầu Hạ Phong nghẹo sang một bên, chuẩn bị đập đầu vào cửa xe. Nhậm Mộ thấy vội kéo cậu về phía mình.
“Em muốn đi đâu? Về nhà?” Nhậm Mộ hỏi Hạ Phong đã bất tỉnh. Nhìn cậu trong trạng thái này, Nhậm Mộ dù có đưa đi đâu cũng không có vấn đề gì… Kể cả giường của anh.
Xe chạy được một nửa đường, Hạ Phong nhíu mày, Nhậm Mộ thấy vậy vội vàng dừng xe. Anh vừa mở cửa xe, nửa người Hạ Phong đã nhào ra ngoài, nôn ra…
Hạ Phong nôn đến không còn gì trong bụng, đến mật xanh mật vàng cũng nhổ ra… Vô lực tựa trên cửa xe, hai mắt mông lung khủng hoảng nhìn phía trước…
“….Vì sao anh không biết?” Hạ Phong thì thào tự hỏi.
Nhậm Mộ đờ người ra một lúc, kéo cậu lại về phía mình, ôm lấy cậu nói: “Không sao, anh nhận ra là được rồi”.
Có lẽ vì đêm khuya, thanh âm Nhậm Mộ nghe đặc biệt có từ tính.
Đêm rất yên tĩnh, trong phòng càng phải như vậy.
Nhậm Mộ nằm trên giường, nghẹn tới nội thương. Hạ Phong uống say không biết gì đang nằm bên cạnh anh, hô hấp đều đặn, vững vàng. Anh không biết đem Hạ Phong về nhà mình có phải là đang tra tấn chính mình không. Đây là chuyện mà anh hối hận nhất đêm nay.
Hạ Phong đột nhiên trở mình, rên một tiếng.
Trong đêm tối, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nhậm Mộ.
Nhậm Mộ nghiêng mặt qua, hỏi một câu: “Tỉnh”.
“….Hàn Lăng”. Hạ Phong vô ý thức gọi.
Ánh mắt Nhậm Mộ lập tức thay đổi, khí tức nguy hiểm phun trào. Thật vất vả kéo người về, còn tự mình hầu hạ tắm rửa thay quần áo, không nghĩ đến lại đổi được câu này! Anh bắt đầu chán ghét người tên Hàn Lăng kia, so với trước kia lại càng chán ghét.
Nhậm Mộ xoay người đặt Hạ Phong dưới thân mình: “Nằm trên giường của tôi, trong miệng lại gọi tên người đàn ông khác, làm như vậy có phải đối với tôi không công bằng không?”
Bị Nhậm Mộ đè lên, Hạ Phong tỉnh lại. Định đẩy Nhậm Mộ ra nhưng đối phương dường như đoán được, ôm cậu xoay ngược lại, dùng hai chân kẹp lấy chân cậu, từ phía sau ôm chặt lấy.
“Nhậm Mộ, cái tên thần kinh này, anh muốn làm cái gì?!” Hạ Phong giống như cá mập bị bắt lên bãi cát, một bên phẫn nộ rống lên, một bên liều mạng giãy dụa.
Trong vài giây ngắn ngủi, cậu hiểu được thực lực của mình kém Nhậm Mộ tới mức nào, chính mình trong tình cảnh nguy hiểm… ngay tại lúc cậu cho rằng Nhậm Mộ sẽ tiến thêm một bước thì người phía sau cứ như vậy ôm lấy cậu….
Hạ Phong mang tâm tình thấp thỏm vượt qua hơn nửa giờ. Nhậm Mộ cũng không có tiếp động tác gì, chỉ là gắt gao ôm chặt cậu, nhưng cái này cũng đủ để cậu không chịu được. Bị Nhậm Mộ siết chặt, đã bắt đầu đau đớn.
“Nhậm Mộ—-“
“Em là Hạ Phong hay Thần Việt? Nói cho anh biết”. Nhậm Mộ tựa đầu lên cổ Hạ Phong, bộ dáng vô cùng thống khổ.
Hạ Phong giật mình.
Nhậm Mộ lại tiếp tục: “Anh biết rõ Hạ Phong là gay, anh cũng biết rõ cậu ấy và Hàn Lăng là một đôi. Uổng công cậu ấy vẫn cho là mình che giấu rất giỏi.”
Hạ Phong không biết nói gì. Cậu vẫn luôn cho rằng có thể che giấu tính hướng của mình, nhưng tới hôm nay mới biết rõ hóa ra là không phải.
“Em là Hạ Phong, đúng không? Nếu không phải vì sao thói quen lại giống cậu ấy như đúc?”
Hạ Phong không nói nên lời, chính xác là không thể nói được mình là Thần Việt. Vì sao có thể dễ dàng nói ra với Hàn Lăng như vậy? Vì sao đối với người này lại không thể?
“Thần Việt, em không cần phải nói với anh, lúc trời mưa em và Hàn Lăng nói chuyện, lúc ấy anh đứng ở sau lưng em, nghe được nhất thanh nhị sở”.
Hạ Phong nhắm mắt lại, vô lực.
“Nói gì đó với anh đi, dù là nói dối đi nữa, nói chuyện với anh”.
Yên tĩnh lại trở lại.
Thật lâu sau, Hạ Phong chậm rãi mở miệng.
“Đúng vậy”.
Hạ Phong biết rõ mình nói như vậy đổi lấy kết cục này thì dù đánh chết cậu cũng không nói. Nhậm Mộ tìm được đáp án, cả người hưng phấn lên. Cậu không phải đứa ngốc, cậu biết rõ người ôm mình giờ đã trở thành dã thú.
Có ham muốn của dã thú.
Lên giường yêu hay không không quan trọng, nhưng nếu đã yêu, nhất định phải lên giường, đây là tính cách của Nhậm Mộ.
Hạ Phong dùng hết sức lực để đẩy Nhậm Mộ ra, nhưng kết quả là Nhậm Mộ thà để cả hai người rơi khỏi giường cũng không chịu buông tay. Sàn nhà được lót một lớp thảm, bộ vị nào đó đang ma xát da cậu. Nhậm Mộ một bên vội vàng áp chế cậu, một bên không ngừng khiêu khích.
Đáng chết chính là, Hạ Phong có phản ứng.
Cảm nhận được biến hóa của cậu, Nhậm Mộ ghé vào lỗ tai cậu: “Em cũng muốn mà.”
“Làm cái đầu nhà anh thì có! Tránh ra!”
“Cùng anh lên giường khổ sở như vậy sao?”
“Con mẹ nhà nó, anh….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT