Trở lại Thần gia, Hạ Phong ngồi như hóa đá ở phòng khách.

Người giúp việc đi tới đi lui không khỏi nhìn cậu chủ nhà mình một cách kì lạ, nhưng chẳng ai dám đến nói chuyện với cậu. Trong mắt bọn họ, Tam thiếu gia trước giờ vẫn là người xấu tính vô cùng, chạy đến bày tỏ quan tâm không chừng còn bị ăn chửi.

Quản gia yên lặng đứng bên cạnh cậu cũng không dám tiến lên. Lúc đi ra khỏi nhà cảm thấy cậu chủ tâm tình khá tốt, thế nhưng sau khi trở về liền âm trầm hơn.

“Tam thiếu gia, cậu có—“

Hạ Phong đứng lên, nắm lấy chìa khóa xe bước ra ngoài.

“Cậu đi đâu vậy?” Nhìn bóng lưng cậu, quản gia hỏi.

Hạ Phong không trả lời.

Chọn một chiếc xe không bắt mắt cho lắm, Hạ Phong phóng xe như điên trên đường cao tốc, càng chạy càng nhanh… Tốc độ cao mang đến khoái cảm xua đi phiền muộn trong lòng… Tới tới lui lui một hồi, cảm thấy nhẹ lòng hơn, cậu dừng xe lại, đốt thuốc.

Điện thoại vang lên, nhìn màn hình, là Thần Nhung gọi.

Nhả ra một ngụm khói, cậu trả lời: “Gì vậy?”

“Tiểu Việt, về nhà một chuyến.” Ngữ khí Thần Nhung không ôn nhu như bình thường mà có vẻ rất sốt ruột.

“Có chuyện gì sao?”

Thần Nhung trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi nói: “Ông ta đã trở lại, em… tốt nhất cứ về nhà một chuyến”.

“Ông ta?” ông ta nào? Hạ Phong khó hiểu.

Cậu mới biết Thần Nhung vài ngày nhưng anh khiến Hạ Phong cảm giác như ngọn sóng không sợ hãi bất luận thứ gì, tựa hồ không việc gì có thể ảnh hướng đến anh. Thế nhưng hôm nay nói chuyện nôn nóng như vậy, phỏng chừng là xảy ra đại sự gì đó.

“Cha.”

Hạ Phong sửng sốt một hồi, mười giây sau mới kịp phản ứng lại. Là cha của Thần Việt, Thần Hách.

“Ra vậy, được rồi.” Cúp máy, Hạ Phong tựa trên ghế ngồi nghĩ một lát, sau đó liền lái xe trở về. Vừa đưa xe vào gara đã thấy Thần Nhung đang chờ.

Hạ Phong xuống xe, Thần Nhung tiến đến, nói một cách nghiêm túc: “Tiểu Việt, lát nữa nhìn thấy ông ấy thì nói chuyện bình tĩnh một chút, đừng nóng nảy”.

Hạ Phong thấy thực kì quái, việc gì cậu phải cùng Thần Hách gây khó dễ? Một giây sau liền nhớ tới kẻ phản nghịch Thần Việt và cha cậu ta quan hệ rất không tốt.

Cậu yên lặng gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề gì.

Thần Nhung vỗ vỗ vai của cậu: “Đi thôi.”

Ở phòng khách, Hạ Phong chẳng những gặp được Thần Hách mà còn nhìn thấy Thần Truy đã vài ngày không gặp. Lão đại nhìn lướt qua lão tam sau vẫn duy trì bộ mặt lành lạnh.

Thần Hách đang nhìn những bức tranh treo trên tường, là tranh vẽ lại gia chủ hai đời trước của Thần gia. Chỉ mới nhìn bóng lưng, Hạ Phong cảm thấy người đàn ông này dường như tạo ra khoảng cách với người khác.

Thấy ông ta còn chưa xoay người lại, Hạ Phong cũng không kiêng nể gì mà bắt đầu đánh giá. Bờ vai dày rộng, lưng thẳng tắp, từ phía sau nhìn đến thật không nghĩ ra là đã tới năm mươi tuổi. Nhìn xuống, cậu phát hiện hai chân hơi khép lại, rất giống dáng đứng của quân nhân.

Qua vài phút, Thần Hách vẫn nhìn tranh như trước. Bị ảnh hưởng của ông, Hạ Phong cũng không nhịn được nhìn lên, trên tường tổng cộng treo ba bức tranh.

Bên tay trái là cụ cố, chính là người đỡ đầu cho Hắc đạo thời Dân quốc mà Bàng Tùng nhắc tới, chính giữa là ông nội Thượng úy Hải quân, bên tay phải là bà nội Anna.

Anna là người da trắng, chính là nguyên nhân Thần Việt lại giống con lai như vậy.

Thần Hách đột nhiên quay lại.

Hạ Phong hai mắt nhìn ông, phát hiện Thần Việt thực sự rất giống cha mình. Hơi khác biệt là Thần Việt có phần kiệt ngạo*, cũng trẻ hơn.

*cương quyết, bướng bỉnh

Trong lúc con trai nhìn, lão cha cũng đang nhìn ngược lại.

Hai người nhìn đối phương, đều không định mở miệng.

Thần Nhung đứng cạnh Hạ Phong có phần sốt ruột, nháy mắt hướng về phía em trai.

Hạ Phong thu được tín hiệu, gian nan nói ra một chữ: “Cha”. Đối với người từ nhỏ đã không có cha như cậu, đột ngột nói ra từ này khiến cậu cũng phải giật mình.

Không chỉ là bản thân, người bị gọi “cha” — Thần Hách cũng hoảng hốt không kém chứ chẳng cần nói đến cặp song sinh. Thần Truy tựa như gặp quỷ, hai mắt trợn tròn, Thần Nhung lại kinh ngạc vạn phần sau đó liền quay đầu sang hướng khác.

Kinh ngac đến vậy sao? Hạ Phong nhìn ba cha con. Chẳng lẽ quan hệ của Thần Việt cùng cha đã khủng hoảng đến độ không bao giờ gọi cha sao, hay là có chuyện gì?

Thần Hách hơi hơi gật gật đầu: “Ừ”

Cả nhà ngồi xung quanh bàn trà, Hạ Phong ngồi một mình trên ghế salon, đối diện thẳng với Thần Truy.

Phòng khách rất yên tĩnh, không khí trở nên rất quỷ dị.

Hạ Phong nhìn xung quanh, thấy ba người kia đều không muốn nói chuyện, mà bản thân cũng không biết nói gì nên cầm lấy tờ báo trên tay.

Âm thanh lật giấy vô cùng rõ ràng.

Một dòng title vô cùng nổi bật khiến cậu giật mình: Chủ tịch China Era Entertainment Tào Tuấn hạ lệnh phong sát* Vi Củng Nhiên?!!Phía dưới viết thêm: Nghệ sĩ dưới tay Vi Củng Nhiên đều chuyển đến China Era Entertainment, Bàng Tùng nói bản thân không không ép buộc!

*Phong sát tạm hiểu là làm đóng băng hoạt động của công ty không cho các công ty khác có hoạt động hợp tác với công ty mà mình ‘phong sát’, như là lệnh cấm vận ấy xD bạn nào hiểu rõ hơn thì giúp mình với :”>

Hạ Phong không nhịn được tiếp tục đọc.

Thông tin đưa ra nói Tào Tuấn đã giở thủ đoạn gì, đầu tiên là hướng các công ty giải trí đưa ra mệnh lệnh phong sát Vi Củng Nhiên, sau đó Bàng Tùng gióng trống khua chiêng để cướp nghệ nhân công ty Vi Củng Nhiên về.

Trên báo còn đăng hình Bàng Tùng cùng một nghệ sĩ của công ty Vi Củng Nhiên bước vào một khách sạn, còn nói Vi Ảnh đế đang ở Nhật Bản quay phim chưa đưa ra ý kiến gì.

Hạ Phong xem xét còn có thông tin về Vi Củng Nhiên. Anh được để cử giải Hoa ưng cho Nam diễn viên xuất sắc nhất vào sang năm, đối thủ cạnh tranh còn có một Ảnh đế khác, Hàn Lăng.

Đương lúc Hạ Phong còn muốn đọc tiếp có tin của Hàn Lăng không thì quản gia mời mọi người vào dùng cơm. Cả nhà không hẹn mà cùng đứng lên sau đó theo thứ tự đi vào nhà ăn.

Đây là lần đầu tiên Hạ Phong cùng cả nhà này ăn cơm, vô cùng không thoải mái. Cậu cảm thấy cả nhà ăn đều bị bao phủ bởi loại áp suất khiến người không thở nổi, đồ ăn thơm ngạt ngào cũng cảm thấy vô vị.

Ăn được một nửa, gia chủ Thần Hách lên tiếng.

Nhìn đứa con út, Thần Hách gọi một tiếng: “Thần Việt.”

Hạ Phong vừa nghe, nhìn lên.

“Lập tức rời khỏi giới giải trí.” ngữ khí mệnh lệnh.

Câu nói vô cùng mạnh mẽ.

Hạ Phong nhìn ông, hai người còn lại cũng đang nhìn cậu.

Rời khỏi giới giải trí? Không có khả năng! Rời khỏi giới giải trí thì cậu làm gì còn có cơ hội tiếp xúc với Hàn Lăng nữa?

“Vì cái gì?” Hạ Phong đặt dao dĩa xuống, nhìn Thần Hách.

“Con của Thần Hách ta không đi làm loại việc hạ lưu ấy”.

Việc hạ lưu?

Hạ Phong đoán nếu Hàn Lăng nghe được lời này chỉ sợ tức giận đến môi trắng bệch. Ngay từ đầu cậu tiến vào giới giải trí là vì bất đắc dĩ, nhưng lúc này cậu lại muốn làm việc hạ lưu ấy.

Hạ Phong lạnh lùng nhả ra bốn chữ: “Không có khả năng.”

Thần Hách đen mặt, miệng ngậm chặt lại. Ông hơi nheo mắt nhìn Hạ Phong như thể đang nhìn một con mồi. Đây là một loại cảnh cáo.

Đây tuyệt đối không phải là loại ánh mắt mà một người cha sẽ nhìn con mình, giống loại ánh mắt thủ trưởng nhìn cấp dưới hơn. Hạ Phong đột nhiên minh bạch vì sao quan hệ với cha của Thần Việt lại khẩn trương như vậy. Có một người cha quen ra lệnh, người phản nghịch như cậu sao chịu được?

Thần Việt là kẻ phản nghịch, điểm này, Hạ Phong chưa từng quên.

“Vấn đề này, tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.” Hạ Phong dùng khăn lau miệng, lại lau tay, dứt khoát đứng dậy.

Khóe miệngThần Hách run rẩy một chút, nghiêm giọng quát: “Đứng lại!”

Hạ Phong xoay người, lạnh lùng nhìn ông. Dưới đáy lòng cậu thầm nghĩ người cha này sẽ nói gì, liệu có nói mấy lời của những kẻ độc tài trong mấy cái phim cẩu huyết chiếu vào giờ vàng (8 giờ) trên tivi không?

“Thần Việt, đừng để ta nói lần thứ hai”.

Thần Nhung biết rõ Thần Hách thực sự đang tức giận, nhịn không được nhíu mày. Thần Truy ngược lại vô cùng kì quái, không những không lo lắng mà còn chống khuỷu tay lên bàn nhìn đầy thú vị.

“Nếu là vậy hai chúng ta chẳng có gì để nói cả”.

Nói xong, Hạ Phong lên lầu.

Thần Hách nhìn bóng lưn cậu, tức giận đến phát run. Đến cơm cũng không muốn ăn nữa, ông đứng lên gọi quản gia, phân phó mấy câu rồi rời khỏi biệt thự.

Nhìn hai người rời đi, cặp song sinh như thể chưa từng có việc gì xảy ra, tiếp tục ăn thức ăn.

Thần Nhung nhìn anh trai song sinh của mình, bình tĩnh nói: “Thần Truy, anh rất vui sao?”

Thần Truy đặt dao dĩa xuống, nở nụ cười tà ác, nói: “Vui? Em trai yêu quý, anh vui chỗ nào?”

“Anh cứ nói đi?” Thần Nhung lạnh lùng nói. Là song sinh sao không cảm giác được hỉ nộ ái ố của đối phương chứ? Nhưng Thần Nhung và Thần Truy lại vô cùng kì quái, một người như hỏa, một người như thủy, tính cách hoàn toàn tương phản.

“Được rồi”, Thần Truy bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng “Anh thừa nhận. Thần Nhung, em có biết là anh đặc biệt chán ghét điểm này của em, khiến cho anh một chút xíu bí mật cũng không có.”

“Nhìn bọn họ như vậy, thân là lão đại như anh không phải nên lo lắng một chút hay sao?”

“Lo lắng?” Thần Truy nhíu mày, như thể nghe được chuyện cười, nhẹ nhàng mà nở nụ cười sau đó nói: “Loại chuyện này em cảm thấy có thể khiến họ giảng hòa trong ngày một ngày hai sao?” lát sau lại nói tiếp “Cho dù Thần Việt không có trí nhớ, nhưng nó vẫn chán ghét cha. Không phải sao?”

Thần Nhung bị nói vậy không biết phải nói làm sao, đành cúi đầu yên lặng ăm cơm. Thần Truy nói đúng, Thần Việt và Thần Hách lúc ấy tựa như địch nhân, nhìn thấy đều là giương cung bạt kiếm.

“Kì thật, đáy lòng anh vẫn đang trách Tiểu Việt phải không?” Thần Nhung đột đột nhiên ngẩng đầu lên, nói ra.

Thần Truy sửng sốt một chút, nói một cách lãnh đạm “Anh ăn no rửng mỡ sao?”

“Cái chết của Quý Trọng là ngoài ý muốn, không có bất kì quan hệ nào với Tiểu Việt. Điều này chính anh cũng rõ ràng, chỉ là không chịu tiếp nhận mà thôi”.

Thần Truy không kiên nhẫn ngắt lời: “Đủ rồi!”

Sau đó đứng lên, giận dữ đi ra.

Thần Nhung nhìn xem ba vị trí trống trơn, thở dài một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play