Sau một tuần tìm việc liên tục thất bại, Hạ Phong dần chán nản, dù cho cậu không nói ra việc mình từng vào tù thì cũng không tìm được công việc nào cả.
5 ngày trước, cậu được nhận vào làm thợ sửa chữa ở một xưởng sửa xe. Nửa ngày sau đã thất nghiệp.
3 ngày trước, cậu làm việc tại một công ty chuyển phát nhanh, còn chưa đến hai giờ sau đã phải cuốn gói.
2 ngày trước nữa, cậu tìm được chân đưa đồ ăn ở cửa hàng đồ ăn nhanh, làm cũng không đến nỗi nào nhưng qua một ngày liền mất việc. Quản lý giải thích rằng: Trông cậu đẹp trai quá, mấy nhân viên nữ cả ngày chỉ nhìn ngắm cậu mà không làm việc đàng hoàng.
Hạ Phong: Như vậy tôi có thể giúp ông chủ thu hút không ít khách hàng.
Quản lý: Cậu chỉ giúp gia tăng tỷ lệ chia tay thôi.
Hạ Phong:….
Cậu cũng nghĩ đi tìm Hàn Lăng, nhưng bằng thân phận gì? Hạ Phong? Thật là biết cách nói đùa, người đã chết hai năm, Ảnh đế Hàn Lăng liệu còn nhớ đến người này từng tồn tại sao?
Trước khi cậu gặp tai nạn một tháng, cậu và Hàn Lăng đã chia tay. Anh ta không có cản trở mà còn nhanh chóng đáp ứng.
Hạ Phong cùng Hàn Lăng chung sống đã năm năm, cũng từng có cãi vã.
Nhưng kể từ khi Hàn Lăng đặt chân vào làng giải trí, ngay cả thời gian cãi nhau cũng không còn. Gặp nhau ngay cả một lời than thở cũng không kịp nói, người đại diện đã gọi anh ta trở về như thể đòi mạng…
Nếu Hạ Phong dùng thân phận Thần Việt xuất hiện trước mắt anh, chỉ sợ khiến anh nhớ ra Hạ Phong là do Thần Việt đâm chết…
***
Ngày 28 tháng 2 hàng năm, giới điện ảnh diễn ra một sự kiện lớn – Giải Hoa Ưng. Đêm đó, cậu ngồi xổm ở đầu đường nhìn lên màn hình siêu lớn trên tòa nhà cao tầng, chứng kiến khoảnh khắc anh trở thành Ảnh đế.
Cầm lấy chiếc cup hình đại bàng giương cánh biểu trưng cho giải Nam diễn viên chính xuất sắc, Hàn Lăng nghẹn ngào một hồi mới nói ra được: Hôm nay tôi đứng tại đây nhận giải thưởng này, thật không dễ dàng… cảm ơn Tập đoàn giải trí China Entertainment, cảm ơn đạo diễn Trương, cảm ơn người đại diện của tôi Lý Khả Nhạc…
Một hồi liên tiếp cám ơn nhưng Hạ Phong không hề nghe thấy tên của mình.
Khi vừa mới tiến vào làng giải trí, Hàn Lăng từng nói với cậu: Nếu như có một ngày anh được đứng trên bục trao giải Hoa Ưng, người đầu tiên anh cảm ơn sẽ là em, Hạ Phong, nếu không có sự cổ vũ và ủng hộ của em anh sẽ mãi chỉ là một kẻ tầm thường không tên tuổi…
Hàn Lăng chỉ nói bục trao giải Hoa Ưng, cũng không nói đến anh ta đoạt giải Diễn viên trẻ triển vọng, hay Nam diễn viên phụ xuất sắc, càng không nói đến giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất…
Giải Diễn viên trẻ triển vọng anh ta đạt được bốn năm trước, giải Nam diễn viên phụ xuất sắc anh ta cũng đã giành được hai năm trước, khi ấy hai người còn chưa chia tay, vẫn còn sống cùng nhau.
Không lâu sau anh ta cũng đạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc.
Cả ba giải thưởng, Hạ Phong đều vì anh mà chứng kiến…
Thời điểm Hàn Lăng sống cuộc sống bần cùng, Hạ Phong luôn ở bên cạnh anh, giờ đến lượt Hạ Phong trở thành Thần Việt, đối diện với cuộc sống bần cùng, không có đua xe, không có cửa hàng bảo dưỡng, không có anh em, tất thảy đều không có…
Một lần nữa trở lại điểm xuất phát, nói đâu có dễ?!
***
Ở nhà ngồi không hai ngày, Hạ Phong rốt cục miệng ăn núi lở, trong tủ lạnh chỉ còn một quả táo cắn dở, một gói đồ hộp quá hạn đã hơn nửa năm…
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ đến công trường khuân vác may ra mới lo được hai bữa cơm ăn. Vì vậy sáng sớm hôm sau cậu liền ra khỏi nhà, chuẩn bị đến công trường hỏi thăm.
Vừa lúc gặp phải nhân viên công ty chuyển phát nhanh.
“Chào anh, đây là hàng chuyển phát nhanh, mời anh kí nhận.” Nhân viên đưa cho cậu một cây bút.
“Của tôi?” Hạ Phong nhíu nhíu mày.
“Anh không phải là Thần Việt ư?”
“… Tôi đúng là Thần Việt.”
Cậu bây giờ là Thần Việt, không còn là Hạ Phong nữa. Cầm bút, kí tên. Đóng cửa lại đến nhìn cậu cũng chẳng thèm nhìn, nhét thẳng vào gầm giường.
Đây là vật chuyển cho Thần Việt, không phải cho Hạ Phong.
Hạ Phong nghĩ lại khi mình trọng sinh, có thể một ngày nào đó Thần Việt chân chính sẽ trở lại, chính mình sẽ biến mất. Lúc ở bệnh viện cậu bán tín bán nghi tiếp nhận chuyện mình là Thần Việt thì cũng hiện ra nghi vấn: Thần Việt chân chính ở đâu? Có phải ở thân thể của mình không?
Nhưng cảnh sát giao thông cho cậu biết: Hạ Phong tử vong ngay tại chỗ.
Sau 8 ngày dọn vào phòng này, Hạ Phong vẫn không có thêm chút hiểu biết nào về Thần Việt. Trong phòng không có lấy một bản ghi chép, không có điện thoại, đến cả ghế ngồi cũng là không có người sử dụng. Thật vất vả hồi lâu Hạ Phong mới tìm được một quyển sổ ghi chép, trên mặt chỉ có một dãy số.
Cậu gọi đến nhưng không ai nghe máy.
Hiện giờ, ngoại trừ người xuất tiền giúp cậu mời luật sư ra, Hạ Phong thật sự không nghĩ ra ai biết đến cái người quái dị Thần Việt này.
Cậu đã thử đi tìm luật sư kia nhưng không tìm được. Sĩ quan phụ trách vụ án của cậu năm ấy nói luật sư kia họ Hà, là người được đặc biệt mời từ Mỹ sang đây lên tòa biện hộ cho cậu.
Hạ Phong nhìn phòng của Thần Việt, có lẽ cậu ta không thể nào xuất thân danh gia vọng tộc gì, cùng lắm là đứa con riêng bị lão cha ghét bỏ. Cậu bị giam hai năm, không có một người đến thăm tù. Thế nhưng, nếu có thể mời một luật sư riêng từ Mỹ đến chỉ sợ Thần Việt cũng không có khả năng, hơn nữa, luật sư Hà kia cũng đã nói là ông ta nhận sự ủy thác từ người khác.
Không kìm được lòng hiếu kì về thân thế của Thần Việt, Hạ Phong mở gói hàng chuyển phát nhanh. Cậu cứ tưởng đó là của người quen Thần Việt gửi tới, hóa ra là của một công ty gửi thư mời đến cho cậu.
Tập đoàn China Entertainment Media Group, là một công ty giải trí, cũng là chỗ làm của Hàn Lăng. Hơn mười năm trước, Tập đoàn giải trí China Entertainment Media Group và công ty điện ảnh và truyền thông Century Era vì muốn đề cao ảnh hưởng ra tầm quốc tế nên đã sáp nhập thành China Era Entertainment.
Hàn Phong suy nghĩ một chút.
Công ty giải trí biết Thần Việt từ lúc nào? Chẳng lẽ từ trước khi cậu ta gặp tai nạn? Nhưng ngồi tù hai năm, công ty nào còn nhớ đến cậu ta? Hơn nữa có ai muốn thuê một kẻ có tiền án?
Hiện tại, cậu đã có lựa chọn mới, không cần đến công trường nữa.
Cậu cũng lười suy nghĩ, ăn mặc tùy ý mà đến công ty kia.
Bây giờ cậu dùng thân thể của Thần Việt, cũng phải phụ trách thân thể này không để nó chết đói, tránh cho ngày nào đó hồn cậu ta trở về lại không tìm thấy thân thể của mình.
Hạ Phong đứng trước một tòa nhà cao ba mươi sáu tầng, nhìn khắp bốn phía.
Trước đây cậu chưa từng đến nơi này lần nào, nơi chỉ toàn những dãy nhà văn phòng thực sự chẳng có gì hay ho để xem cả. Dù kể cả lúc đua xe qua đây đến việc liếc mắt cậu cũng lười làm.
Cầm chắc trong tay thư mời, cậu đi vào. Còn chưa vào được đã bị hai bảo vệ ngăn lại, không những thế một kẻ còn nói với cậu đầy khinh miệt.
“Đây không phải là nơi cậu nên đến.”
Đến giờ Hạ Phong mới biết cái gọi là mắt chó nhìn người thấp.
Mấy năm trước, cậu từng đến công ty này một lần nhưng đều mặc tây trang, chìa khóa xe Ferrari cầm trong tay, lúc ấy vây quanh cậu toàn những lời đường mật.
Cậu khiêm tốn cười cười: “Công ty của các anh gửi đến cho tôi thư mời…” còn chưa kịp nói xong đã bị người ta ngắt lời.
“Những chuyện như vậy ngày nào cũng xảy ra, tôi cũng không có khả năng cho một người không ra làm sao vào đúng không.” Nhân viên bảo vệ thờ ơ đáp trả.
Hạ Phong thầm khinh bỉ, đến một bảo vệ trông cửa cũng kiêu ngạo như vậy, thật không biết người ở bên trong sẽ như thế nào. Cậu cong cong khóe môi nói: “Một người không ra làm sao hả?! Này, giữ lấy, cẩn thận kẻo mất!” Nói đoạn, cậu nhét thư mời vào tay tên bảo vệ rồi rời đi.
Cuộc sống đắc ý trước kia khiến cậu không chịu được loại đối đãi như vậy, trong lòng chỉ biết cười khổ.
Chưa đi được mấy bước thì đã có một cánh tay mảnh dẻ kéo cậu lại. Cậu cũng không để ý mà gạt ra.
“Thần tiên sinh, xin dừng bước!”
Tiếng gọi bất chợt khiến Hạ Phong quay đầu lại, trước mặt là một người phụ nữ khôn khéo đeo kính mắt viền đen, chỉ có điều móng tay đỏ rực không được hợp với màu da nâu của cô cho lắm.
Hạ Phong hai tay đút túi quần hỏi: “Có việc gì vậy?”
“Nếu cậu muốn biết ai là người gửi chuyển phát nhanh cho cậu thì đi theo tôi một chuyến.”
Không chờ đợi câu trả lời của Hạ Phong cô đã quay đầu nện gót giày rời đi. Hạ Phong nhìn theo sau bóng dáng thướt tha mà không kém phần mạnh mẽ của cô cũng không khỏi sờ sờ mũi cười, cứ đi cùng cô ta xem sao vậy.
Khi đi qua hai nhân viên bảo vệ, cô liếc mắt xem thường không ít.
Vào trong thang máy riêng, Hạ Phong cũng không hỏi gì.
Có thể đi thang máy riêng của công ty không phải ông chủ thì cũng là người có quan hệ không tầm thường với cấp trên, mà người cậu đi cùng hẳn là người thứ hai.
Tầng ba mươi sáu, tầng cuối cùng.
Cô gái đẩy cửa ra cho cậu bước vào.
“Chủ tịch, người đã đến.”
Đây là lần thứ hai Hạ Phong nhìn thấy chủ tịch tập đoàn China Era Entertainment. Lần đầu tiên cậu dùng thân phận bạn của Hàn Lăng, loại bạn gì thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Ông ta đang chơi golf trong phòng, tay chậm rãi vung gậy, trái bóng chậm rãi lăn vào lỗ.
Hạ Phong nhìn Tào Tuấn. Một thân sơmi màu xanh da trời, quần âu màu trắng sữa, đi giày da, cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ hiệu Rolex, nhìn thế nào cũng toát ra khi chất của một người đàn ông thành đạt.
“Tôi thắng,” Tào Tuấn đem gậy để qua một bên, vui vẻ đi xuống, “Giám đốc Bàng, đến lượt cậu.”
Người đàn ông gọi giám đốc Bàng bĩu môi nổi giận ra chiều rất không phục “Đã cá cược thì chấp nhận chịu thua.”
Hạ Phong trước đây chưa từng gặp giám đốc Bàng nhưng đã nghe Hàn Lăng nhắc tới nhiều lần. Giám đốc Bàng tên đầy đủ là Bàng Tùng, giám đốc của China Era Entertainment, danh xưng Bàng Đức.
Sở dĩ có danh xưng Bàng Đức là vì Tào Tuấn có danh xưng Tào Tháo. Trước khi gặp Tào Tuấn, Bàng Tùng cũng giống như Bàng Đức xưa, không người biết đến, đến khi cùng công ty trách nhiệm hữu hạn Central Productions đối đầu với China Era Entertainment mới phát huy tài năng, trở thành người đại diện danh tiếng lan xa.
Về sau Bàng Tùng đến China Era Entertainment năng lực càng được phát huy, được Tào Tuấn coi trọng. Sau vài năm từ người đại diện liền một lúc thăng ba cấp, giờ đã trở thành giám đốc.
Đối mặt với ông chủ của Central Productions, Bàng Tùng cũng không hề nương tay. Không những đem nhân viên dưới trướng mình trước đây đi mà còn mời về tiểu thiên vương Tổ Ngạn Chi. Central Production mặc dù tức giận cũng không thể làm gì được, chỉ còn cách trông chừng nghệ sĩ của mình, tránh bị người ta đoạt đi mất. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hạ Phong chờ hơn nửa ngày Bàng Tùng mới thấy được cậu. Anh ta chỉ vào Hạ Phong, hưng phấn không khác gì một đứa trẻ.
“Lão đại, con gà đẻ trứng vàng của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi!”
Gà đẻ trứng vàng… Hạ Phong nhịn không được mà run rẩy khóe miệng. Cậu chậm rãi quan sát người đàn ông được mọi người gọi là “Bàng Đức” kia cùng với “Bàng giám đốc” trong tưởng tượng của mình quả thực là một trời một vực…
Trách không được Hàn Lăng gọi anh ta là “Giám đốc nhỏ.”
Nhìn đi nhìn lại, Bàng Tùng không có lấy nửa điểm khí thế của một giám đốc. Rõ ràng là một ông chú nhưng khuôn mặt trông trẻ hơn tuổi thực rất nhiều, không để ý còn tưởng là cậu nhóc từ nhà nào chạy sang…
Quả thực nước biển không thể đo bằng đấu, người không thể xem bề ngoài.
“Tiểu Hoắc, em đi ra trước đi.” Tào Tuấn nói.
Tiểu Hoắc?! Hạ Phong nhìn người phụ nữ sắc bén kia, trong lòng tự nhủ hẳn là vị quản lý vàng Hoắc Tâm Uyển.
Hoắc Tâm Uyển là người đại diện cao cấp nhất của China Era Entertainment. Trong giới giải trí không ai là không biết danh tiếng của cô, tựa như hiện nay không ai là không biết vị tân ảnh đế Hàn Lăng.
Hạ Phong nhớ rõ, năm đó phỏng vấn Hàn Lăng chính là cô, nếu không có cô dốc lòng bồi dưỡng thì sự nghiệp của Hàn Lăng cũng không thuận buồn xuôi gió như thế, mới xuất đạo vài năm đã trở thành ảnh đế.
Hoắc Tâm Uyển gật gật đầu rời đi.
Khuôn mặt bầu bĩnh của Bàng Tùng nhìn Hạ Phong tựa như đang nhìn con khỉ trong vườn bách thú, quét Hạ Phong từ trên xuống dưới mấy lượt rồi liên tiếp gật đầu tán dương: “Lão đại, con mắt thật tốt.”
Sau đó lại đi tới bên người Hạ Phong sờ sờ mấy vòng tựa như bà nội trợ đang chọn thịt lợn, chỉ kém không vỗ vỗ mông của cậu xem cảm giác như thế nào…
“Ngồi đi!” Tào Tuấn tỏ ra rất khách khí với Hạ Phong.
Hạ Phong ngồi xuống đối diện với Tào Tuấn. Nhưng vị Giám đốc nhỏ lại bưng khuôn mặt bầu bĩnh của mình chống tay nhìn cậu, tựa như đang nhìn ET khiến Hạ Phong rất mất tự nhiên.
“Bàng Tùng, cậu còn nhìn như vậy nữa thì cậu ta sẽ không ngồi yên được đâu.”
Bàng Tùng buông tay, tiện thể kéo một cái ghế ngồi xuống, lấy một bản lý lịch trên bàn Tào Tuấn, cầm lấy bút máy, chờ.
Hạ Phong liếc qua, là tư liệu về Thần Việt:
Họ Tên: Thần Việt
Giới tính: Nam
Chiều cao: 187cm
Tuổi: 23
……
Mỗi một hạng mục cơ hồ đều điền đầy đủ, ngoại trừ hai hạng mục là: Thành viên trong gia đình và Bằng cấp.
“Thần Việt, so với tưởng tương của tôi cậu đến nhanh hơn nhiều.” Tào Tuấn nhẹ nhàng gõ ngón trỏ trên mặt bàn.
Hạ Phong hỏi mà không trả lời: “Chuyển phát nhanh là do ông gửi?!”
Bàng Tùng nói: “Là tôi gửi, nhưng hiện tại tôi nghĩ là gửi nhầm rồi.”
Hạ Phong “…”
Bàng Tùng nhìn cậu vẻ mặt hắc tuyến, liền giải thích, “Tôi vốn là muốn gửi thông báo tuyển dụng diễn viên, kết quả lại gửi nhầm thành thông báo tuyển bảo vệ. Nhưng không quan trọng, người cuối cùng cũng đến, đều giống nhau cả.”
Đều giống nhau cả? Không, bảo vệ và diễn viên tiêu chí tuyển dụng là khác nhau một trời một vực, huống chi là của Tập đoàn China Era Entertainment… nói là nhầm nhưng Hạ Phong biết đây là cố ý, dù hai mắt có thế nào thì từ “Diễn viên” cũng không thể nhầm sang từ “Bảo vệ” được…
Cậu chưa từng nghĩ tới làm diễn viên, tuy nhiên, xét về tổng thể mà nói thì diễn viên là một nghề nghiệp có thu nhập không tồi. Mặc dù vậy, so với làm diễn viên thì cậu vẫn thích lái xe hơn, dù chỉ là tay đua xe trong thế giới ngầm, vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài sáng.
“Thần Việt, cậu cần tự biết mục đích của mình khi đến nơi này, còn lại tôi cũng không muốn nói nhiều.” Tào Tuấn nói một cách ngắn gọn.
Hạ Phong không nghĩ đến việc làm diễn viên nhưng cậu đã không có lựa chọn khác.
“Thần Việt, theo tôi biết, hiện tại cậu đã đến bước đường cùng, đơn giản mà nói thì là không có lựa chọn khác. Kí tờ giấy này hẳn cậu sẽ có lối thoát cho cuộc sống về sau.” Bàng Tùng đặt bản sơ yếu lý lịch của Thần Việt xuống, cầm lấy một hợp đồng đưa cho cậu.
Hợp đồng này Bàng Tùng đã sớm soạn ra, chỉ chờ Hạ Phong đến ký tên mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT